Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 29

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Mẫu thân sao biết được nửa miếng bánh ngọt đó là Lục Văn làm rơi ở sân sau?”

Lục Oánh bĩu môi, thờ ơ nói: “Ngoài hắn ra còn ai vào đây nữa, trong phủ cũng không có ai khác ăn đồ ngọt, hơn nữa Lục Văn vốn dĩ bụng dạ xấu xa, chắc chắn là hắn muốn trêu chọc mẫu thân nên mới cố ý làm rơi bánh ngọt ở sân sau.”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nàng theo bản năng cau mày, không hiểu sao nghe Lục Oánh nói xấu Lục Văn như vậy lại thấy trong lòng khó chịu.

Có lẽ là vì trước đây nàng cũng thường xuyên bị phụ mẫu trách oan những chuyện nàng chưa từng làm, cảm giác trăm miệng một lời nàng hiểu rõ hơn ai hết, mặc dù lời giải thích vô nghĩa của nàng không có tác dụng gì, nhưng nàng vẫn không nhịn được nhỏ giọng nói: “Nếu Lục Văn thích ăn đồ ngọt, thì sao lại làm rơi nửa miếng bánh ngọt chưa ăn hết, chỉ có người không thích đồ ngọt mới ăn một miếng rồi bỏ phần còn lại ở sân sau, phải không?”

Lục Oánh nghe vậy trợn to mắt có chút ngạc nhiên, dường như cảm thấy lời nàng nói có lý, ngờ vực nói: “Ý tẩu là, mẫu thân đã trách oan Lục Văn?!”

Nàng phản ứng lại mình lại đang chất vấn quyết định của Từ thị trước mặt Lục Oánh, vội vàng xua tay nói: “Ta chỉ đoán vậy thôi, không có ý gì khác…”

Lục Oánh im lặng một lúc, dường như có điều muốn nói, mấp máy môi, một lúc lâu sau mới nói với vẻ khó hiểu: “Thôi, tẩu mới gả vào Lục gia chưa biết gì cả, nể tình hôm nay được tẩu cho miếng sữa cao ngon nên ta mới tốt bụng nhắc nhở tẩu, tránh xa Lục Văn ra, hắn không phải người tốt lành gì.”

Ban đầu, dù không có lời nhắc nhở của Lục Oánh, nàng cũng sẽ tự giác tránh xa Lục Văn, một người có thể xông vào phòng cưới của huynh trưởng và tẩu tẩu trong đêm tân hôn, thì làm sao có thể là người tốt được.

Nhưng bây giờ, nàng lại không thể đồng ý với lời nói của Lục Oánh ngay lập tức.

Lúc gặp phải tên say rượu là Lục Văn đã cứu nàng khỏi tình cảnh tuyệt vọng, vô tình nhìn thấy Lục quốc công và Lục Hằng nói chuyện quan trọng là Lục Văn đã giúp nàng che giấu, còn có cả bức thư quan trọng bị mất của nàng, và cả hoàn cảnh đáng thương gần giống nhau của chúng ta.

Nàng mấp máy môi, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Tại sao lại nói vậy?”

Lục Oánh nghi ngờ nhìn nàng, dường như không ngờ người tẩu tẩu có vẻ ngoài yếu đuối ngoan ngoãn này lại mấy lần ba lượt muốn nói đỡ cho Lục Văn, nhưng nàng ấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là nàng mới vào Lục gia nên chưa hiểu rõ sự tình.

Lục Oánh suy nghĩ một lát, bỗng hít sâu một hơi, ghé sát vào nàng hạ giọng nói: “Mẫu thân ruột của Lục Văn là một kỹ nữ.”

Ánh nắng chiều ấm áp chiếu xuống sân vườn lát đá xanh được cây xanh bao quanh, tiếng ve kêu chim hót văng vẳng bên tai, dường như là một khung cảnh yên bình thoải mái, chỉ có người nữ nhân ngồi một mình trong sân, một tay chống cằm tròn nhỏ nhắn, ngón tay kia thỉnh thoảng gõ nhẹ lên mặt bàn đá, giữa lông mày dường như có một đám mây mù dày đặc không thể xua tan.

Cuộc trò chuyện với Lục Oánh trong bếp vẫn cứ quanh quẩn trong đầu nàng, nàng biết Lục Văn không phải do Từ thị và thiếp sinh ra, nhưng cũng chưa từng nghĩ mẫu thân ruột của Lục Văn lại là kỹ nữ.

Tin tức này quá mức chấn động, đến mức nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì Lục Oánh đã xua tay rời khỏi bếp.

Trong đầu nàng hiện lên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Lục Văn, thật khó mà liên hệ dáng vẻ ung dung như gió mát trăng thanh của hắn với chốn phong trần như lầu xanh, mà Lục Oánh lại thẳng thắn nói cho nàng biết thân thế của Lục Văn, chắc hẳn sau khi Lục Văn đến Quốc công phủ, chuyện này đã không còn là bí mật nữa.

Nghĩ vậy, tình cảnh của Lục Văn dường như còn tệ hơn nàng tưởng tượng.

Xuất thân của một người là không thể lựa chọn, nhưng rõ ràng cả Quốc công phủ đều lấy xuất thân hèn kém của Lục Văn làm điều sỉ nhục, sắp xếp hắn ở một tiểu viện hoang vắng phía tây không ai hỏi han, khi nhắc đến hắn đều tỏ vẻ chán ghét và xa lánh, còn Từ thị đương nhiên sẽ không coi trọng một đứa trẻ xuất thân từ kỹ nữ, thậm chí còn vì sự bất mãn trong lòng mà tùy ý chèn ép hắn.

Nàng hơi buồn bã cúi đầu xuống, trong đầu không khỏi nghĩ đến những tủi nhục và uất ức mà Lục Văn phải chịu đựng một mình trong Quốc công phủ suốt những năm qua.

Đợi đến khi hoàn hồn lại, nàng mới giật mình nhận ra mình đã ngồi ngẩn người ở đây suy nghĩ về Lục Văn khá lâu rồi.

Nàng vội vàng đứng dậy, có chút chột dạ nhìn xung quanh, mãi đến khi phát hiện ra mình đã cho hạ nhân lui xuống từ trước, không có ai nhìn thấy ta ngồi ngẩn người ở đây, mới phản ứng lại, nàng chỉ là bị thân thế của Lục Văn làm xáo trộn tâm trí, cũng không phải chuyện gì không thể để người khác biết, có gì mà phải chột dạ chứ.

Chỉ là ngay cả phu quân mình nàng còn chưa quen thân, thì lấy tư cách gì mà quản chuyện của tiểu thúc chứ.

Nàng bình tĩnh lại, nghĩ đến nhiệm vụ quan trọng mà Lục Hằng giao phó cho nàng sáng nay, liền đứng dậy vào phòng, bắt đầu chuẩn bị cho việc tế tổ ngày tết Trung Nguyên.

Nếu là bữa tiệc gia đình bình thường, nàng cũng không có áp lực lớn như vậy, tự cho rằng mình cũng có thể ứng phó được, dù sao trước đây ở Thẩm phủ, Thôi Anh Tú cũng thường xuyên vì muốn tiết kiệm công sức mà giao những việc lặt vặt cho nàng làm.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 29
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...