Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 87

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lan Phương gật đầu lia lịa, cười nói: "Cuối cùng cũng có thể yên tâm phần nào rồi."

Trong lúc hai mẫu tử nói chuyện, Lục Văn đã bước tới bên giường, hắn cau mày khiến người ta không nhìn ra vui buồn, bộ đồ đen càng làm nổi bật dáng người cao lớn, khí chất cũng càng thêm chín chắn vững vàng, trong phút chốc khiến người ta hơi hoa mắt, dường như rất khó chồng hình ảnh này với hình ảnh hắn đầy m.á.u me, g.i.ế.c người không chớp mắt.

Nàng đang ngẩn người, Lục Văn hơi cúi người, ghé sát lại gần nàng hỏi: "Cảm thấy thế nào? Còn chỗ nào khó chịu không?"

Nàng theo bản năng lùi lại, sau đó lắc đầu.

Vị đại phu theo sát phía sau, đứng sau Lục Văn nửa bước cung kính nói: "Phu nhân, để lão phu bắt mạch cho người."

Nàng hơi nhíu mày, xưng hô "phu nhân" của đại phu khiến nàng lập tức nhận ra sự kỳ lạ của mọi chuyện.

Nàng ngẩng đầu nhìn Lục Văn, muốn tìm kiếm câu trả lời từ ánh mắt hắn, nhưng Lục Văn lại vờ như không thấy quay mặt đi, không giống như đang chột dạ, chỉ như một phản xạ tự nhiên, khẽ gật đầu, nói: "Ừ, cứ bắt mạch trước đã."

Nàng mím môi, nhất thời không biết nói gì, chỉ đành đưa tay ra để đại phu bắt mạch.

Vừa đưa tay ra, nàng liền thấy lòng bàn tay mình quấn băng, bàn tay còn lại dưới chăn khẽ cử động, cũng cảm nhận được cảm giác tương tự.

Lan Phương thấy vậy, không khỏi mím môi cười giải thích: "Tay cô bị thương nhẹ, xem phu quân cô đau lòng kìa, quấn hết lớp này đến lớp khác, nhưng đừng lo, chỉ là vết xước thôi."

Lan Phương lại nhắc đến phu quân của nàng, lông mày nàng càng nhíu chặt hơn.

Lục Văn lại dám nói với người khác rằng mình là phu quân của nàng sao?!

Sao hắn dám!

Nàng muốn mở miệng giải thích, nhưng vừa há miệng, lời giải thích lại nghẹn lại trong cổ họng.

Nàng phải giải thích thế nào, nói đây là Lục Văn bịa đặt, thật ra hắn là tiểu thúc của nàng, nàng là tẩu tẩu vừa mất phu quân của hắn sao?!

Sắc mặt nàng càng lúc càng khó coi, khiến Lan Phương vốn đang cười cũng lo lắng, vội vàng tiến lên hỏi đại phu: "Đại phu, cô nương thế nào rồi?"

Đại phu bắt mạch xong liền rụt tay lại, cũng không có vẻ mặt nặng nề, chậm rãi nói: "Những vết thương nhẹ trên người phu nhân dùng thuốc là có thể từ từ hồi phục, còn lại thì không có gì đáng ngại."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Đa tạ." Lục Văn gật đầu với đại phu, dường như thực sự nhập tâm vào vai người phu quân quan tâm đến sức khỏe của thê tử.

Lan Phương và bà lão nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, bà lão tiến lên nắm lấy tay nàng còn chưa rụt lại, cảm kích nói: "Cô nương, lần này đa tạ cô, ta thật sự không ngờ một cô nương yếu đuối như cô, lúc nguy cấp lại có gan dạ như vậy, nhưng chắc cũng sợ lắm, hãy nghỉ ngơi cho khỏe, cô không sao là ta yên tâm rồi."

Nàng lắc đầu, nhỏ giọng đáp: "Đại nương nói quá lời rồi, mọi người không sao là tốt rồi, mọi người đều được cứu rồi sao?"

Nàng nghĩ, chắc là mọi người đã tìm thấy thuyền cứu sinh trong kho, rồi cùng nhau chạy thoát khỏi con thuyền du ngoạn đó, còn con thuyền hiện tại, nàng cũng không biết là chuyện gì.

Bà lão lại cười tươi: "Đều không sao, mọi người chỉ hơi hoảng sợ, may mà phu quân cô đến kịp thời, chàng trai trẻ này thật sự rất dũng cảm, một mình giải quyết mấy tên ác nhân đó, còn đưa mọi người lên thuyền của hắn, con thuyền này tốt hơn nhiều so với con thuyền du ngoạn cũ nát của chúng ta, thật sự không biết cảm ơn hai người thế nào cho phải."

Thuyền của Lục Văn?

Nàng khó hiểu nhìn Lục Văn, Lục Văn lại bình tĩnh đáp lại nàng bằng ánh mắt dịu dàng, như thể chuyện này chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Lan Phương chú ý tới ánh mắt trao đổi giữa hai người, kéo bà lão, cười nói: "Thôi được rồi mẫu thân, nếu cô nương không sao rồi, chúng ta đừng làm phiền hai phu thê người ta nữa, để họ tự nói chuyện."

Xưng hô "phu thê" lại khiến nàng nghẹn họng, định nói gì đó, bà lão lại gật đầu lia lịa, thậm chí còn không quên dặn dò nàng: "Nói cũng phải, cô nương à, dù hắn có chọc giận cô thật, nhưng người ta lặn lội đường xa đến tìm cô, còn cứu mọi người khỏi nguy hiểm, nghe hắn dỗ dành vài câu thì xuống nước đi, phu thê nào có thù qua đêm."

Nàng nghe vậy, mặt lúc đỏ lúc trắng, cau mày không biết nói gì, Lan Phương lúc này mới áy náy kéo bà lão xoay người: "Cô nương, Lục công tử, đừng trách nhé, mẫu thân ta cứ thích lải nhải, hai người nói chuyện đi, nói chuyện đi."

Nói xong, Lan Phương kéo bà lão nhanh chóng rời khỏi phòng, đại phu cũng vội vàng theo sau, trong phòng chỉ còn lại hai người im lặng nhìn nhau.

Lục Văn nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của nàng, không khỏi nhướn mày: "Nàng nói với mọi người là cãi nhau với ta, nên mới bỏ đi sao?"

Nàng trừng lớn mắt: "Ta không nói, hơn nữa... hơn nữa... đệ cũng không phải..."

Biểu cảm đột nhiên sinh động trên mặt nàng khiến vẻ lạnh lùng trên mặt Lục Văn dịu đi vài phần, thậm chí nhìn nàng cố gắng phủ nhận, nhưng lại không biết phải tranh luận với hắn như thế nào, khóe môi hắn không khỏi nhếch lên, cúi người ngồi xuống giường, đột nhiên ghé sát vào khuôn mặt đang kinh ngạc của nàng.

Khuôn mặt Lục Văn gần trong gang tấc, nàng đột nhiên nín thở, nhưng vẫn không thể ngăn cản hơi thở nóng bỏng đặc trưng của nam nhân phả vào mặt.

Ngay sau đó, Lục Văn chậm rãi đưa tay ra ôm lấy gáy nàng, buộc nàng không thể lùi lại, càng buộc nàng phải nghe thấy giọng nói trầm thấp trêu chọc của hắn bên tai: "Không phải cái gì? Tẩu tẩu định nói rõ với mọi người, thật ra chúng ta không phải phu thê, mà là đôi gian phu dâm phụ sao?"

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 87
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...