Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 78

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hai bóng người dưới ánh tà dương kéo dài bóng, có gió thổi qua, dịu dàng và êm đềm, tóc bay phất phơ, Lục Văn không nhịn được đưa tay ra, không muốn để tóc che khuất khuôn mặt dưới ánh mắt của hắn.

Đầu ngón tay hơi lạnh khẽ lướt qua sau tai nàng, Thẩm Nam Chi cứng người, ngẩng đầu lên, đôi đồng tử đen sâu thẳm chứa đựng tình cảm khó mà trốn tránh, sâu lắng, phóng túng, không chút che giấu, bộc lộ hoàn toàn tâm tư của hắn.

Thẩm Nam Chi theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng chân lại như mọc rễ, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, liền không thể động đậy.

Chỉ có thể nhìn hắn khẽ mở môi mỏng, dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ mới nghe thấy, trầm giọng nói: "Ta đưa nàng rời khỏi Nhạn Sơn, nàng liền ở bên cạnh ta, được không?"

Hắn cả xưng hô tẩu tẩu, cũng không còn.

Cả ngày hôm sau, Thẩm Nam Chi gần như đều ở trong trạng thái hồn bay phách lạc.

Lời nói của Lục Văn hôm qua không ngừng văng vẳng bên tai, cũng không ngừng nói cho nàng một sự thật, Lục Văn thực sự có ý với nàng.

Nhưng Thẩm Nam Chi đương nhiên không thể đáp lại tình cảm của Lục Văn, nàng hơn Lục Văn năm tuổi, bây giờ lại là tẩu tẩu của hắn, cho dù bỏ qua tất cả luân lý đạo đức mà nói, nàng muốn trốn khỏi Lục gia còn không kịp, sao lại muốn gả vào Lục gia với một thân phận khác để đối mặt với những người còn lại của Lục gia.

Có lẽ là Lục Văn còn trẻ chưa từng gặp qua nhiều nữ tử, hoặc là Lục Văn những năm qua ít được người quan tâm, cho nên khi bọn họ vì nhiều chuyện mà trở nên thân thiết thì hắn liền nảy sinh tình cảm hoang đường này.

Thẩm Nam Chi chỉ cảm thấy đợi đến khi thời gian trôi qua, tâm tư này cũng sẽ dần dần tiêu tan, Lục Văn sẽ trưởng thành, tâm tư sẽ chín chắn, đương nhiên sẽ không mãi nhìn nàng, một người nữ nhân bình thường không có gì đặc biệt.

Nhưng, câu nói muốn đưa nàng rời khỏi Nhạn Sơn của Lục Văn, lại khiến Thẩm Nam Chi không thể nào bỏ qua được.

Trong lòng nàng mơ hồ dâng lên một chút bất an, nàng luôn cảm thấy lời này của Lục Văn không chỉ là nói suông, nhưng hắn là một thứ tử, vốn không được coi trọng trong nhà, hắn làm sao có thể đưa nàng rời khỏi Nhạn Sơn được.

Nàng không dám nghĩ sâu hơn, cứ như thể chỉ cần suy nghĩ bắt đầu lệch lạc, trong đầu nàng sẽ nảy ra rất nhiều khả năng vô lý và hoang đường.

Nàng đã chuẩn bị cho đại lễ tế tự từ rất lâu rồi. Vì kiến thức hạn hẹp, nàng đã gặp không ít khó khăn và đi đường vòng, nhưng nàng vẫn dốc hết sức lực, cố gắng hết sức mình để hoàn thiện ngày quan trọng hôm nay.

Chỉ là khi đó, nàng không ngờ rằng khi đến ngày hôm nay, tâm trạng của mình lại thay đổi đến vậy.

Nàng cụp mắt xuống, không nhìn sắc mặt của Lục Quốc Công, Từ thị hay bất kỳ ai khác. Nàng dường như không còn quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về việc chuẩn bị cho đại lễ tế tự hôm nay, cũng không còn ảo tưởng rằng có lẽ vì thế mà mọi người sẽ thay đổi cách nhìn về nàng và có chút khen ngợi.

Những điều này dường như chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Đại lễ tế tự sắp kết thúc. Vì Lục Hằng đột ngột bị hại, nên cuối cùng phải đặt cả linh vị của hắn lên bàn thờ. Sau này, hắn sẽ yên nghỉ ở đây, cùng với tổ tiên của Lục gia, yên giấc ngàn thu dưới lòng đất.

Bên cạnh vang lên tiếng thút thít khe khẽ của Từ thị và Lục Oánh. Dù đã hơn mười ngày trôi qua, nỗi đau vẫn chưa hoàn toàn tan biến khỏi lòng họ.

Nàng đứng bên cạnh, hơi cụp mi mắt, dường như vẫn đang suy nghĩ xem có nên nhân cơ hội này nhỏ vài giọt nước mắt để không có cảm giác lạc lỏng hay không.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Đang nghĩ ngợi, Từ thị trước linh vị của Lục Hằng đã không kìm được mà bắt đầu lẩm bẩm, giọng nói nghẹn ngào, lúc cao lúc thấp, khiến nàng nghe thấy một tiếng: "Hằng nhi, mẫu thân xin lỗi con, không thể cho con một hôn sự như ý, bây giờ chỉ có thể để con bé ở đây chăm sóc con, mẫu thân..."

Nàng nhíu mày, chỉ cảm thấy giọng nói của Từ thị chói tai.

Có nên gả vào Lục gia hay không, không ai hỏi ý kiến của nàng. Có nên ở vậy hay không, nàng cũng không có quyền quyết định. Dường như thật sự không ai quan tâm nàng sẽ ra sao, nhưng nếu không quan tâm, tại sao lại không buông tha cho nàng?

[Ta đưa nàng rời khỏi Nhạn Sơn, nàng hãy ở bên ta, được không?]

Giọng nói trầm thấp của Lục Văn đột nhiên vang lên trong đầu. Nàng vô thức ngẩng mắt lên, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía Lục Văn đang đứng ở góc phòng. Hắn cụp mắt xuống, dường như đang chìm đắm trong bầu không khí đau buồn cùng mọi người.

Nhưng nàng rõ ràng nhận thấy ánh mắt hắn vô hồn, như đang thả hồn vào hư không, hoàn toàn không quan tâm đến bất kỳ bài vị nào trong từ đường, càng không quan tâm đến Lục Hằng đang được người ta đặt lên bàn thờ với đôi mắt đẫm lệ.

Hắn thật sự có thể đưa nàng đi sao?

Tim nàng đập nhanh hơn, ngay cả việc g.i.ế.c người nàng cũng đã làm rồi, tại sao lại phải bị giam cầm ở Nhạn Sơn vì lý do hoang đường như vậy? Nếu có cách nào để thoát khỏi số phận này, tại sao nàng không thể tự mình tranh giành?

Ở bên cạnh... Lục Văn sao...?

Nàng đang suy nghĩ miên man thì bắt gặp ánh mắt của Lục Văn nhìn tới. Nàng bối rối, nhưng thấy hắn nhìn nàng, khóe môi nhếch lên một nụ cười mờ ám, ánh mắt như đang hỏi nàng: [Nghĩ kỹ chưa, tẩu tẩu?]

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 78
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...