Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 101

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nhìn thấy chiếc nhẫn trong hộp kia, tâm Tô Chính Lượng khẽ run lên.

"Lượng, còn nhớ rõ chiếc nhẫn này không?"

Tô Chính Lượng khẽ gật đầu, đây chính là cặp nhẫn ngày ấy cạu cùng Lâm Tích Lạc nhìn trúng ở tiệm trang sức kia, chẳng qua bây giờ chỉ là đổi thành hai kiểu nam mà thôi.

Màu đen trong mắt tràn ngập ý cười, "Kỳ thật đêm trừ tịch anh đã muốn đưa cho em, nhưng mà," sâu kín mỉm cười, Lâm Tích Lạc lấy ra một chiếc nhẫn trong đó, kéo tay trái Tô Chính Lượng ra," Hiện giờ tặng cho em cũng chưa muộn."

Hơi hơi rũ xuống mi mắt, dưới ánh nắng hoàng hôn, lông mi nồng đậm in một vệt trên làn da tái nhợt, thanh âm thanh nhuận của Tô Chính Lượng đạm trạch không dấu vết, "Tích Lạc, anh có biết nếu tôi đeo chiếc nhẫn này lên sẽ đại biểu cho cái gì không?"

Lâm Tích Lạc ngoắc ngoắc khóe môi, ngữ khí thoải mái ôn nhu, "Anh đương nhiên biết, " lúc nói chuyện, ngón tay giữa đẩy chiếc nhẫn vào ngón áp út của Tô Chính Lượng.

Trên ngón tay trắng nõn xuất hiện chiếc nhẫn bạc sáng lấp lánh, vô cùng bắt mắt.

Lâm Tích Lạc vừa lòng nhìn nhìn, sau đó nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn, "Nhìn đẹp lắm."

Tô Chính Lượng hiểu ý cười cười, lấy chiếc nhẫn còn lại trong hộp ra, lạnh nhạt nói, " Để em đeo cho anh."

Lâm Tích Lạc kinh ngạc dương dương mi, sau đó lập tức vươn tay, thấp thấp cười nói, "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh."

Đúng lúc này, chuông điện thoại di động vang lên.

Động tác của Tô Chính Lượng dừng lại, sau đó Lâm Tích Lạc hướng Tô Chính Lượng chớp mắt xin lỗi, nghe điện thoại, "Ba, con đây."

Bên kia điện thoại, thanh âm Lâm baba truyền đến thanh thúy du dương," Tích Lạc, con đang ở đâu?"

Lâm Tích Lạc không e dè nói, "Con đang ở trong bệnh viện."

"Con mau chóng về đây, ba có chuyện quan trọng muốn nói với con."

"Con biết rồi."

Lâm Tích Lạc cúp điện thoại, "Anh phải quay về một chút, " nhìn thấy chiếc nhẫn còn ở trên tay Tô Chính Lượng, hắn cố ý thúc giục, "Đừng lo lắng, đeo lên tay anh trước đi."

"Ừm."

Sau khi đeo nhẫn lên, lâm Tích Lạc tạm biệt Tô Chính Lượng, vội vàng rời khỏi bệnh viện.

Lẳng lặng ngồi trên giường bệnh, Tô Chính Lượng giơ tay trái lên, nhìn chiếc nhẫn trên tay, cảm giác hạnh phúc ngọt ngào đã lâu không có dâng lên trong lòng, khiến cậu bất tri bất giác mỉm cười.

* * * * * * * * * *

Lâm gia.

Lâm gia vào chạng vạng, dưới ánh chiều tà đầu xuân, mọi vật được bao phủ bởi một tầng ảm đạm.

Lâm Tích Lạc đi vào thư phòng, thấy Lâm baba nhắm mắt dựa người vào ghế, sắc mặt ngưng trọng.

Nhẹ nhàng lại gần, Lâm Tích Lạc trầm nhiên mở miệng, "Ba."

Lâm baba mở hai mắt, nhìn con trai của mình, thản nhiên hỏi, "Đến rồi?"

"Vâng ạ."

Lâm baba chỉ sàn nhà đối diện ông, sau đó hai mắt nhắm nghiên, trầm giọng nói, " Quỳ."

Lâm Tích Lạc bỏ đi tự tôn, cung kính quỳ trước mặt Lâm baba.

Thời gian, từng giây từng phút trôi qua, trong thư phòng, hai cha con Lâm gia không ai mở lời trước.

Theo thời gian trôi qua, loại không khí khẩn trương dần dần lan ra khắp thư phòng vốn nên vui vẻ này.

Lâm Tích Lạc cứ quỳ như vậy, đôi mắt của Lâm baba thủy chung không mở.

Trên khuôn mặt từng trải đời kia, bao phủ một tầng bình tĩnh.

Kỳ thật, lúc ở trong bệnh viện nhân được điện thoại của ông, Lâm Tích Lạc đã có dự cảm không lành.

Hắn biết mục đích ông gọi hắn về, cũng biết ngày này sớm muộn gì cũng đến.

Bất quá, Tô Chính Lượng đã đồng ý ở cùng hắn, cho dù phải đối mặt với loại sóng gió gì, hắn cũng nguyện ý.

Ước chừng nửa giờ đi qua, Lâm baba chậm rãi mở miệng, " Tích Lạc, chơi đùa lâu như vậy rồi, cũng nên ổn định đi thôi."

Ngữ khí Lâm Tích Lạc thành khẩn, "Ba, con chưa bao giờ cảm thấy mình đang chơi đùa cả, đối với em ấy, con là nghiêm túc."

Hai mắt đang nhắm nghiền của Lâm baba đột nhiên mở ra, lạnh lùng hỏi lại, " Mày đường đường là chủ tịch của Lâm thị, là con trai độc nhất của Lâm gia, lại nghiêm túc với một thằng đàn ông?"

Lâm Tích Lạc cắn môi, ngữ khí bình thản, "Đúng vậy, ba."

"Tích Lạc, mấy tháng nay, tin đồn chủ tịch Lâm thị yêu đàn ông đã rất huyên náo ở S thành, Lâm thị gặp khó khăn, không phải bởi vì có người cố ý đem chuyện của con ra ánh sáng, để cho Cố gia một con đường sống? Chẳng lẽ, con không sợ, một khi chuyện này bị giới truyền thông chứng minh là thật, sẽ là một đả kích rất lớn với Lâm thị sao?"

Lâm Tích Lạc lạnh nhạt, "Ba, chuyện giữa con và Lượng bị người ta biết thì đã làm sao? Hơn nữa, nếu con đã có thể đem mấy tin vịt này áp chế, con cũng sẽ không sợ nó xuất hiện lần thứ hai, cũng tuyệt đối không bị mấy người đó nắm được nhược điểm để ám toán Lâm thị."

Lâm baba nhìn thấy bộ dáng đã dự liệu được trước của con trai, mi phong nhíu lại, " Tích Lạc, con cho rằng chuyện của hai đứa là dựa vào một mình con có thể áp chế sao? Nếu không có cha, con cho rằng mấy người ở ban giám đốc kia...!mấy lão già đó sẽ không lợi dụng cái này gây sóng gió sao?"

Lâm Tích Lạc hơi kinh hãi, "Ba, ý của ba là..."

"Đúng vậy, chuyện Lâm thị ba luôn chạy trước đón đường cho con, bằng không, con cho rằng chỉ dựa vào một tên tiểu tử như con mới kế thừa Lâm thị có thể trong thời gian ngắn như vậy ngăn được cơn sóng gió sao?"

Thâm âm Lâm baba không nóng không lạnh, nhưng mỗi một chữ đều ghim sau vào đầu Lâm Tích Lạc.

Hắn cảm thấy giờ phút này hắn cách rất xa mới có thể chạm tới được vị trí anh minh cơ trí như cha mình, con đường phía trước còn rất chông gai, trắc trở.

"Ba, con biết với năng lực của con bây giờ, có lẽ không đủ đảm đương sự nghiệp của Lâm gia, nhưng mà...!"

Lâm baba chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn chằm chằm vào mắt con trai mình," Con đã biết mình phải gánh vác sự nghiệp của Lâm gia, vậy còn không mau đoạn tuyệt quan hệ với nó, không nên để nó cản trở sự phát triển của Lâm thị."

Lâm Tích Lạc một chữ cũng không nói, theo bản năng, sờ vào chiếc nhẫn Tô Chính Lượng đeo cho hắn, lúc chạm vào, vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của đối phương, khiến hắn có chút say mê.

Lâm baba nhìn biểu tình cùng động tác nhỏ này của con trai, trong đôi mắt thâm trầm, bắt đầu dao động, " Tích Lạc, con thật sự yêu nó như vậy?"

Lâm Tích Lạc kiên nghị đáp, " Vâng, con rất yêu em ấy."

Lâm baba nghĩ nghĩ, tỏ vẻ nhượng bộ, " Nếu con thật sự muốn cùng nó một chỗ, cha cũng không phản đối.

Nhưng con phải nhớ, con là con trai độc nhất của Lâm gia, con phải kéo dài hương khói.

Hơn nữa, Lâm gia cũng cần phải có một vị nữ chủ nhân tài giỏi cả về năng lực lẫn sức mạnh của gia tộc để tăng cường thực lực của Lâm gia, có thể đưa Lâm thị phát triển ở nước ngoài.

Con có thể cùng nó duy trì quan hệ, nhưng quan hệ giữa hai đứa tuyệt đối không thể công khai.".

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 52: Không hẹn mà gặp
Chương 53
Chương 53: Chiến tranh lạnh
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 77: Xuất quỹ (1)
Chương 78
Chương 78: Xuất quỹ (2)
Chương 79
Chương 79: Đại náo quán bar
Chương 80
Chương 80: Bị thương
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 111: Bất an
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 101
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...