Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 134

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trong màn đêm mưa mờ mịt, một chiếc xe Audi màu đen phóng vụt qua, bánh xa đi qua mặt đất gồ ghề, nước bắn tung tóe.

Bên trong xe, một nam một nữ đang nói đi nói lại mãi một câu chuyện.

"Lâm, thằng cha vừa rồi thật đáng ghét, anh nhìn đôi mắt nhỏ xấu xí của thằng cha đó đi, liếc ngang liếc dọc trên người em, quả thực là một tên già biến thái."

Người nói chuyện chính là Mạt Thụy Lỵ Tạp.

Tối nay, với tư cách là đại ddienj cho công ty Mạt Thụy, cô và Lâm Tích Lạc đến một hộp đêm để bàn công chuyện với một công ty quần áo công nghệ cao.

Lâm Tích Lạc chuyên tâm lái xe, hắn liếc nhìn Lỵ Tạp, câu lên khóe miệng, "Điều đó chứng tỏ rằng Mạt Thụy tiểu thư của chúng ta rất quyến rũ, là một người đàn ông bình thương ai cũng sẽ bị thu hút."

Lỵ Tạp ngồi ở ghế phó lái, duỗi ngón tay vén mái tóc dài, bĩu môi bất mãn, "Đáng tiếc, người đàn ông ngồi bên cạnh em không phải nam nhân bình thường, ngồi bên cạnh một đại mỹ nhân như em, trong miệng luôn niệm tên bảo bối nhà mình."

Đôi mắt đen của Lâm Tích Lạc tối sầm lại, hắn không nói gì.

Hai má ửng hồng của Lỵ Tạp hơi giật giật, sau đó ngồi thẳng người nói: "Mấy ngày nay, scandal giữa hai chúng ta đã lan tràn khắp thành phố rồi, Tô đại ca hẳn cũng biết.

Anh nghĩ xem cậu ấy gặp tình huống như vậy sẽ làm thế nào? Nếu như anh ấy thực sự nghĩ hai chúng ta là một đôi thì sao? Em không muốn trở thành kẻ thứ ba trong lời nói của người Trung Quốc các anh đâu."

Khớp xương rõ ràng nắm chắc tay lái, một tia u sầu xẹt qua khuôn mặt tuấn tú của Lâm Tích Lạc, "Lỵ Tạp, có một chuyện, anh nghĩ em nên biết."

* * * * * * * * * *

Tô Chính Lượng không biết mình về nhà bằng cách nào.

Cậu bất tri bất giác đi vào nơi lạnh băng không có tí hơi người này, cậu dựa vào cánh cửa lạnh lẽo, hai tay ôm lấy bản thân lại, há to miệng thở dốc.

Người đàn ông cậu nhìn thấy là Lâm Tích Lạc, người hắn đang ôm chính là Mạt Thụy Lỵ Tạp.

Tô Chính Lượng cảm thấy mình sắp ngất đi do nhịp tim lên xuống không ngừng, cơ thể gầy gò run rẩy, cảm giác buồn nôn từ dạ dày cuộn lên không ngừng.

Kìm nén cảm giác khó chịu muốn nôn, cậu rùng mình lần mò tìm công tắc trên tường.

Căn phòng đột nhiên sáng lên, ánh đèn màu cam vốn dĩ vô cùng ấm áp nay lại trở nên vô cùng chói mắt.

Đôi chân cứng ngắt bước trên sàn nhà lạnh lẽo, Tô Chính Lượng vất vả đưa mu bàn tay lên che mắt, che đi cảm giác khó chịu do ánh sáng thiêu đốt.

Vốn dĩ cậu nghĩ chuyện giữa Lâm Tích Lạc và Mạt Thụy Lỵ Tạp chỉ là tin đồn, cho dùng mọi người đều đang tung tin đồn thất thiệt, cho dù người khác nói hắn không còn yêu cậu nữa, cậu vẫn lựa chọn tin tưởng hắn.

Nhưng cảnh tưởng vừa rồi đã làm lung lay niêm tin cậu ôm trong lòng, khiến cậu không thể kiềm chế được mà hét lên.

Sau nhiều lần cố gắng đem những suy nghĩ hỗn loạn đè ép xuống, Tô Chính Lượng chật vật tìm điện thoại, lật đến một số điện thoại ấn xuống.

Ở đầu dây bên kia, có một giọng nam trầm và từ tính vang lên, "Xin chào, tôi là Lâm Tích Lạc."

Khi Tô Chính Lượng nghe thấy giọng nói khiến cậu cảm thấy thoải mái, quyết tâm muốn làm rõ mọi chuyện mà cậu đã xây dựng lại sụp đổ.

Sau khi sững sờ vài giây, cậu nuốt xuống lời muốn nói, "Là em, anh ngủ rồi à?"

"Anh vừa mưới về, đang định đi tắm.

Gọi muộn như vậy, có chuyện gì sao?"

Tô Chính Lượng mở miệng, nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh gì cả.

Nam nhân đầu bên kia nghi ngờ hỏi: "Tô Chính Lượng, em sao vậy?"

Nghe thấy nam nhân gọi đầy đủ tên của mình như vậy, Tô Chính Lượng nhíu chặt mày, giọng nói càng ngày càng lớn, "Lâm Tích Lạc, anh không có chuyện gì muốn nói với em à?"

Lâm Tích Lạc hỏi ngược lại, "Sao cơ?"

"Giữa anh và Mạt Thụy Lỵ Tạp là quan hệ gì?"

Ngay khi nói ra câu này, Tô Chính Lượng nhận ra mình đã phạm sai lầm rồi.

Chết tiệt, mình rõ ràng đã đồng ý không chất vấn hắn, đợi hắn tự giải thích, tại sao mình lại không kiềm chế được cảm xúc của bản thân cơ chứ?

Khi người bên kia nghe thấy câu hỏi của Tô Chính Lượng, lập tức trầm mặc.

Tô Chính Lượng nói năng lộn xộn, "Em biết em không nên hỏi anh vào líc này, em cũng biết anh nhất định có nguyên nhân mới làm như vậy, nhưng mà, em..."

Giọng nói lạnh như băng của nam nhân chặn lời Tô Chính Lượng, "Tô Chính Lượng, hôm nay muộn rồi, em nên nghỉ ngơi sơm đi, có chuyện gì ngày mai rồi nói."

Nghe thấy âm thanh "tút tút" mà bên kia cưỡng chế tắt máy, sắc mặt tái nhợt của Tô Chính Lượng lộ ra vẻ khó tin.

Lâm Tích Lạc, rốt cục anh đang nghĩ cái gì? Tại sao không giải thích? Không lẽ anh và Mạt Thụy tiểu thư thực sự...

Giờ phút này, trong lòng Tô Chính Lượng cảm thấy như bị ai đó đâm vào, cảm giác choáng váng lại ập đến cùng cơn đơn trong lồng ngực.

Lâm Tích Lạc, chẳng lẽ anh yêu cô ấy như mọi người vẫn đồn đại? Chẳng lẽ tình yêu giữa chúng ta chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, cũng chỉ giống như một giấc mơ thoáng qua thôi sao?

Ba nghìn ngày đêm, cuối cùng cũng chỉ là hư ảo.

Tiếng mưa bên ngoài cửa số nhỏ dần, gió thổi qua bầu trời đêm hiu quạnh tạo ra tiếng rì rầm, thật giống như nó biết điều gì sắp xảy ra vậy...

* * * * * * * * * *

Mưa xuân liên miên không dứt, mấy ngày mưa liên tiếp khiến nhiệt độ S thành giảm xuống mấy độ.

Nếu không có ngày thàng hiển thị trên lịch, mọi người chắc vẫn nghĩ rằng bây giờ vẫn đang mùa đông lạnh giá.

Tô Chính Lượng mở mắt ra, ánh mắt có chút tan rã nhìn ra ngoài cửa sổ, hạt mưa đập vào cửa kính, tuy rằng tiếng động không lớn, nhưng cũng không có ý muốn dừng lại.

Nghe được tiếng mưa không theo quy luật, Tô Chính Lượng dần dần tỉnh táo lại, đối mắt sâu như hồ nước tràn đầy ẩn ý.

Tối hôm qua, mình đã gọi điện cho Lâm Tích Lạc, hắn không những không thèm đề cập đến vấn đề kia, mà giọng điệu còn lạnh lùng hơn trước rất nhiều.

Mặc dù không nên mất bình tĩnh, không nên xúc động hỏi hắn như vậy.

Nhưng từ thái độ đêm qua của hắn, Lâm Tích Lạc có thể thật sự đã thay lòng đổi dạ.

Nếu vậy, thì mình nên đi đâu bây giờ?

Trên khuôn mặt tái nhợt có chút mờ mịt, có vẻ như mình nên đến nói chuyện thẳng thắn với anh ấy.

Tô Chính Lượng đi đến Lâm thị, sau khi giải thích mục đích của mình với lễ tân, người bên kia lập tức nhấc điện thoại, gọi đến văn phòng chủ tịch.

Đợi một lúc, lễ tân đặt điện thoại xuống, dịu dàng nói, "Rất xin lỗi Tô tiên sinh, chủ tịch hiện tại không có ở văn phòng."

Nhân viên lễ tân vừa dứt lời thì sau lưng Tô Chính Lượng có giọng nói vang lên, "Đây không phải là Tô tiên sinh sao?"

Tô Chính Lượng quay lại, nhìn thấy là Lý Tư Phàm, cậu hướng đối phương gật gật đầu, thản nhiên hỏi, "Lý tiên sinh, chủ tịch của cậu không có ở đây sao?"

"Chủ tịch vừa lúc có việc phải ra ngoài, chắc cũng phải còn lâu mới về."

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tô Chính Lượng, Lý Tư Phàm tốt bụng hỏi, "Tô tiên sinh tìm chủ tịch có việc gấp sao? Có cần tôi chuyển lời giúp không?"

Tô Chính Lượng khẽ lắc đầu, "Nếu anh ấy không có ở đây, vậy tôi xin phép đi trước."

Tô Chính Lượng nói xong bước ra ngoài.

Vừa tới cửa, chiếc Audi màu đèn vững vàng dừng lại trước mặt.

Nhìn thấy chiếc xe này, Tô Chính Lượng hơi giật mình, chân như đóng đinh trên mặt đất, không thể nhúc nhích được nửa bước.

Cứ như vậy, cậu nhìn thẳng vào cửa xe đang mở, Lâm Tích lạc nắm tay Mạt Thụy Lỵ Tạp bước ra ngoài, vẻ mặt bình thản..

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 52: Không hẹn mà gặp
Chương 53
Chương 53: Chiến tranh lạnh
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 77: Xuất quỹ (1)
Chương 78
Chương 78: Xuất quỹ (2)
Chương 79
Chương 79: Đại náo quán bar
Chương 80
Chương 80: Bị thương
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 111: Bất an
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 134
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...