Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 43

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

☆ Chương 43: Sư huynh đệ nói chuyện (2)

---------------Editor: Mèo-------------

Nhà hàng Ý.

Tiếng Opera du dương, đèn treo thủy tinh tản ra ánh sáng rực rỡ, rơi xuống khắp ngõ ngách đại sảnh.

Cánh cửa chạm khắc theo phong cách Rococo thanh lịch mà đối xứng*, những bức tranh phong cảnh của Florence treo cẩn thận trên tường.

Chi tiết kỹ càng tỉ mỉ, chính là điển hình cho kiểu trang hoàng theo phong cách Phục hưng, giống như đưa con người đến thủ đô nghệ thuật của Ý, Florence.

Lâm Tích Lạc lắc qua lắc lại chiếc ly trên tay, chất lỏng màu đỏ sậm theo ngược chiều kim đồng hồ mà xoay chuyển, ơt dưới ánh đèn tản ra màu châu hồng, "Du sư huynh, từ khi chúng ta gặp nhau đến giờ, giống như bây giờ mặt đối mặt cùng đi ăn tối vẫn là lần đầu tiên đi?"

Du Thiếu Kỳ dấu diếm thanh sắc nhìn chăm chú vào gương mặt đối phương, thản nhiên mỉm cười, "Ha hả, chủ tịch Lâm, cậu nói không sai, đúng là lần đầu đâu."

"Vậy cho chúng ta cụng ly cho lần đầu đi."

Thanh âm hai chiếc ly chạm vào nhau thanh thúy vang lên, sau đó hai người liền uống hết một hơi.

Lâm Tích Lạc tinh tế đánh giá mùi thơm của hoa tử la lan đang lan ra, trầm mặc thật lâu, "Du sư huynh, lời khách sáo chắc cũng không cần nói nữa, kế tiếp chúng ta cứ thành thật mà nói chuyện."

Du Thiếu Kỳ buông ly rượu, hai tay đan vào nhau đặt ở trên bàn cơm, "Tôi cũng đang có ý đó."

Đôi mắt Lâm Tích Lạc thâm sắc, sâu thẳm không đáy, "Nếu tôi đoán không lầm, Du sư huynh muốn cùng tôi nói về Tô Chính Lượng đi?"

Du Thiếu Kỳ không ngờ trực giác Lâm Tích Lạc chuẩn như vậy, mi tâm hơi hơi cau lại, "Xem ra chúng ta thật đúng là cùng nghĩ đến một vấn đề."

Màu đen trong mắt Lâm Tích Lạc tối lại, sóng ngầm mãnh liệt, "Du sư huynh, nếu anh muốn cùng tôi đàm luận chuyện có liên quan đến Tô Chính Lượng, thì tôi nghĩ giữa chúng ta không có gì để nói cả."

Du Thiếu Kỳ trầm thấp mở miệng, "Từ lúc tôi về nước gặp Tô Chính Lượng tới nay, em ấy chưa bao giờ quá vui vẻ cả.

Vô luận tôi nói cái gì, làm cái gì, em ấy vẫn luôn thần tình mệt mỏi, bộ dáng ưu sầu bất an.

Mà khiến em ấy biến thành như vậy, tất cả đều là do cậu, là do cậu xuất hiện, làm xáo trộn cuộc sống sinh hoạt của em ấy, khiến em ấy trở nên u buồn khổ sở.

Lâm Tích Lạc, tôi mặc kệ trước đây cậu cùng Tô Chính Lượng là quan hệ gì, hiện tại nếu cậu đã cùng chị em ấy kết giao, vậy tôi khuyên cậu, nên đem tinh lực đặt ở trên người Tô Chính Thanh, hảo hảo sắm vai bạn trai tốt của cô ấy đi."

Lâm Tích Lạc lạnh lùng liếc nhìn Du Thiếu Kỳ, thanh âm trầm lạnh lẽo, "Du sư huynh, đây là chuyện anh muốn nói với tôi?"

Du Thiếu Kỳ nhìn chăm chú vào ánh mắt khiêu khích của hắn, dần dần lạnh giọng, "Đúng vậy, không chỉ có như thế, tôi còn muốn cậu đừng bao giờ can thiệp vào cuộc sống của em ấy nữa."

Lâm Tích Lạc nhấc môi, con mắt của hắn trấn định thong dong, "Nếu nói như vậy, nếu như tôi không đáp ứng yêu cầu của anh, anh định làm gì?"

"Nếu thật sự cậu không đáp ứng, như vậy, thực đáng tiếc, tình cảm huynh đệ của chúng ta cũng chấm dứt tại đây."

Chậc chậc hai tiếng, Lâm Tích Lạc miệng mang theo sự tiếc hận, "Nếu là như vậy, thật đúng là rất đáng tiếc."

Du Thiếu Kỳ, "Đúng vậy, tôi cũng không muốn mất đi một đàn em tốt như cậu."

Yên lặng không nói gì.

Thật lâu sau, Lâm Tích Lạc khóe miệng cong lên, "Du sư huynh, khiến anh thất vọng rồi.

Cho dù anh lấy tình huynh đệ ra áp chế, tôi chỉ có thể tiếc nuối nói cho anh biết, không có khả năng."

Du Thiếu Kỳ nhíu mày, siết chặt tay, các khớp ngón tay đã trắng bệch, "Năm đó cậu không rên một tiếng liền bỏ đi Anh quốc, khiến em ấy nhận hết thống khổ.

Đến bây giờ, cậu trở về, liền biến thành tinh anh trong thương giới, được người người ngưỡng mộ.

Đi xã giao, tiệc tùng, bên người đều có mỹ nữ bao quanh, muốn gió được gió, muốn mưa có mưa, người như cậu, còn thiếu cái gì? Vì cái gì còn muốn trở về làm đảo lộn cuộc sống của em ấy? Lâm Tích Lạc, cậu nói xem, cậu rốt cục muốn làm gì?"

Lâm Tích Lạc đối mặt với phẫn nộ của Du Thiếu Kỳ, thanh âm từ tính cất lên lạnh lùng, "Du sư huynh, tôi nghĩ anh hơi quá phận rồi thì phải, cho dù tôi cùng Tô Chính Lượng trước đây như thế nào, cũng là chuyện của chúng tôi.

Mặc dù hiện tại tôi thật sự giống như lời anh nói, làm đảo lộn cuộc sống của em ấy, anh lấy tư cách gì nhúng tay vào chuyện của chúng tôi?"

"Tôi là bạn em ấy, vì cái gì không có tư cách nhúng tay vào chuyện của hai người?"

Lâm Tích Lạc nhướng mày, "Du sư huynh, kỳ thật ở trước mặt tôi, anh không cần phải nói dối, chỉ cần là người có mắt, đều có thể nhìn ra anh đối với Tô Chính Lượng có tình cảm.

Tôi nghĩ, anh là vì ghen tị với tôi nên mới phẫn nộ như vậy."

Du Thiếu Kỳ vẻ mặt dị thường kích động, "Lâm Tích Lạc, cậu nói bậy bạ gì đó? Chính Lượng là bạn tốt nhất của tôi, giữa chúng tôi chỉ là tình bạn thuần khiết, căn bản không có khả năng giống như cậu nghĩ! Ngược lại là cậu, vẫn dây dưa không buông tha em ấy, vậy tôi hỏi cậu, cậu ôm loại tâm tư gì với em ấy?"

"Tâm tư gì sao?" Lâm Tích Lạc nheo mắt suy nghĩ sâu xa một hồi, giống như nhớ lại hồi ức tốt đẹp, khuôn mặt góc cạnh dần dần trở nên nhu hòa, hắn thì thào lẩm bẩm, "Nhìn thấy em ấy vì tức giận mà mặt đỏ bừng, tôi sẽ cảm thấy đặc biệt đáng yêu.

Nhìn thấy em ấy ưu sầu bất an, khiến tôi vô cùng đau lòng.

Nhìn thấy em ấy cùng người khác một chỗ, sẽ luôn nôn nóng bất an..."

Du Thiếu Kỳ nhìn thẳng vào biểu tình nhu hòa của Lâm Tích, không thể tin nổi đành hỏi lại, "Lâm Tích Lạc, chẳng lẽ cậu..."

- -----------------------------------------------

* Phong cáchRococo là khái niệm mà các nhà phê bình nghệ thuậtthế kỷ 19 sử dụng để mô tả những công trình trang trí lộng lẫy, cầu kì, tinhtế, sử dụng nhiều đường cong, hình xoắn ốc đã được phát triển từ trường pháiBaroque.

Phong cách kiến trúc được sử dụng phổ biến ở thời của hoàng hậu MarieAntoinette.

Các phòng thuộc phong cách Rococo thường được thiết kế thành mộtsản phẩm nghệ thuật tổng thể với vật dụng trang trí lộng lẫy và thanh tao,những vật phẩm điêu khắc nhỏ, những chiếc gương trang trí, thảm thêu, ngoài ranó còn được bổ sung bởi những bước tranh tường tinh tế.

Chủ yếu được thể hiện ở những công trình kiến trúc, trang trí nội thất, trang trí đồ gỗ, tường nhà của những biệt thự, nhà riêng của cư dân, các tp điêu khắc, hội hoạ, phục vụ cho trang chí nhà thờ thiên chúa giáo.

Tại Đức và Áo, phong cách Rococo được ứng dụng vào những công trình nội thất kiểu Baroc trong các nhà thờ và cung điện..

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 52: Không hẹn mà gặp
Chương 53
Chương 53: Chiến tranh lạnh
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 77: Xuất quỹ (1)
Chương 78
Chương 78: Xuất quỹ (2)
Chương 79
Chương 79: Đại náo quán bar
Chương 80
Chương 80: Bị thương
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 111: Bất an
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 43
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...