Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 93

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bởi vì chuyện của Cố thị mà gây ra một hồi phong ba, sau đó rất nhanh lắng xuống khi Cố Hiển bị cảnh sát bắt đi để hỗ trợ điều tra.

Hiện giờ, ở S thành đã không còn bất kì tập đoàn hay công ty nào có thể cạnh tranh với Lâm thị, tập đoàn Lâm thị đã trở thành tập đoàn thương mại lướn nhất khu Đông Trung Quốc.

Cùng lúc đó, Lâm Tích Lạc không thèm để ý chuyện cha và mấy nhà lãnh đạo cấp cao phản đối, dứt khoát giải trừ hôn ước với Cố Hân Di, mấy hạng mục đầu tư nước ngoài của Cố thị cũng bị Lâm thị thu mua hết.

Vì thế, nhân sĩ trong giới có rất nhiều ý kiến trái chiều về việc lâm Tích Lạc làm, có người chỉ trích Lâm Tích Lạc không niệm tình xưa, vong ân phụ nghĩa, không nên dứt khoát như thế, dù sao, Cố Hân Di cũng vô tội.

Cũng có người đối với việc làm của hắn vô cùng tán thành, Cố Hiển làm sai trước đo, thời điểm Lâm thị cần giúp đỡ nhất, lại hợp lục với người khác thâu tóm Lâm thị, Lâm Tích Lạc chính là ăn miếng trả miếng thôi.

Lâm Tích Lạc mượn tay Trịnh Dục Phong phá hủy Cố thị, cũng đồng ý cho Trịnh Dục Phong dùng tài sản Cố thị một lần nữa gây dựng lại sự nghiệp.

Trịnh Dục Phong thấy Lâm Tích Lạc bỏ qua hiềm khích lúc trước, ra tay hào phòng, mọi hiềm nghi trước đây coi như bỏ qua hết, nói đi nói lại, hai nhà bọn họ cũng coi như có quan hệ.

Rất nhanh, vào đúng đêm giao thừa, tập đoàn Lâm thị cùng công ty Trịnh gia mới thành lập dưới con mắt mong mỏi của mọi người kí kết hợp đồng đầu tiên.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nhoáng cái, đã đến trừ tịch.

Đang lúc mọi người hân hoan, vui mừng đón tết, hưởng thụ sự phát triển của S thành, ôm một tia hi vọng về năm mới tốt lành, lại có người không cao hứng nổi.

Tô Chính Lượng cùng mẹ ở phòng bếp bận rộn, ngày mai chính là trừ tịch, tất nhiên là muốn chuẩn bị một phen.

Tô mama đưa một bát cá cho Tô Chính Lượng, "Tiểu Lượng, giúp mẹ đem cá cho vào trong tủ lạnh, rồi lấy gà ở trong tủ đá ra."

Tô Chính Lượng yên lặng nhận bát cá, mở tủ lạnh cho vào, sau đó lấy gà ra, đặt lên bàn bếp.

"Đúng rồi Tiểu Lượng, mấy hôm trước, dì Vương cách vách có hỏi chuyện của con, muốn giới thiệu cháu gái cho con, cháu gái dì ấy dạy Tiếng Anh, tính cách rất tốt, vẫn chưa có đối tượng..."

Tô Chính Lượng cúi đầu, chậm rãi rửa củ cải trắng, "Mẹ, lần này học viện bọn con có một xuất đi du học, Trịnh giáo sư muốn con đi, hôm qua con mới nhận được tin, con sẽ đi vào mùng 4 sang năm."

Tô mama nghe thấy con trai nhắc đến chuyện này, cảm thấy có chút ngoài ý muốn, "Chuyện khi nào vậy? Sao mẹ chưa thấy con nhắc qua bao giờ?"

Tô Chính Lượng đặt củ cái sạch lên thớt, "Chuyện này quyết định có chút vội, cho nên con chưa kịp nói với mẹ."

"Cũng tốt, kỳ thật mẹ cũng muốn cho con đi xuất ngoại, nhưng mà vẫn luôn không có cơ hội, định đi đâu? Đi trong mấy năm?"

Bàn tay trắng nõn linh hoạt sử dụng dao, cắt củ cải thành hình dạng vô cùng quy chuẩn, "Đi Mỹ, lâu thì 4 năm, mà ngắn thì cũng 2 năm."

Động tác trong tay Tô mama chợt dừng lại, "Cái gì? Đi lâu như vậy sao?"

Thanh âm bình thản không hề phập phồng, "Đúng vậy."

Tô mama chần chờ một hồi, đi đến trước mặt Tô Chính Lượng, "Tiểu Lượng, mẹ rất lo con đi một mình trong thời gian dài như vậy sẽ xảy ra chuyện, con có thể không đi không?"

Tô Chính Lượng rũ mí mắt, thản nhiên cự tuyệt, "Không được, vi-sa cùng vé máy bay đã làm xong hết rồi."

Tô mama bị con trai cự tuyệt rõ ràng như vậy, lại không biết nói gì mới tốt, bà nặng nề thở dài.

Rất lâu sau, mới mở miệng hỏi, "Tiểu Lượng, con là đang trách mẹ sao?"

Đôi mắt hẹp dài của Tô Chính Lượng ảm đảm, "Không có, mẹ cũng đâu có sai."

"Mẹ biết trong lòng con rất khổ, nhưng mà, mẹ cũng không còn cách nào khác.

Trong cái xã hội này, tình cảm giữa hai người đàn ông, không thể lâu bền, Tuy rằng, con yêu Lâm Tích Lạc, hắn cũng yêu con, nhưng quan hệ của hai đứa, nhân thế không thể tiếp thu.

Hơn nữa, tình cảm của hai đứa, pháp luật không thể bảo vệ, lại càng không có khế ước gì, một khi đối phương thay lòng đổi dạ, người kia sẽ vô cùng thống khổ."

Tô Chính Lượng buông đồ trong tay, trầm mặc lắng nghe.

"Lâm Tích Lạc hắn lại còn là chủ tịch của một tập đoàn, từng lời nói, hành động của hắn đều sẽ có rất nhiều người chú ý.

Lần trước, chuyện của con và hắn bị người ta phanh phui ra, không phải đã bị làm ầm lên sao? Cho dù mẹ đồng ý cho hai đứa cùng một chỗ, vậy quan hệ giữa hai đứa liệu duy trì được bao lâu? Người có thân phận như hắn, nhất định phải cùng một nữ nhân môn đăng hộ đối kết hôn sinh con, cho dù hắn không muốn, nhưng khi đối mặt với áp lực từ nhiều phía, hắn chắc chắn phải chấp nhận.

Đến lúc đó, người bị thương sẽ là con.

Mẹ thật sự không muốn nhìn thấy con bị hắn thương tổn, cho nên mới..."

Trên khuôn mặt tái nhợt của Tô Chính Lượng, nỗi buồn khẽ lướt qua nhưng rất nhanh chóng biến mất, "Mẹ, đừng nói nữa, khổ tâm của mẹ con đều hiểu, con đi về phòng trước."

Tô mama nhìn bóng dáng cô đơn của con trai, lại một lần nữa thở dài.

Tô Chính Lượng trở lại trong phòng, lẳng lặng nhìn mọi thứ trong phòng.

Đôi mắt ngập nước, dần dần rơi xuống, sau đó dừng lại trên cái áo bành tô ở góc giường, đây là chiếc áo, Lâm Tích Lạc mặc trên người hôm đó.

Tô Chính Lượng bước từng bước một qua đó, nhẹ nhàng cầm lên.

Vải len cao cấp, dệt thủ công, thanh lịch, mềm mại, chắc chắn, Tô Chính Lượng cúi đầu, chôn chặt vào trong áo.

Hít một hơi thật sâu, một mùi thuốc lá tràn ngập khoang mũi, khiến Tô Chính Lượng không tự chủ được nhắm hai mắt lại.

Ôm thật chặt cái áo người kia khoác cho mình, Tô Chính Lượng chậm rãi tựa vào bên giường.

Lâm Tích Lạc...!

Chờ Tô mama bận bịu xong, đã là giờ cơm chiều.

"Mẹ, con về rồi đây, " Tô Chính Thanh mang theo bao lớn, bao nhỏ từ bên ngoài về nhà.

"Thanh Thanh, sao mua nhiều đồ như thế."

Tô Chính Thanh đỏ bừng mặt, giơ túi lên, "Đều là bạn của con đưa cho, mau cho vào tủ lạnh thôi mẹ."

Tô mama nhận đồ, "Bạn con là ai? Sao mua nhiều đồ tặng cho con thế? Thay mẹ cảm ơn người ta nhé."

"Là ai cũng không nói cho mẹ biết, nhưng con sẽ thay mẹ cảm ơn người ta."

Tô mama nhìn thấy bộ dáng ra vẻ bí mật của con gái, dự cảm có chuyện tốt sắp đến, vội vàng hỏi, "Chẳng lẽ là bạn trai mới của con?"

"Quan hệ còn chưa có xác định đâu, " Tô Chính Thanh le lưỡi, nhìn thấy một bàn toàn là đồ ăn, khẩn cấp muốn nếm thử một chút.

"Từ từ, gọi Tiểu Lượng ra rồi cùng ăn."

Tô Chính Thanh "A" một tiếng, phải đi gọi em trai rồi.

Đẩy cửa phòng ra, Tô Chính Thanh nhìn thấy Tô Chính Lượng ôm áo bành tô, tựa vào bên giường không nhúc nhích.

Khẽ thở dài một cái, cô nhẹ nhàng bước đến, lại nhìn thấy em trai cau mày, khóe mắt chưa khô nước.

Một chút ưu thương hiện lên trong mắt cô..

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 52: Không hẹn mà gặp
Chương 53
Chương 53: Chiến tranh lạnh
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 77: Xuất quỹ (1)
Chương 78
Chương 78: Xuất quỹ (2)
Chương 79
Chương 79: Đại náo quán bar
Chương 80
Chương 80: Bị thương
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 111: Bất an
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 93
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...