Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 77

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

-----------------Editor: Mèo-----------------

Tô Chính Lượng nhắm mắt dựa vào bên tường, những lời Du Thiếu Kỳ vừa nói vẫn quanh quẩn bên tai cậu, thật lâu không có tiêu tán.

Thiếu Kỳ nói đúng, Lâm Tích Lạc là chủ tịch tập đoàn Lâm thị, mỗi lời nói cử động của hắn đều đại diện cho Lâm thị.

Người như hắn, làm sao có thể sẽ cùng chính mình có tương lai? Cho dù hắn khư khư cố chấp nguyện ý cùng mình dắt tay nhau, người đời sẽ dùng ánh mắt gì mà nhìn hắn? Lâm thị lại phải làm sao bây giờ?

Trong cái xã hội này, người giống như mình hẳn phải nên che dấu tính hướng, vĩnh viễn sinh sông sở những nơi u ám.

Huống hồ, hiện tại mình cũng không còn là Tô Chính Lượng nông nổi ngày xửa, một khi tính hướng khác thường của mình bị phát hiện, đối mặt không chỉ có mẹ cùng chị thất vọng, thương tiếc, còn có người người bốn phương tám hướng đều xem thường cùng thóa mạ.

6 năm tôi luyện, đã tiêu tán hết dũng khí cùng can đảm của mình, cho dù mình vẫn yêu Lâm Tích Lạc, cũng sẽ không chủ động tiến thêm một bước với hắn.

Có lẽ cứ mãi mãi làm bạn bên cạnh mẹ, bình bình đạm đạm sống hết đời đi.

Mặc dù mình cự tuyệt trở lại bên người Lâm Tích Lạc, nhưng hắn nhất định sẽ không buông bỏ, còn có Du Thiếu Kỳ, y cũng sẽ không đơn giản như vậy buông tha mình.

Một khi Thiếu Kỳ vì muốn có được mình mà mất đi lý trí, làm ra chuyện đáng sợ uy hiếp Lâm Tích Lạc, vậy phải làm thế nào? Có nên nói cho Lâm Tích Lạc biết hay không, để hắn chú ý một chút?

Không, Tô Chính Lượng kiên quyết lắc đầu, Thiếu Kỳ là bạn tốt của mình, không thể bán đứng hắn,

Nhưng mà nếu biết rõ Lâm Tích Lạc sẽ gặp nguy hiểm mà không bảo hắn, mình sẽ áy náy cả đời.

Tô Chính Lượng gắt gao cắn môi dưới, gian nan lựa chọn, vô luận mình cuối cùng lựa chọn ai, đối với người còn lại đều là tra tấn.

Nhưng nếu như mình lựa chọn trầm mặc, vậy thì chính là hại cả hai người đó.

Rốt cuộc nên làm gì mới tốt?

Lâm Tích Lạc đẩy cửa vào, thấy Tô Chính Lượng nhắm hai mắt, cắn cắn môi dưới, vội vàng hỏi, "Làm sao vậy?"

Tô Chính Lượng mở mắt nhìn thấy người đến là Lâm Tích Lạc, hơi hơi khoát tay, có vẻ mệt mỏi nói, "Tôi không sao..."

"Đem môi mình cắn đến sắp chảy máu, còn nói không có việc gì?"

Nói xong, hắn vươn tay, chạm vào môi Tô Chính Lượng, đem tơ máu thu vào tay, sau đó vươn đầu lưỡi ra, liếm vết máu đã muốn khô trên ngón tay, còn cố ý chậc chậc lưỡi, "Máu của em thực ngọt."

Tô Chính Lượng nhìn thấy động tác của Lâm Tích Lạc, mặt tái nhợt nháy mắt có chút huyết sắc, thấp giọng nói, "Đừng làm rộn."

Lâm Tích Lạc đại khái nếm đến ngon ngọt cho nên tâm tình đặc biệt tốt, khóe mắt nâng đến đặc biệt cao, "Vừa mới suy nghĩ gì mà xuất thần như vậy?"

Tô Chính Lượng do dự một chút, lắc đầu, "Không có, chỉ là nhớ lại chuyện rất lâu trước kia, nghĩ lại khoảng thời gian hạnh phúc cùng bạn bè, cùng anh, khiến lòng có chút dao động."

"Đứa ngốc, tự dưng nghĩ lại mấy chuyện đó làm gì? Đi thôi, anh đưa em về."

"Từ từ, Lâm Tích Lạc, tôi..."

Nhìn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Tô Chính Lượng, Lâm Tích Lạc hồ nghi, "Có chuyện thì mau nói, lại còn muốn úp úp mở mở?"

Tô Chính Lượng suy nghĩ một lát, cuối cùng đem lời đã đến bên miệng nuốt xuống, "Bỏ đi, không có gì, đi thôi..."

Lâm Tích Lạc nhìn thấy bộ dạng tâm tư nặng nề củaTô Chính Lượng rất lo lắng, nhìn Tô Chính Lượng im lặng không nói, hắn cũng không cách nào hỏi nguyện nhân, chỉ có thể vừa lái xe vừa liếc nhìn Tô Chính Lượng.

Đi xe chưa được bao lâu, Tô Chính Lượng lại đột nhiên mở miệng, "Dừng xe."

Lâm Tích Lạc thả chậm tốc độ xe, đứng ở ven đường, đang muốn hỏi cậu muốn làm gì, Tô Chính Lượng đã mở cửa xe ra ngoài.

Lâm Tích Lạc không biết Tô Chính Lượng hôm nay khác thường là vì sao, không chút do dự liền đuổi theo.

Hai người một trước một sau đi trên đường, dưới chân, xe cộ qua lại như nước chảy.

Lâm Tích Lạc ba bước bước thành hai đuổi theo, giữ chặt tay Tô Chính Lượng, đem toàn bộ thân thể cậu quay lại, "Lượng, em rốt cuộc làm sao vậy?"

"Anh về đi, tôi trở về một mình."

Lâm Tích Lạc thái độ kiên quyết cự tuyệt, "Không được, anh không thể rời tầm mắt khỏi em."

Tô Chính Lượng cường ngạnh tránh thoát tay Lâm Tích Lạc, đưa lưng về phía hắn nói, "Đừng lôi kéo tôi, bây giờ là ở bên ngoài, anh cứ lên xe chờ đi, lát sau tôi sẽ trở lại."

"Anh đứng đây đợi em, không cho em đi xa."

Tô Chính Lượng yên lặng gật đầu, chậm rãi hướng phía trước đi tới.

Đi vài bước, cậu quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Tích Lạc dựa vào cây đèn đường gần đó hút thuốc, ý thức được cậu đang nhìn hắn, vội vàng buông điếu thuốc, trong mắt tràn ngập ý cười.

Tô Chính Lượng vội vàng quay đầu đi, đèn đường tỏa ra, tản ra chút vầng sáng, phản chiếu vào đôi mắt của cậu, phức tạp không hiểu.

Một lát sau, Tô Chính Lượng trở lại, cậu đến trước mặt Lâm Tích Lạc, nghiêng đầu nói, "Tôi có chuyện muốn nói với anh."

Lâm Tích Lạc gật gật đầu, đi theo Tô Chính Lượng vào trong xe.

Một màn này, bị người ngồi trong quán cà phế đối diện thu vào tầm mắt.

"Chị Tô, chị đang nhìn gì vậy? Xuất thần như thế?"

Tô Chính Thanh đồng tử lập tức co rút lại, sau đó cô cứng còng quay đầu, khuôn mặt thanh lệ đột nhiên trắng bệch "Không, không có gì, các em tiếp tục chơi đi, chị có việc về nhà trước..."

* * * * * * * * * *

Tô Chính Lượng về đến nhà, phát hiện không khí trong nhà không đúng lắm.

Tô Chính Thanh cúi thấp đầu không nhúc nhích, giống như một con búp bê yên lặng ngồi trên ghế sa lông, mẹ thì hình như không có ở nhà.

Tô Chính Lượng cảm thấy kỳ quái, cậu nhẹ nhàng đi tới, thăm dò hô một tiếng, "Chị."

Tô Chính Thanh chậm rãi quay đầu, khuôn mặt tái nhợt, màu đen mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tô Chính Lượng, khiến cậu không khỏi lạnh run.

Trời mới biết, đó là loại ánh mắt gì, Tô Chính Lượng chưa bao giờ nhìn thấy chị mình dùng ánh mắt đó nhìn mình.

Tô Chính Thanh dùng loại ánh mắt như loại ánh mắt chán ghét khi nhìn thấy ngoại tộc, ánh mắt phỉ nhổ, đảo qua trên người Tô Chính Lượng, dường như muốn nhìn thấu cả tâm cậu.

Tô Chính Lượng trấn định, dùng thanh âm hơi hơi phát run hỏi, "Chị, chị làm sao vậy? Nhìn em kinh như thế?"

Tô Chính Thanh không nói một lời, nhưng vẫn đem tầm mắt chậm rãi dời đi mặt cậu, tiếng nói ôn nhu lạnh đến trăm độ, "Em vừa nãy đi đâu?"

Tô Chính Lượng chột dạ nói dối, "Em...!Vừa rồi ở với bạn."

Tô Chính Thanh lạnh lùng cười nhạo một tiếng, "Ai vậy? Đừng dùng Du Thiếu Kỳ làm cái cơ, chị muốn nghe lời nói thật."

"Chị, em..."

"Là Lâm Tích Lạc đúng không?"

Nghe được cái tên kia, Tô Chính Lượng cả người nháy mắt giống như bị đẩy vào vực sâu vạn trượng, từng đợt rét lạnh thấu xương chặt chẽ vây quanh cậu, vô pháp nhúc nhích.

Tô Chính Thanh nhìn chăm chú vào khuôn mặt Tô Chính Lượng trong nháy mắt thay đổi, một tia khổ sở dâng lên, theo hô hấp phập phồng lan tràn mở ra, "Tiểu Lượng, trả lời chị, có phải hay không?"

"Là..."

" Em nói thật cho chị biết, em cùng hắn rốt cuộc là quan hệ như thế nào?".

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 52: Không hẹn mà gặp
Chương 53
Chương 53: Chiến tranh lạnh
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 77: Xuất quỹ (1)
Chương 78
Chương 78: Xuất quỹ (2)
Chương 79
Chương 79: Đại náo quán bar
Chương 80
Chương 80: Bị thương
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 111: Bất an
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 77
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...