Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 140

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trong phòng làm việc im ắng, động tác của Lâm Tích Lạc vô cùng chậm rãi, giúp Tô Chính Lượng mặc quần áo, chú ý đến cổ tay đối phương có vài vết đỏ hằn lên, ánh mắt hắn tối sầm lại. Những vết đỏ này là dấu vết mà hắn buộc cà vạt tạo thành.

Nhẹ nhàng vuốt ve những vết đỏ chói mắt đó, trong đôi mắt sâu thẳm, lặng lẽ mất đi.

Nói nhiều lời trái ý muốn như vậy, lại tra tấn tàn khốc như vậy với cậu, Tô Chính Lượng nhất định sẽ vĩnh viễn rời khỏi hắn. Tuy rằng đây là kết quả hắn không muốn nhìn thấy nhất, nhưng, trước mắt hắn không cách nào bảo toàn an nguy cho cậu, đây là lựa chọn duy nhất. Đợi đến ngày chân chính trở thành chủ nhân Lâm gia, hắn có lẽ có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với cậu.

Chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ trong ngực, chốc chốc lại thống khổ nhíu chặt trán, Lâm Tích Lạc vươn tay, đem mái tóc hơi ướt trên trán đối phương gạt ra. Hơi cúi đầu, cẩn thận lại vô cùng trân quý hôn lên đôi môi lạnh như băng của đối phương, chất giọng khàn khàn trầm thấp lộ ra sự chua xót và bất đắc dĩ, "Lượng, thực xin lỗi. "

Một lúc lâu sau, Lâm Tích Lạc gọi điện thoại cho Du Thiếu Kỳ, "Bây giờ anh đang ở đâu? "

Đầu dây bên kia truyền đến giọng điệu lạnh lùng của Du Thiếu Kỳ, "Tổng giám đốc Lâm, tìm tôi có chuyện gì quý hóa gì sao? "

"Tô Chính Lượng ở chỗ tôi, nếu anh vẫn còn muốn dẫn em ấy về Đức, thì làm phiền anh đến văn phòng của tôi trong vòng mười phút."

Hơi thở của đối phương dồn dập, Du Thiếu Kỳ lạnh lùng nói, "Lâm Tích Lạc, tôi cảnh cáo cậu, nếu như cậu đối xử tệ với Chính Lượng như thế nào, tôi nhất định sẽ..."

Lâm Tích Lạc giương mắt nhìn người đang tựa vào trong ngực mình, "Em ấy ngất xỉu rồi, anh mau tới đây. "

"Cậu... Tôi sẽ đến ngay bây giờ. "

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng làm việc của tổng giám đốc bị người đẩy mạnh ra, Du Thiếu Kỳ thở hồng hộc vọt vào.

Khi nhìn thấy Tô Chính Lượng đang nằm trên sô pha, anh túm lấy cổ áo Lâm Tích Lạc chất vấn, "Đồ súc sinh nhà cậu, rốt cuộc cậu đã làm gì Chính Lượng? "

Quỷ dị dắt lên một tia cười lạnh, Lâm Tích Lạc mặt không đổi sắc nghênh đón đối phương, "Đương nhiên là làm việc nên làm rồi. "

Sắc mặt Du Thiếu Kỳ đại biến, một quyền hướng trên mặt Lâm Tích Lạc ném tới, "Đồ khốn kiếp! "

Đối phương nhíu mày, trong điện quang hỏa thạch, bàn tay hữu lực đỡ lấy nắm tay Du Thiếu Kỳ. Sau đó, siết chặt nó, "Nếu như anh muốn đánh, tôi có thể phụng bồi, nhưng mà, dưới tình huống hiện tại, anh cho rằng có thời gian này cho việc đọ sức của chúng ta sao? "

Sắc mặt Du Thiếu Kỳ đỏ bừng, hai mắt tức giận bắn về phía Lâm Tích Lạc, hung hăng rút nắm đấm về, anh sải bước đi tới trước sô pha, ôm ngang Tô Chính Lượng, đi ra ngoài.

Lúc đi tới cửa, anh mạnh mẽ quay đầu lại, cất giọng nói, "Lâm Tích Lạc, cậu còn không bằng cầm thú, món nợ hôm nay, Du Thiếu Kỳ này một ngày nào đó sẽ thay Tô Chính Lượng đòi lại! "

Nghe đối phương mang theo hận ý nói, Lâm Tích Lạc lạnh lùng cười nói, "Vậy tôi sẽ vô cùng mong chờ ngày đó đến. "

Đợi Du Thiếu Kỳ rời đi, Lâm Tích Lạc có chút chán chường đi tới trước sô pha, chậm rãi ngồi xuống.

Nhẹ nhàng vuốt ve chỗ Tô Chính Lượng vừa nằm, phía trên còn mang theo nhiệt độ cơ thể của đối phương, trong không khí, cũng có thể ngửi được mùi chanh mà đối phương để lại trong phòng. Trong phút chốc, Lâm Tích Lạc thất thần.

Bầu trời âm u, rốt cục cũng không thể ngăn cản được tầng mây dày xâm nhập, mưa phùn kéo tới.

Nghe thấy tiếng mưa ngoài cửa sổ, Lâm Tích Lạc thoáng quay đầu lại, lặng lẽ nhìn bầu trời thành phố S bị mưa mù mông lung bao phủ, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng dần dần khôi phục lại khí thế cao ngạo bễ nghễ ngày xưa.

Một lúc lâu sau, cửa phòng làm việc của tổng giám đốc mở ra, Lâm Tích Lạc vẻ mặt nghiêm túc đi ra, nói với Lý Tư Phàm đang đi tới, "Thông báo cho mọi người, một giờ sau, toàn bộ trung tầng tập trung ở phòng họp lớn. "

"Vâng, tổng giám đốc."

* * * * * * * * * *

"Ý cậu là, Tích Lạc đã chia tay với Tô Chính Lượng?"

Trong một gian phòng bí ẩn ở tầng trung của Lâm thị, thanh âm lạnh nhạt của một người đàn ông thấp giọng vang vọng: "Đúng vậy, lão gia, tôi nghe rất rõ ràng, thiếu gia đã nói như thế. "

Ông Lâm cười lạnh một tiếng, "Hừ, cho dù như thế, có lẽ nó chỉ là thấy cậu đang giám thị nó, cho nên mới chịu diễn vở kịch này cho cậu xem? "

"Lão gia, có lẽ không phải đâu, " Thanh âm máy móc lãnh đạm quyết đoán nói, "Nếu như tôi không nhầm, hai người bọn họ chắc chắn sẽ không còn quan hệ gì nữa. "

Ông Lâm nghi hoặc hỏi: "Hửm? Cậu chắc chắn lắm à? "

"Nếu ngài không tin, tôi có thể thay ngài hỏi Du Thiếu Kỳ một chút, hiện tại hắn đang ở cùng Tô Chính Lượng."

Suy nghĩ một lúc, ông Lâm thản nhiên nói, "Nếu như giống như cậu nói, vậy chứng tỏ lần này nó đã nghĩ thông suốt rồi. Bên phía Tích Lạc, cậu để Lâm Diệp giám sát 24/24 đì, tuyệt đối không được buông lỏng cảnh giác, có chuyện gì lập tức báo cáo với tôi. Về phần cậu, hiện tại thay tôi đến gặp Du Thiếu Kỳ, nhất định phải từ trong miệng hắn lấy được thông tin chính xác. "

"Vâng, lão gia."

* * * * * * * * * *

Du Thiếu Kỳ bực tức về đến nhà, lập tức ôm Tô Chính Lượng vào phòng tắm.

Sau khi cởi từng lớp quần áo của Tô Chính Lượng, anh nhẹ nhàng đặt đối phương vào trong bồn tắm, cẩn thận rửa sạch thân thể cho cậu.

Vừa rồi lúc tiến vào văn phòng của Lâm Tích Lạc, Du Thiếu Kỳ có thể ngửi rõ mùi hoan ái còn sót lại trong không khí. Hơn nữa, nhìn thấy trên mặt Tô Chính Lượng đỏ ửng không tự nhiên và cái trán ướt đẫm mồ hôi, kẻ ngốc đều có thể nhìn ra hai người bọn họ đã làm cái gì.

Du Thiếu Kỳ dùng khăn mặt từng chút từng chút cẩn thận lau tấm lưng trơn bóng của Tô Chính Lượng, sau đó chậm rãi di chuyển xuống phía dưới.

Bàn tay cầm khăn mặt dừng lại ở kẽ mông, Du Thiếu Kỳ do dự có nên tiến thêm một bước hay không. Tuy rằng anh vẫn luôn yêu Tô Chính Lượng, nhưng chuyện như vậy anh là lần đầu tiên đụng phải, bất quá anh biết, nếu như không đem thứ Lâm Tích Lạc lưu lại trong cơ thể cậu lấy ra, đối phương nhất định sẽ sinh bệnh.

Do dự nhiều lần, Du Thiếu Kỳ dùng nước ấm bôi trơn, chậm rãi nhét ngón tay vào thăm dò trong cơ thể đối phương, từng chút từng chút nhẹ nhàng chen vào.

Vừa mới đi vào, bên trong ấm áp liền đem ngón tay của anh hấp thu thật chặt, anh hít sâu một hơi.

"Ưm..."

Có lẽ là bởi vì đau đớn hoặc cũng có thể là cảm giác khó chịu khi bị dị vật xâm nhập, Tô Chính Lượng cau mày khẽ ngâm một tiếng. Chỉ là ở trong phòng tắm, loại tiếng hít vào vô thức này làm cho bầu không khí trở nên có chút vi diệu.

Nghe được thanh âm của Tô Chính Lượng, Du Thiếu Kỳ chỉ cảm thấy toàn thân khí huyết tràn xuống dưới thân. Thân là một người đàn ông, đối mặt với người mình yêu, dưới tình huống như vậy, làm sao có thể không có d.ục vọng? Thế nhưng, càng vào lúc này, anh lại càng không thể thừa dịp người ta gặp nguy mà tiến thêm một bước.

Trong phòng tắm, hơi nước tràn ngập, vô cùng yên tĩnh, Du Thiếu Kỳ nín thở, đỏ mặt đem đồ vật trong cơ thể đối phương từng chút từng chút lấy ra.

Phần nước trong suốt bị dịch trắng không ngừng tuôn ra nhuộm thành màu đục, nương theo ánh đèn trong phòng tắm, mơ hồ còn xen lẫn những tia máu đỏ thẫm nhàn nhạt.

Sau khi phát hiện chỗ đó của Tô Chính Lượng bị thương, Du Thiếu Kỳ phẫn hận cắn chặt môi, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vài tia u ám. Tên khốn nạn kia, vậy mà ở chỗ đó làm ra chuyện như vậy, còn khiến Chính Lượng bị thương, hắn rốt cuộc đang nghĩ cái quỷ gì không biết?

Thay Tô Chính Lượng bôi thuốc mỡ, Du Thiếu Kỳ vừa đắp chăn cho cậu, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Trong mắt Du Thiếu Kỳ hiện lên một tia nghi vấn, cha mẹ bình thường đều có thói quen mang theo chìa khóa khi đi ra ngoài, hơn nữa lúc này, bọn họ hẳn là chưa trở về, nếu không phải bọn họ thì sẽ là ai?

Giúp Tô Chính Lượng dém lại góc chăn, Du Thiếu Kỳ đứng dậy đi mở cửa.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 52: Không hẹn mà gặp
Chương 53
Chương 53: Chiến tranh lạnh
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 77: Xuất quỹ (1)
Chương 78
Chương 78: Xuất quỹ (2)
Chương 79
Chương 79: Đại náo quán bar
Chương 80
Chương 80: Bị thương
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 111: Bất an
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 140
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...