Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 62

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tô Chính Lượng kinh ngạc nhìn Lâm Tích Lạc, "Anh sao còn ở đây?"

Lâm Tích Lạc cất điện thoại đi, từng bước tới gần, "Em vừa rồi đi đâu?"

Tô Chính Lượng nhíu mày, hỏi ngược lại, "Việc này thì liên quan gì với anh?"

"Vừa tôi chỉ thấy xe không thấy người, tôi nghĩ em..."

Tô Chính Lượng không kiên nhẫn ngắt lời, "Lâm Tích Lạc, anh từ bao giờ lại trở nên dài dòng như vậy? Tôi đi đâu thì mắc mớ gì tới anh?"

Lâm Tích Lạc thấy thái độ lạnh lùng Tô Chính Lượng với mình, đối lập hoàn toàn với bộ dáng thương tâm uống say hôm qua, lửa giận bỗng chốc ngùn ngụt, "Tô Chính Lượng, hôm qua rõ ràng em nói không được đính hôn, vì cái gì nháy mắt liền trở nên lãnh đạm như vậy? Em rốt cục muốn tôi phải làm sao?"

"Cái gì..."

Lâm Tích Lạc nhìn thấy biểu tình ngạc nhiên của Tô Chính Lượng, giật giật khóe miệng, "Nói cho tôi biết, lời hôm qua có phải là thật lòng không?"

Không biết phải làm gì, khi Tô Chính Lượng nhìn thấy ánh mắt của Lâm Tích Lạc, lại không thể trả lời bất luận cái gì.

Lông mi dài, rũ xuống..

Lâm Tích Lạc nghiêng người dùng bàn tay ấm áp của mình, nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt nhợt nhạt của đối phương.

Hàng lông mi dài nhẹ nhàng run rẩy, bât ngờ chính là, Tô Chính Lượng không có tránh đi, cả người giống như bức tượng điểu khắc không hề nhúc nhích.

Lòng bàn tay Lâm Tích Lạc cảm nhận được xúc cảm mềm mại.

Lẳng lặng nhìn chăm chú vào hàng mi rũ xuống kia, màu đen trong mắt dần trở nên mờ đi, "Ánh mắt của em nói cho tôi biết, lời đêm qua chính là xuất phát từ trong tâm em.

Nếu em còn yêu tôi, vậy chúng ta bắt đầu lại từ đầu được chứ?"

Tô Chính Lượng trong đầu ầm ầm rung động, cậu ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt đang khẩn cầu mình, á khẩu không trả lời được.

Cậu ngước mắt lên, không hề phòng bị, bất ngờ bắt gặp ánh mắt hắn.

Cứ như vậy, hai người đưa tình liếc mắt lẫn nhau.

Mùi chanh thơm ngát, quanh quẩn bên người Tô Chính Lượng, khiến Lâm Tích Lạc không tự chủ được muốn tới gần.

Tiến sát gần vào đối phương, hắn nâng cằm Tô Chính Lượng lên, dần dần đụng vào cánh môi đang hơi mở kia.

Chuồn chuồn lướt nước(hời hợt) hôn, không thể thỏa mãn cơn khát, xúc cảm lành lạnh kia, cùng với hương thơm trên người Tô Chính Lượng, khiến Lâm Tích Lạc không khống chế được mà lại áp lên môi cậu.

Tô Chính Lượng giờ mới kịp phản ứng, sắc mặt ửng đỏ, đẩy Lâm Tích Lạc ra, "Không, đêm qua tôi không có nói gì cả, anh nghe lầm rồi."

"Không có khả năng, tôi hôm qua đâu có say, sao có thể nghe lầm được, " Lâm Tích Lạc hai tay nâng mặt Tô Chính Lượng lên, "Nhìn tôi, nói cho tôi biết, lời em nói đều là thật lòng, nói em yêu tôi

Tô Chính Lượng nghiêng đầu sang chỗ khác, tránh ánh mắt nóng bỏng của Lâm Tích Lạc, "Lâm Tích Lạc, anh đừng có nháo nữa, tất cả mọi người đều đã là người trưởng thành rồi, đã sớm qua đoạn thời gian tôi yêu anh mà anh cũng yêu tôi rồi.

Hơn nữa, Cố Hân Di đã là hôn phu của anh rồi, vậy nên tốt nhất anh không nên tạo quan hệ với tôi, tránh rước lấy phiền toái không cần thiết."

"Nếu em để ý lời Cố Hân Di nói, chỉ cần em nguyện ý trở lại bên cạnh tôi, tôi lập tức cùng cô ấy giải trừ hôn ước."

Tô Chính Lượng mặt không đổi sắc, "Anh nói nhẹ nhàng thật đấy, nhưng đã từng nghĩ đến cảm thụ của cô ấy? Cố Hân Di yêu anh như vậy, vì anh mà chuyện gì cũng làm, mà anh lại giống như một đứa trẻ ham chơi, ngày hôm qua mới vừa cùng cô ấy đính hôn, hôm nay lại chạy tới nói với tôi những lời này.

Lâm Tích Lạc, uổng cho anh là chủ tịch của Lâm thị, làm việc còn không nghĩ đến hậu quả, tùy tiện làm bậy."

Lâm Tích Lạc nghe những lời Tô Chính Lượng nói, nhìn chăm chú vào khuôn mặt khiến hắn ngày đêm nhớ mong kia, gằn từng tiếng, nhưng lại vô cùng rõ ràng, "Cảm thụ của cô ấy tôi không quan tâm, với tôi mà nói, em mưới là quan trọng nhất."

Tô Chính Lượng lạnh lùng cười nhạo, chậm rãi xoay đầu nhìn Lâm Tích Lạc, "Lâm Tích Lạc, mấy lời này của anh sao tôi cảm thấy mạc danh kỳ diệu? Hẳn là dạo gần đây suy nghĩ quá nhiều nên tôi nghe nhầm rồi?"

"Không, em không nghe nhầm đâu.

Vô luận có bao nhiêu người yêu rôi, có bao nhiêu người bị tôi ôm, bọn họ đối với tôi cũng chỉ là công cụ phát tiết.

Ở Anh sáu năm, tôi vẫn luôn rất nhớ anh, vì muốn bản thân cố quên đi em, tôi chỉ có thể thường xuyên thay đổi tình nhân cùng bạn giường, dùng rượu và tình dục để mê hoặc chính mình.

Nhưng là, thoải mái qua rồi chình là nội tâm lại vô cùng trống rỗng, bởi vì bọn họ cũng không phải là em, bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế được em.

Tôi chỉ muốn em, một mình em thôi, Tô Chính Lượng, em hiểu không?"

Tô Chính Lượng căm tức trừng Lâm Tích Lạc, khuôn mặt trắng nõn bởi vì kích động mà đỏ bừng, "Tôi hiểu? Tôi phải hiểu cái gì cơ chứ? Tôi cái gì cũng không hiểu được! Lâm Tích Lạc, hiện giờ anh ở thương giới hô phong hoán vũ, tên của anh không ai không biết.

Tinh anh thương giới như anh, tới tìm một người bình thường như tôi làm cái gì? Khi đó rời bỏ tôi cũng là anh, hiện tại tới tìm tôi cũng là anh, anh rốt cuộc đem Tô Chính Lượng này trở thành thứ gì? Chẳng lẽ trong lòng anh, tôi chính là gọi thì đến, đuổi thì đi sao, Lâm tiên sinh, ngài cho rằng tôi là món đồ chơi để ngài phát tiết phải không?"

"Lượng, em sao có thể nghĩ như vậy? Năm đó là tôi không đúng khi không từu mà biệt, hơn nữa tôi cũng đã giải thích với em rồi, em vì sao vẫn không tin tôi?"

Tô Chính Lượng ánh mắt sáng quắc nhìn Lâm Tích Lạc, "Tôi vì cái gì mà phải tin anh? Anh cho rằng tôi vẫn là Tô Chính Lượng của năm đó sao? Anh từng thề son thề sắt phát thệ sẽ mãi mãi bên cạnh tôi, nhưng anh đã làm được gì? Anh chẳng những hủy hại đi tình yêu của tôi, còn khiến tôi biến thành như bây giờ.

Cho nên, vô luận anh nói gì, tôi thà chết cũng sẽ không trở lại bên cạnh anh, " dừng lại một chút một chút, Tô Chính Lượng nhẫn tâm nói, "Hơn nữa, tôi đã quyết định cùng Chu Tuệ kết hôn."

Nghe được Tô Chính Lượng nhắc tới tên Chu Tuệ, sắc mặt Lâm Tích Lạc chợt biến đen, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Chính Lượng, khiến đối phương không rét mà run, "Em nói là sự thật?"

Tô Chính Lượng đứng thẳng, không chút khách khí trừng lại, "Đúng."

"Tôi biết rồi."

Lâm Tích Lạc một tay kéo cổ áo Tô Chính Lượng lại, nheo mắt, tà khí nói, "Bộ dáng bên ngoài của em, đích xác khiến cho rất nhiều phụ nữ yêu thương.

Chu Tuệ kia cũng rất may mắn, bất quá, nếu để cho cô ấy nhìn thấy bộ dạng dâm đãng khi nằm dưới thân nam nhân rên rỉ, không biết cô ấy sẽ có cảm thụ gì nhỉ?"

Nói xong, hắn hung hăng bắt lấy tay Tô Chính Lượng, không nói từ nào, Lâm Tích Lạc đã đẩy cậu vào trong xe.

"Anh muốn làm gì? Buông ra!"

Tô Chính Lượng dốc hết toàn lực giãy dụa, muốn tránh thoát khỏi sự kìm kẹp của Lâm Tích Lạc, từ trong xe lao ra.

Lâm Tích Lạc xanh mặt, một từ cũng không thèm nói, mặc kệ Tô Chính Lượng liều mạng chống cự, hắn vẫn nhấn cậu vào trong ghế sao.

Sau đó, Lâm Tích Lạc vào bên xe, đóng cửa..

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 52: Không hẹn mà gặp
Chương 53
Chương 53: Chiến tranh lạnh
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 77: Xuất quỹ (1)
Chương 78
Chương 78: Xuất quỹ (2)
Chương 79
Chương 79: Đại náo quán bar
Chương 80
Chương 80: Bị thương
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 111: Bất an
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 62
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...