Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 78

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

----------------Editor: Mèo-----------------

"Em cùng hắn...!Bọn em...!Không có gì...!Chị, bọn em không phải như chị tưởng tượng đâu, " Tô Chính Lượng bất an xoắn xuýt hai tay, tuy rằng cậu kiệt lực muốn che dấu ánh mắt bối rối của mình, nhưng động tác của cậu cùng nói năng lộn xộn trả lời đã sớm bán đứng cậu.

"Tiểu Lượng, không cần gạt chị..."

"Chị, em..."

Tô Chính Thanh ngẩng mắt, con mắt phượng xinh đẹp lãnh ý thật sâu, "Nói cho chị biết chân tướng, đem chuyện giữa em cùng hắn nói tất cả cho chị biết."

"Em cùng Lâm Tích Lạc từng kết giao qua, nhưng 6 năm trước đã chia tay..."

Tô Chính Lượng nói xong câu đó, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Phòng khách lặng im, chị em Tô gia cứ như vậy không nói gì mà chống đỡ.

Giống như đã trải qua một thế kỉ, Tô Chính Lượng rốt cục cũng nghe thấy thanh âm Tô Chính Thanh, "Vậy tại sao hắn còn cùng một chỗ với em?"

"Chị, không phải, em cùng hắn đã kết thúc rồi, em..."

"Tiểu Lượng, không cần giải thích nữa.

Chị đã sớm cảm thấy quan hệ giữa em và Lâm Tích Lạc rất kỳ quái, nhưng em từ trước tới giờ vẫn không chịu nói thật cho chị biết.

Đoạn thời gian trước, chị từng nhận được một cuộc điện thoại, người nọ đem chuyện của em nói cho chị biết, nhưng chị lại nhất quyết không tin.

Thẳng đến hôm nay chị tận mắt thấy mới hiểu, hóa ra, người từ đầu tới cuối không biết gì cả, cũng chỉ có chị và mẹ."

Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Tô Chính Lượng căng thẳng đã lâu rốt cục cũng được khai mở ra, cậu hơi hơi hé miệng, cố gắng rặn từng chữ, "Chị..."

"Vì sao?...!Vì sao phải như vậy? Vì sao lại cứ phải là hắn? Tao hiện tại rốt cục cùng hiểu rồi, hiểu rõ biểu tình Lâm Tích Lạc lần đầu tiên gặp tao rồi, bởi vì hắn nhận nhầm tao thành mày.

Bây giờ nhớ lại, đoạn thời gian hắn cùng tao kết giao kia, những lời ngon tiếng ngọt hắn nói với tao, còn có những chuyện hắn làm cho tao, trong đầu hắn vẫn luôn coi tao là mày.

Đối với hắn mà nói, tao chỉ là thế thân của mày..."

Tô Chính Lượng yên lặng cúi đầu, chua sót bên miệng vô lực phun ra ba chữ, "Thực xin lỗi."

Tô Chính Thanh ngẩng đầu, dung nhan xinh đẹp, hai hàng nước mắt không kìm được chảy xuống, xẹt qua khóe mắt, hai má, hàm dưới, "Vì sao phải xin lỗi? Mày cũng đâu có làm sai cái gì.

Tô Chính Lượng, thật đã khiến mày khó xử khi phải che dấu quan hệ hai người nhiều năm như vậy, khiến chị của mày còn ngu ngốc cướp bạn trai của em mình.

Trách không được mày hết lần này tới lần khác khuyên tao không cần cùng hắn kết giao, mục đích chính là bắt tao rời xa hắn để hai người hợp lại đúng không?"

Tô Chính Lượng không ngờ rằng sự quan tâm của mình lại khiến Tô Chính Thanh hiểu lầm, vội mở miệng giải thích, "Không, chị hiểu lầm rồi.

Em sợ chị bị hắn thương tổn, cho nên mới ba lần bốn lượt ngăn cản..."

"Tô Chính Lượng, chuyện cho tới bây giờ mày vẫn còn giả mù sa mưa sao? Hiện giờ, tao đã cùng Lâm Tích Lạc chia tay, mục đích của mày đã đạt được rồi, mày hẳn là nên cảm thấy cao hứng mới đúng chứ, " Tô Chính Thanh giơ tay lên, quẹt hết nước mắt trên mặt, thanh âm nghẹn ngào nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, "Nhưng mà Lâm Tích Lạc hắn cho dù trong thương giới oai phong một cõi, cũng phải kết hôn sinh con sao? Huống hồ hắn cũng đã có vị hôn thê, mày cho rằng một thằng đàn ông như mày có thể đoạt được hắn? Cho nên, cho dù mày yêu hắn lần nữa, cũng không khả năng cùng hắn đi đến cuối đường."

Trên khuôn mặt tuấn tú của Tô Chính Lượng xẹt qua một tia khó nói cùng nồng đậm đau thương, trong lòng thiên ngôn vạn ngữ muốn cùng đối phương nói, lại đang nghe thấy những lời tràn ngập oán hận kia, chỉ có thể đem kia tình cảm phức tạp hết thảy nuốt trở vào.

"Tô Chính Lượng, từ bây giờ trở đi, tình cảm chị em chúng ta chấm dứt, tao không hề có một người em trai như mày, mày cũng không có người chị gái là tao đây.

Mẹ cũng không cần làm phiền mày tới chiếu cố, sáng mai, tao sẽ đem mẹ về nhà."

"Chị, mẹ..."

Tô Chính Thanh không chút khách khí lạnh lùng đánh gãy lời Tô Chính Lượng, "Đừng gọi tao là chị, mẹ tao sẽ thay mày giữ bí mất, nhưng, tao vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho mày."

Tô Chính Thanh lạnh lùng ném lại câu nói kia, cũng không quay đầu lại nhìn Tô Chính Lượng, đẩy cửa phòng bước nhanh rời đi.

Nghe thấy tiếng chân Tô Chính Thanh biến mất dần sau hành lang, Tô Chính Lượng chỉ cảm thấy cả người vô lực, cậu dựa vào vách tường chậm rãi trượt xuống, bất lực nhắm nghiền hai mắt.

* * * * * * * * * *

Thành phố vào đêm, rút đi những tiếng ồn ão ban ngày, thay vào đó chính là sự xa hoa lãng phí, nơi nơi tràn ngập khí tức của Túy Sinh Mộng Tử.

Nghê thường lả lướt, nhà lầu san sát, màn hình LCD lớn lóe ra tinh điểm rực rỡ của cao ốc phía trên, đèn neon biến ảo chói mắt, khiến màn đêm đen kịt thêm chút sáng, lại giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, ám ách, vô lực, vô hồn.

Một cốc, hai cốc, ba cốc,...!

Bên tai là giai điệu ồn ào chói tai bén nhọn, ca sĩ áo quần lố lăng lay động đứng ở trên đài, tay cầm microphone, biểu diễn ca khúc khiến nhười người rơi nước mắt, cùng với âm thanh khuếch đại, từng trận tiếng ca tê tâm liệt phế quanh quẩn trong sương khói lượn lờ, mùi rượu tràn ngập gay mũi cùng ánh đèn hôn ám trong quán bar.

Không biết đã uông bao nhiêu cốc, dạ dày đã bắt đầu đau - sông cuộn biển gầm, đã sớm đầy một bụng rượu.

Cơ thể đột nhiên trở nên khô nóng, ngực giống như bị nóng cháy liệt hỏa, giống như ăn phải cà độc dược, dần dần lan tràn tới tứ chi đến toàn thân, lặng yên không một tiếng động ăn mòn Tô Chính Lượng.

Thật khó chịu...!

Cả người mỗi một tế bào đều kêu gào, cự tuyệt chất lỏng kia tiếp tục xâm nhập, nhưng ngón tay tái nhợt kia không có đình chỉ, vẫn như trước máy móc tính duy trì động tác kia.

Cho tới nay, cậu đã quá giữ khuôn phép, không tranh với đời.

Nhưng mà từ sau lần thứ hai gặp Lâm Tích Lạc, cuộc sống bình thản mãi mãi không quay lại, rất nhiều chuyện đều bởi vì hắn xuất hiện mà phát sinh.

Mục tiêu của người phía sau màn kia chính là Lâm Tích Lạc, nhưng vì sao lần lần lượt lượt đều nhằm vào cậu không buông tha? Vì cái gì còn muốn đem những chuyện cậu đã cố gắng vùi lấp, hết thảy đào lên?

Hơn nữa lại ở trong thời gian mấu chốt này, chị cậu lại biết tất cả.

Ngay cả Tô Chính Lượng có đầy đủ lý do cùng lời nói muốn giải thích, nhưng với tính của Tô Chính Thanh, chắc chắn không nghe lấy một chữ? Trước mặt cô, sợ là cậu càng biện giải thì cũng chỉ đổi lại kết quả cùng cô nàng bất hòa.

Như vậy, cái loại tình huống tiến thoái lưỡng nan này, cậu phải làm gì bây giờ?.

Truyện Khoa Huyễn

Từ nhỏ đến lớn, cậu đối với tính hướng của mình vẫn luôn che dấu rất tốt, cho dù cùng Lâm Tích Lạc từng kết giao một đoạn thời gian, cũng không có ai phát hiện ra bất luận dấu vết gì.

Tuy rằng cậu biết, tính hướng của mình sớm hay muộn rồi cũng có một ngày sẽ phải phơi bày, nhưng mà, khi ngày này đến, phải đối mặt với sự chất vấn của người thân lại không biết phải làm sao, chỉ có sợ hãi cùng bất an, khiến cho Tô Chính Lượng cảm thấy bản thân không thể trốn đi đâu được nữa.

Tô Chính Lượng nhắm chặt hai mắt, nâng cốc rượu lên, hung hăng uống một hơi cạn sạch, khóe miệng tràn ra chất lỏng màu da cam theo cánh môi chậm rãi trượt xuống, ẩn vào trong cổ áo nửa mở.

Xa xa trong góc phòng u ám, mấy nam nhân đang hút thuốc vây quanh một nữ nhân yêu diễm, "Ai da, Tiểu Lâm, hôm nay nhớ phải bồi chúng ta đó!"

Bên cạnh một người với mái tóc vàng nói, "Nhưng mà, mỗi lần bọn em tới, ngài hoặc là đi chiêu đãi khách nhân, hoặc là không có ở đó, Khôn ca cũng không cao hứng lắm, " nói xong, y liền quay đầu nhìn về phía nam nhân được xưng là Khôn ca ngồi ở trên ghế sa lông, "Khôn ca, anh nói đúng không?"

Khôn ca gật đầu, nâng cốc rượu lên chậm rãi uống một hơi.

Tiểu Lâm đẩy mấy nam nhân đang vây quanh ra, vặn vẹo eo nhỏ đi tới bên người Khôn ca, yểu điệu oán trách, "Ai nha Khôn ca, không phải em không muốn cùng anh, nhưng mà, ah xem đó, hôm nay nhiều khách như vậy " trên khuôn mặt xinh đẹp yêu mị kia, đôi mắt xếch dài nhỏ liếc về thân ảnh đơn bạc tựa vào quầy bar kia, câu môi, "Bên kia hình như có một vị say rồi.

Mặc dù nhiều người đến đây là muốn mua say, bất quá Khôn ca, anh cũng biết đó, ông chủ của bọn em liền chạy đến, chỉ cần nhìn thấy có khách uống rượu, nhất định phải đi lên hỏi, vạn nhất vị khách này ở trong quán..."

Khôn ca quét mắt người trên quầy bar, cau mày khoát tay, ý bảo Tiểu Lâm đi xem.

Tô Chính Lượng vẫn không nhúc nhích tựa vào quầy bar, dần dần, bên tai tiếng hát càng lúc càng nhẹ, giống như là từ xa truyền đến, mờ ảo, hư vô.

"Ầm, " cốc thủy tinh từ trên tay trượt xuống, rơi trên nền đá cẩm thạch, phát ra thanh âm thanh thúy vỡ vụn.

Một cỗ mùi nước hoa gay mũi thấp kém, cùng với thanh âm của nữ nhân dáng vẻ kệch cỡm rơi vào trong tai Tô Chính Lượng, "Ai nha, vị khách này, ngài làm sao vậy?".

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 52: Không hẹn mà gặp
Chương 53
Chương 53: Chiến tranh lạnh
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 77: Xuất quỹ (1)
Chương 78
Chương 78: Xuất quỹ (2)
Chương 79
Chương 79: Đại náo quán bar
Chương 80
Chương 80: Bị thương
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 111: Bất an
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 78
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...