Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xuyên Về Làm Điền Chủ

Chương 21

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đảo mắt hơn nửa tháng, Hạ gia đã thông báo bán đất nhưng lại không hề nghe thấy có ai muốn mua, hiện tại nhà chỉ có mấy văn tiền lẻ. Bữa cơm đã bắt đầu chỉ còn có dưa muối.

"Nương, hôm nay lại dưa muối nữa sao, ta sắp không chịu được nữa rồi" Hạ Hoàng Bình nhăn nhó

"Ngươi ăn, ăn, ăn suốt ngày chỉ lo ăn, ngươi học tập Hoàng Anh xem, nó phải đọc sách mà ăn như vậy có đòi hỏi gì đâu"

Bà nhìn Hạ Hoàng Anh, đem cái trứng gà cuối cùng trong nhà bỏ vào trong bát hắn.

Hạ Hoàng Anh nghe thấy chỉ có thể cười cho qua, trong lòng hắn đang nổi sống cuồn cuộn, đợi lấy được tiền, hắn phải đến huyện thành ăn một bữa thật ngon, hắn đã chịu hết nổi cái cảnh này rồi.

"Nương, ngày kia ta sẽ trở lại huyện thành, chuyện ta nói ngươi vẫn còn nhớ chứ"

"Nhớ nhớ, lát nữa ăn cơm xong ta sẽ đến nhà trưởng thôn xem thế nào, cái lão già đó không biết làm ăn thế nào" Lưu thị mắng

"Nương, Hạ Thần hắn mua hơn mười mẫu ruộng của Đại địa chủ hơn hai trăm lượng bạc, vậy mà không thèm để ý đến đất nhà chúng ta" Hạ Hoàng Lang

"Ta mới không thèm bán cho hắn, hắn mua có hai mươi lượng một mẫu. Ta có ngu mà bán cho hắn"

Lưu thị báo cho trưởng thôn muốn bán đất, lại nói giá hai mươi lăm lượng một mẫu, nếu không chịu giá đó bà nhất quyết không bán, vì vậy đất của bà treo mãi không ai mua.

Nghe thấy Hạ Hoàng Anh nhắc đến chuyện kia, Lưu thị cũng có chút nôn nóng.

Bà trong đợi con trai bà đỗ đạt cao, trở thành quan lớn, lúc đó bà muốn chèn ép Hạ Thần thế nào còn không được sao, lại thêm Triệu gia bên kia bà cũng chắc chắn không bỏ qua.

Đợi con bà làm quan lớn, xem bà xử lý đám người đó thế nào.

Cơm nước xong xui, bà vội vã đến nhà trưởng thôn hỏi chuyện

"Trưởng thôn, đất của ta sao đến giờ vẫn chưa bán được?"

"Có người hỏi, nhưng nghe cái giá ngươi đưa lại thôi. Ruộng của ngươi cũng chỉ là loại trung đẳng, ruộng của Đại địa chủ là ruộng tốt cũng chỉ bán giá hai mươi lượng, ngươi không muốn bán cũng đừng có làm khó ta" trưởng thôn quở trách.

Ai đời muốn bán đất lại treo cái giá trên trời như vậy, nếu là ruộng tốt thì còn có thể trông cậy người cần đất mua, còn đằng này chỉ là loại trung đẳng lại còn ra giá cao hơn cả loại tốt.

Không bán được cũng là chuyện hiển nhiên thôi. Người giàu có cũng không điên đi mua đất này với giá đó.

"Có người hỏi mua sao? Người ta muốn giá thế nào?" Lưu thị xuống nước, nếu không bán được đất thì làm sao có tiền cho nhi tử bà làm thân với quan chủ khảo, nếu mất cơ hội lần này chỉ sợ nhi tử bà sẽ ghét luôn bà cho coi.

Thôi thì cắn răng xem bán được giá hợp lý chút cũng tốt. Đợi con bà làm quan lớn cũng không cần mấy mẫu ruộng xấu xí này.

"Có người đưa giá mười lăm lượng một mẫu" trưởng thôn trả lời.

Ruộng của Lưu thị bán ra mười lăm lượng đã là giá tốt.

"Cái gì?" Lưu thị gào lên. Ruộng bà thế kia mà chỉ mua giá mười lăm lượng, chẳng phải quá lời sao

"Ngươi không bán thì cứ giữ lại mà trồng trọt đi, nhanh đi đừng làm phiền ta nghỉ nghơi" trưởng thôn đã mất kiên nhẫn với người này, không muốn bán thì tự giữ lấy, đừng có phiền đến ông.

"Được rồi. Ta bán giá đó. Nếu hiện tại ta không cần tiền ta sẽ không để hắn được lời như vậy"

Đợi đến lấy được tiền Hạ Hoàng Anh cũng nhanh chóng rời nhà đi huyện thành. Hắn dự định sẽ ở lại đến tết mới trở về.

Đảo mắt một cái đã đến tết, Hạ Thần cũng đến hơn một tháng và lại là cái tết đầu tiên mà hắn ăn một cách vui vẻ trong đời.

Kiếp trước, hắn vốn dĩ không biết cái gọi là tết, ngày người ta vui vẻ xum họp gia đình, hắn phải chạy đông chạy tây để làm nhiệm vụ.

Giờ lại có gia đình, có người bên cạnh đón tết cùng, còn gì hạnh phúc hơn.

Tuy năm nay phải đón tết ở trong hang động. Nhưng vẫn tốt hơn hắn trước đây không biết cái gọi là nhà.

Đêm ba mươi, hai người đến Triệu gia đón giao thừa, rồi ngủ luôn tại phòng cũ của Triệu Tiểu Mộc, nhìn ván giường đã mục.

Căn nhà cũng đã cũ kĩ, hắn đang nghĩ đợi hắn xây nhà sẽ xây lại luôn cho Triệu gia một căn nhà ngói tốt hơn.

Cha nương cũng đã lớn tuổi, sau này Triệu Lâm cũng phải thú thê, không thể ở mãi trong căn nhà sập xệ này mãi được.

Mùng một tết, chúc tuổi nhận lì xì. Hạ thần từ trong ngực rút ra bốn bao lì xì đỏ, cho Triệu Tiểu Mộc cùng Triệu Lâm, hai người cười đến híp cả mắt, đặc biệt là Triệu Lâm, không nghĩ tới trong bao lì xì có đến một lượng bạc.

Bởi vì tiền đã đưa cho tức phụ giữ hết, nên trong bao của Triệu Tiểu Mộc chỉ có một văn tiền, hai bao của Triệu phụ cùng Liễu Thị mỗi người hai lượng bạc.

Cả nhà cười nói đến vui vẻ, Liễu thị cũng lì xì cho ba người, trong mỗi bao có tám văn tiền ngụ ý may mắn.

Ăn sáng xong hai người đến nhà nhị thúc, hắn cũng lì xì cho Hạ Triết một phong một lượng bạc, nhị thúc từ chối lại bị hắn ép nhận

"Nhị thúc, đầu năm ta lì xì cho bọn họ lấy may, lại nói tiểu triết ở huyện thành đọc sách cũng có chỗ tiêu tiền, mua giấy bút cũng cần tiền"

"Ngươi cho tiểu Triết mua giấy bút cũng được, nhưng tiểu Ngọc cùng tiểu Nguyên không được" nhị thúc nói

"Lì xì phải lì xì đều, sao lại đứa này nhiều đứa kia ít được. Nhị thúc cho bọn nhỏ nhận đi, ta giờ không thiếu tiền a" Hạ Thần cười hì hì nói

"Ngươi thật là, có tiền cũng không nên tiêu hoang phí, còn không mau đa tạ Thần ca, thúc thúc"

Ba đứa nhỏ mừng rỡ nhận lấy, líu ríu cảm ơn.

Hạ Triết mừng thầm trong lòng, một lượng bạc này có thể giúp hắn mua một cây bút mới, cây bút của hắn đã bị hư nhưng nhìn thấy trong nhà luôn thiếu trước hụt sau cho nên vẫn không mở miệng xin tiền.

Vị biểu ca này đúng là cứu tinh của hắn.

Hạ Tiểu Ngọc cũng mừng rỡ, lại có thêm chút tiền để dành làm của hồi môn của y rồi. Mỗi ngày y thêu túi hoa, lâu lâu mang lên trấn trên bán cũng dành dụm được ít tiền, gia cảnh không tốt, y cũng chỉ có thể tự kiếm chút bạc lẻ tự lo của hồi môn cho mình không cần phải nhọc lòng cha nương.

Nhị ca cũng cần phải có bạc để đọc sách.

Tống Liên, tức phụ của Hạ Trí tay cầm bao lì xì của con trai cũng vui vẻ, lại tăng thêm hảo cảm với vợ chồng Hạ Thần, không nghĩ người biểu đệ này lại hào phóng đến vậy.

Hạ Trí ở một bên cũng vui vẻ mỉm cười.

Tần thị thì nãy giờ vẫn cười không ngậm được miệng, vừa vui vì Hạ Thần cùng tiểu Mộc sống tốt, vừa mừng vì hắn vẫn luôn nghĩ đến gia đình mình, nhìn đi, chỉ lì xì không đã cho hẳn bảy lượng bạc. Bà cùng đương gia nhà bà cũng có phần a.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 21
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...