Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 127

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Chuyện này chỉ là sớm hay muộn nên đề cập một chút thôi.” Kỳ Tham cười cười, nhìn Vệ Linh im lặng không nói gì, cô liền ngồi ngay ngắn lại khởi động xe: “Được rồi, được rồi! Đưa em về nhà.”

Từ vùng ngoại ô chạy về nội thành cũng hơi xa, Kỳ Tham tiện tay mở nhạc, trong đó có một bài hát mà vệ Linh thấy rất quen tai, nàng lẳng lặng nghe hết nửa bài mới nói: “Bài này là bài ‘Gặp lại’ mà Hoắc Tưởng đã hát lần trước sao?”

“Êm tai không?”

“Ừm, em rất thích!” Vệ Linh nói thêm: “Chút nữa cho em mượn CD này về nghe hai ngày.”

Kỳ Tham gật đầu: “Được. Có điều nói tới CD mới nhớ, trước đây tôi có đưa em cái đĩa của Tô Oánh, em đã nghe chưa?”

“...Không có!” Chuyện này cũng đã lâu rồi, Vệ Linh nhớ tới đêm đó nàng đã đưa đĩa CD cho Vệ Duyệt rồi, mà em họ… A! Đúng rồi! Tiểu Duyệt yêu thích Kỳ Tham! Nghĩ tới chuyện này nàng không khỏi cảm thấy lo sợ.

Kỳ Tham liếc mắt qua nhìn nàng rồi cười hỏi: “Sao tự nhiên sắc mặt kém quá vậy? Là mệt mỏi hay cảm thấy không nghe đĩa nhạc nên xấu hổ? Không có sao, lúc đó hai chúng ta vẫn không quá thân, đồ của tôi đưa, chưa chắc em sẽ yêu thích!”

“Không phải.” Vệ Linh nhíu lông mày lại, do dự một hồi lâu rồi nói: “Có chuyện này rất quan trọng em muốn nói với Tham từ lâu mà chưa có cơ hội.”

Kỳ Tham ‘A” một tiếng: “Chuyện gì? Bây giờ có cơ hội rồi, nói luôn đi.”

“Ừm… Em họ của em, Tiểu Duyệt, em ấy… Ạch… Thật ra…”

“Sao lại ấp a ấp úng vậy? Không giống phong cách thường ngày của Vệ luật sư nhe!” Kỳ Tham cười nói xen vào.

Vệ Linh trừng mắt nhìn Kỳ Tham, trong lòng bất an sợ đem chuyện Vệ Duyệt nói ra rồi sợ cô không được thoải mái như giờ, nàng hít sâu một hơi, đang muốn đơn giản tóm tắt câu chuyện thì điện thoại của mình vang lên.

Kỳ Tham nhìn Vệ Linh bất đắc dĩ, làm động tác kêu nàng nghe điện thoại trước.

Vệ Linh lấy điện thoại ra, là cuộc gọi đường dài, nói “Chắc là chị họ” rồi bấm nút nhận: “Chị họ!”

Kỳ Tham liền tập trung vào việc lái xe của mình, sắc trời bên ngoài đã tối đen, thời điểm cuối năm trên đường cao tốc cũng không có bao nhiêu xe, nàng mở đèn xe giẫm chân ga tăng tốc độ về nội thành, chạy được hai phần ba thì Vệ Linh ở bên cạnh cũng nói chuyện xong, nàng cầm điện thoại nói: “Tham chạy chậm thôi, an toàn là trên hết, em cũng không gấp.”

Kỳ Tham bướng bỉnh lè lưỡi, giảm tốc độ hỏi: “Chị họ em?”

“Ừm.” Vệ Linh dùng điện thoại coi gì đó rồi nói: “Chị ấy nói ngày kia sẽ về nước, thời gian xuống máy bay cũng gần với chuyến bay của chị Tham, xem ra tới lúc đó em phải lái xe của mình rồi.”

Kỳ Tham nói: “Thật trùng hợp a, nếu vậy tới lúc đó tôi lái chiếc xe bảy chỗ được không?”

Vệ Linh suy nghĩ rồi gật đầu: “Cái này cũng được, nhưng Tham không ngại sao? Chị em với Kỳ Tề và Khang Tử Hinh đều không quen biết nhau, đi cùng một xe có ngượng ngùng quá không?”

“Vấn đề này xử lý rất đơn giản.” Kỳ Tham cười nói: “Không phải Trương Hoắc Tưởng vẫn luôn muốn gặp chị tôi với Khang Tử Hinh sao? Hôm đó kêu cậu ấy tới, mặc kệ trong xe có ai… Chỉ cần có cậu ấy chắc chắn sẽ không ngượng ngùng.”

Vệ Linh nghĩ tới tính cách sôi động của Trương Hoắc Tưởng, thì thả lỏng liền, hiểu ý nở nụ cười nhưng nàng vẫn còn phương diện khác để lo lắng: “Tham và em điều biết chị họ em rất giống người bạn trước kia của Hoắc Tưởng…”

“Không phải hồi trưa em đã nhắc tới chị họ trước mặt cậu ấy rồi sao, hơn nữa tôi nghĩ rồi trước buổi đấu giá hai người đó cũng chưa từng gặp nhau, cũng không có cái gì không đúng.” Kỳ Tham nửa đùa nửa thật: “Huống hồ chuyện của hai chúng ta cũng không thể chỉ để mình chị tôi biết, phía bên em tốt xấu gì cũng nên có người đại diện chứ để tôi được căng thẳng một chút!”

Vệ Linh nói: “Căng thẳng có gì tốt chứ? Chuyện của hai chúng ta, em đã nói với chị ấy rồi.”

“A? Lúc nào? Làm sao không nói với tôi một tiếng? Tịch tiểu thư nghe rồi có nói gì không?” Kỳ Tham lập tức truy hỏi liên tục.

“Hai ngày trước, lúc trò chuyện em đã chủ động nói với chị ấy.” Vệ Linh bị phản ứng của cô chọc cười thành tiếng: “Chị ấy không nói gì, chỉ là có chút ngoài ý muốn… Vậy thôi.”

Kỳ Tham hơi hơi nhíu mày: “Sao đơn giản vậy được chứ? Chắc Tịch tiểu thư vì cái ‘Bất ngờ’ này mà quyết định về nước chứ gì? Nếu không tết nhất không ở bên gia đình chạy về đây làm gì?”

Vệ Linh nghiêng đầu: “Đương nhiên không phải rồi, mặc dù dì và dượng đã định cư bên đó nhưng ở bên đó không có không khí tết vì nước ngoài không quá coi trọng ngày này, hơn nữa chị họ về đơn giản là vì có công việc cần giải quyết thôi.”

Kỳ Tham làm bộ tức giận nói: “Vậy mà không phải vì chuyện của hai chúng ta nên trở về! Quá bạc tình bạc nghĩa rồi, đã như vậy thì còn đi đón làm cái gì?”

“Tham!!! Người này…” Vệ Linh cười dùng tay nhẹ nhàng chọt chọt má cô: “Thật không biết nên nói Tham cái gì mới tốt đây…”

“Nếu không biết nói cái gì mới tốt thì đồng ý với đề nghị của tôi là được rồi! Ngày kia, tôi sẽ lái chiếc xe bảy chỗ, tôi, em, chị họ em, Trương Hoắc Tưởng, chị tôi, và Khang Tử Hinh… đủ chỗ!”

Vệ Linh nghĩ mấy giây, không thể làm gì khác hơn là gật đầu biểu thị đồng ý: “Được rồi, đề nghị thông qua.”

“Cám ơn Vệ đại luật sư!” Kỳ Tham cười trả lời.

Hai người liền như vậy cười cười nói nói cho tới cửa lớn Vệ gia, chờ khi nàng vào cửa rồi mới đột nhiên nhớ ra vì cuộc điện thoại của chị họ mà nàng đã quên lấy CD trong xe Kỳ Tham, càng quên luôn việc phải nói với cô chuyện của Vệ Duyệt.

“A… Đầu ốc của mình…” Vệ Linh buồn bực vỗ vỗ đầu thở dài.

Hai ngày sau, Kỳ Tham lái chiếc xe bảy chỗ đi đón Vệ Linh trước, chờ sau khi nàng ngồi vào ghế phụ vững vàng, thì bắt đầu xuất phát, cô vừa khởi động xe vừa nói: “Lúc nãy Hoắc Tưởng có điện cho tôi, nói hai chúng ta tới sân bay trước đi, cậu ấy dọn dẹp xong sẽ tự đón xe tới.”

“Năm nay Hoắc Tưởng không về nhà ba mẹ sao?” Vệ Linh hỏi.

Kỳ Tham trả lời: “Cậu ấy dự định tiết kiệm đủ tiền sẽ mua căn nhà tặng cho ba mẹ, nhưng ba mẹ cậu ấy ở bên kia thì lại muốn cậu ấy về nhà phát triển… Hai bên bất đồng ý kiến, năm nay công việc bận rộn, thì sẵn tiện làm cớ không trở về.”

“Làm như vậy không có vấn đề gì sao?” Vệ Linh nghi hoặc hỏi: “Tết là ngày cả nhà xum họp, vì công việc bận rộn mà không trở về thăm ba mẹ, nghe có vẻ không ổn.”

Kỳ Tham nhìn nàng cười rồi quay trở lại nhìn đường nói: “Hoắc Tưởng là người có chừng mực, đừng thấy thường ngày cậu ấy chỉ biết cười toe toét, nhưng chỉ cần cậu ấy quyết định cái gì thì điều trải qua suy tính rồi. Mà mỗi nhà mỗi cảnh, chúng ta là bạn bè, cũng không tiện nói thêm vào.”

“Thật ra em cũng biết vậy, chỉ là tết mà không có con cái bên cạnh e hai người lớn thấy cô đơn.” Vệ Linh nhẹ giọng nói.

Kỳ Tham lại nhìn nàng, cười lớn nói: “Thế nhưng mấy vị nhân gia lại dùng góc độ của mình mà ràng buộc nguyện vọng và phát triển của con cái, còn dùng thân phận trưởng bối áp bức, cũng có chỗ không đúng chứ? Ai… Sau này hai chúng ta đừng có làm như vậy.”

Vệ Linh nghe Kỳ Tham nói câu cuối thì không hiểu, liền buồn bực hỏi: “Sau này hai chúng ta đừng làm cái gì?”

Mắt Kỳ Tham vẫn nhìn phía trước, trả lời một cách rất thản nhiên: “Hả?Thì chuyện nuôi dạy con của chúng ta chứ còn gì nữa, chúng ta dùng cách dạy dỗ phương Tây là tốt nhất, còn lựa chọn con đường gì thì do con tự mình quyết định…”

“Chờ đã…” Vệ Linh kinh ngạc không thôi, đầu óc nàng quay vòng vòng: “Có phải Tham kéo đề tài đi quá xa rồi không? Đặc biệt là… Con của hai chúng ta… Tham từ chỗ nào mà nghĩ ra được…”

Kỳ Tham nhanh chóng nói: “Bây giờ kỹ thuật khoa học rất phát triển, muốn có con không phải chuyện rất đơn giản sao? Em đã gặp Nhạc Lộ Và Ôn Thất rồi còn gì, nói như thế này đi, nghe chị tôi nói, nhóc con của hai người đó là thành quả của khoa học kỹ thuật đó!”

“Ây… Không, em không phải nói về vấn đề làm sao để sinh con… Ý của em là… Bây giờ không phải là lúc nên nghĩ tới chuyện đó…” Rốt cuộc Vệ Linh cũng có thời gian để đỏ mặt, thậm chí nói năng cũng bắt đầu lộn xộn.

Kỳ Tham giơ một tay qua nâng cằm Vệ Linh lên, cười lớn nói: “Tôi yêu em, em cũng yêu tôi, tuy tương lai là ở phía trước nhưng sớm muộn gì cũng phải trải qua thôi, trong lòng có thêm vài phân mong chờ!”

Vệ Linh khôi phục dáng vẻ ôn hòa, nhìn nàng cười rất dịu dàng: “Tham nghĩ là vậy sao?”

“Nếu không thì là gì, với quan hệ của hai chúng ta, tôi còn có thể nói nhiều chuyện hạ lưu vô liêm sỉ hơn nữa kìa.” Kỳ Tham vui vẻ nói.

Vệ Linh liếc cô: “Bình thường Tham nói chuyện đã không đàng hoàng rồi, tư duy luôn bay rất xa.”

“Vì vậy tôi rất cần một người như em đoan trang hiền thục tư duy logic rõ ràng, ra được phòng khách, vào được nhà bếp… Đúng rồi, em biết nấu cơm chứ?” Vì để phối hợp với câu ‘Tư duy luôn bay xa’ của Vệ Linh nên Kỳ Tham làm tới luôn.

Vệ Linh đỡ trán dựa vào ghế thở dài: “Biết!”

“Nhưng tôi chưa từng được ăn!” Kỳ Tham tỏ rõ sự bất mãn, giẫm mạnh chân ga.

Vệ Linh thấy không khí đột nhiên nghiệm trọng hơn, vội vàng sốc lại tinh thần nói: “Chạy chậm một chút… Hôm nào có cơ hội em nấu cho Tham ăn.”

Kỳ Tham giảm tốc độ, sau đó nói rất nhẹ nhàng: “Vậy thì hôm giao thừa đi! Chỗ tôi đặt phòng có nhà bếp để khách tự nấu một vài món đơn giản.”

“Liên quan tới chuyện này, Tham đã có âm mưu từ trước rồi?” Bằng không làm sao Kỳ Tham biết được chỗ đó có nhà bếp dành cho khách chứ?

Đương nhiên Kỳ Tham lập tức phủ nhận rồi: “Không có a! Rảnh rỗi không có chuyện gì tùy tiện hỏi thăm một tí thôi!”

Chuyện như vậy có cái gì phải dấu đây, Vệ Linh bất đắc dĩ nói: “Nếu như Tham nói thật, em nấu cho Tham ăn cũng không thành vấn đề…”

“Là tôi có âm mưu từ trước!” Kỳ Tham nhanh chóng chen vào mà không cần nghỉ ngợi gì.”

“...” Vệ Linh nhìn Kỳ Tham không nói gì, dùng ngón tay đâm đâm gò má tỏ vẻ nghiêm túc của cô.

Hai người im lặng mấy giây, Kỳ Tham không chịu được làm bộ cười ha hả, Vệ Linh nhìn ra ngoài cửa xe, khóe môi nàng cong hẳn một vòng, lắc đầu tự nói với bản thân thật không có cách nào đối với người này rồi.

Tới sân bay không cần chờ quá lâu, thì chuyến bay của Tịch Thanh Trạch đúng giờ hạ cánh, bởi vì hiện tại mối quan hệ giữa Kỳ Tham và Vệ Linh đã khác nên cô đối với người chị họ này của Vệ Linh cũng khách khí hơn nhiều, chủ động xách phụ hành lý.

“Nằm mơ tôi cũng không ngờ, đối tượng yêu đương đầu tiên của em họ tôi lại là cô.” Tịch Thanh Trạc không lạnh không nhạt nhìn thẳng vào mắt Kỳ Tham nói.

Kỳ Tham cười híp mắt, nhưng không chút yếu thế thản nhiên trả lời: “Ai nha, tôi chân thành hy vọng Vệ Linh sẽ không có cơ hội tìm đối tượng thứ hai!!!”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 127
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...