Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 134

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Vệ Linh thật không biết nói gì, cũng không có cách nào cười được. Nàng nhìn Kỳ Tham nở nụ cười xuất phát từ đáy lòng, liền đem miếng thịt bò đã cắt gọn gàng đưa qua cho cô: “Miếng thịt bị Tham cắt nát hết rồi.”

“Có thể dùng làm bánh nhân thịt.” Kỳ Tham nói, thừa cơ kéo tay Vệ Linh, dưới ánh nến hôn xuống mu bàn tay nàng: “Dù gì cũng không sao, có em cắt là được rồi. Tôi muốn cùng em thảo luận vấn đề trang trí nhà cửa.”

Vệ Linh “A” một tiếng, nói: “Cần em làm cái gì?”

“Cần em thích cái gì thì làm cái đó… Em muốn nhà chúng ta có bố cục thế nào? Màu chủ đạo là màu gì? Có phong cách gì? Cảm giác gì?” Kỳ Tham vừa nhai thịt bò vừa nói.

Vệ Linh nói: “Muốn trang trí theo sở thích của em?”

“Là nhà của hai chúng ta, không lẽ hỏi ý kiến người khác?” Kỳ Tham hỏi ngược lại.

Vệ Linh mỉm cười: “Được, em đã biết.”

Sau lễ tình nhân thì ngày nghỉ tết cũng kết thúc, đa số đều trở về công việc thường ngày của mình. Thời điểm này Kỳ Tham lại là người tự do, rảnh rỗi, lúc không có vụ án gì liền chạy tới sở sự vụ tìm Vệ Linh tán gẫu, ăn cơm… Nhiều lần sau đó cô bị Vệ Linh trách cứ làm lỡ công việc của nàng, đành phải hạn chế tìm nàng, tự mình lái xe đi xem nội thất và công ty thiết kế.

Cuối tuần Vệ Linh có nhiều thời gian hơn, nàng và Kỳ Tham bàn bạc lựa chọn, gặp nhân viên công ty thiết kế thảo luận, cuối cùng cũng định được phương án.

Thỉnh thoảng hai người sẽ tới xem chừng tiến độ, đảm bảo tất cả các chi tiết dù là nhỏ nhất cũng phải hoàn hảo. Mặc dù giám công nhiều lần sẽ cảm thấy cực khổ mệt nhọc nhưng nhà thấy từng ngày từng ngày hoàn chỉnh hơn, nội tâm hai người đều rất cao hứng.

Gần tháng ba, công ty trang trí hoàn tất, bàn giao cho Kỳ Tham để cô kiểm tra xác nhận không có sai sót. Kỳ Tham đã đặt trước mấy máy lọc không khí ở các góc phòng, tiếp theo bắt đầu mua nội thất.

Thứ bảy Vệ Linh bỏ hết công việc trong tay xuống, cùng Kỳ Tham đi mua sắm, hai người nhìn cái giường lớn được điêu khắc tinh xảo, lúc này Kỳ Tham nói nhỏ vào tai nàng: “Không biết dáng vẻ em nằm trên giường này lăn qua lăn lại hô to gọi nhỏ sẽ thế nào? Thật sự rất muốn nhìn thấy.”

“Em không bao giờ làm vậy.” Vệ Linh lập tức nói rõ.

Hai người cười cười nói nói đi dạo hết một vòng, trên cơ bản cũng lựa chọn gần đủ, sau khi thống nhất xong thì tới quần tính tiền, lúc này điện thoại Vệ Linh reo lên, là Vệ Khác.

“Chị! Em ở thương xá XXX! Chị mau tới đây! Chị em đang náo loạn ồn ào.” Vệ Khác đã thành niên lại rất chính chắn, giờ lại mất bình tĩnh chứng tỏ hắn đang rất gấp: “Chị với Kỳ Tham ở cùng nhau sao? Tốt nhất để Kỳ Tham tới đây giúp một tay!”

Nụ cười trên mặt Vệ Linh lập tức biến mất trong thấy tăm hơi, cũng không nhớ Kỳ Tham đang đứng đó quẹt thẻ, trực tiếp kéo tay cô chạy ra ngoài: “Nhanh! Hình như Tiểu Duyệt xảy ra chuyện!”

Kỳ Tham cầm một đóng biên lai chạy theo sau lưng Vệ Linh, trong lòng mắng mười tám đời tổ tông Vệ gia nhưng cũng chỉ có thể luống cuống tay chân chạy ra bãi lấy xe.

Cũng may chỗ Vệ Khác nói không quá xa chỗ hai người đang mua sắm, chạy xe mười mấy phút là tới. Hai người sốt ruột chạy tìm một vòng dưới sảnh chính vẫn không thấy, khi lên tới lầu 1, ngay chính giữa tụ tập đông đúc, hàng hóa mỹ phẩm nằm lung tung dưới đất, bảo vệ thương xá đang bao vây một nhóm thanh thiếu niên, đối phương cũng không phải người hiền lành, đứng đó chỉ trỏ la lối, hai bên đang lời qua tiếng lại.

Vệ Linh chen vào trong, liếc mắt một vòng thấy Vệ Khác ngồi chồm hỗm dưới đất tay bưng miệng mũi, còn Vệ Duyệt thì đứng bên cạnh một thiếu niên mặc áo sơ mi quần bò jean vẻ mặt hun tợn thiếu kiên nhẫn. Dư quang thấy Kỳ Tham cũng chen vào được, Vệ Linh liền bước qua chỗ Vệ Khác đỡ hắn lên hỏi hắn rốt cuộc ở đây xảy ra chuyện gì. Khi hắn đứng dậy, Vệ Linh mới phát hiện có máu chảy ra từ giữa các ngón tay hắn, lòng nàng hoảng lên, hỏi: “Tiểu Khác! Em bị sao? Có nghiêm trọng không?”

Vệ Khác lắc lắc đầu, miễn cưỡng bỏ tay xuống, lộ ra vết bầm nửa bên mặt cùng với mũi vẫn đang chảy máu, nói: “Chị mau dẫn chị em rời khỏi chỗ này! Những người đang gây sự ở đây đều do bạn trai chị ấy gọi tới!”

Kỳ Tham móc khăn tay ra nhét vào tay Vệ Khác, nghe hắn nói thì liếc nhìn Vệ Linh ở đối diện, Vệ Linh cũng nhìn cô mấy giây rồi chuyển hướng qua chỗ Vệ Duyệt nói lớn: “Tiểu Duyệt! Em ở đây làm cái gì? Những người này là em kêu tới sao?”

Vệ Duyệt nghe vậy cũng nhìn qua, thấy chị họ và Kỳ Tham tới liền sững sờ, do thẹn quá hóa giận lớn tiếng nói: “Chị tới đây làm gì? Chỗ này không có chuyện của chị!”

Thiếu niên đứng kế bên Vệ Duyệt nghe các nàng nói chuyện, khí thế hùng hổ trừng mắt hỏi: “Vệ Duyệt, họ là ai?”

“Không liên hệ!” Vệ Duyệt quay đầu đi chỗ khác, lạnh lùng trả lời.

“Cút! Cảnh cáo các người tránh xa chỗ này một chút, đừng xen vào chuyện người khác!” Thiếu niên thô lỗ nói.

Ánh mắt Vệ Linh trầm xuống, tiến lên trước nắm tay Vệ Duyệt, nghiêm túc nói: “Mặc kệ chuyện lớn thế nào, trước tiên theo chị rời khỏi đây rồi tính.”

“Em không cần chị quan tâm!” Vệ Duyệt không nghĩ ngợi gì hất tay Vệ Linh ra, nhưng Vệ Linh nắm rất chặt, Vệ Duyệt hất thế nào cũng không thoát được, tức giận trừng mắt: “Chị tự lo chuyện của mình cho tốt đi. Chuyện của em chị dựa vào cái gì mà nhúng tay vào!”

Vệ Linh lạnh giọng nói: “Lý do để chị xen vào thì rất nhiều, nhưng không nói ở đây. Nghe lời của chị, rời khỏi nhanh lên, không nên tạo thị phi!”

Thiếu niên thấy dáng vẻ hai người giằng co qua lại, liền tức giận hơn, bước qua chỉ vào mặt Vệ Linh mắng: “Con mẹ nó! Cô nghĩ vừa nãy là tôi nói đùa…” Chưa nói hết thì sau gáy bị ai đó đánh mạnh một cái, hai hàm răng suýt chút nữa cắn trúng lưỡi, vì lực đánh quá mạnh nên chúi nhủi về trước hai bước, muốn đứng vững cũng khó, cả người gần như dán xuống mặt đất.

Kỳ Tham ở dưới phía sau hắn bình tĩnh hoạt động hai tay: “Tuổi còn nhỏ mà nói chuyện quá hỗn láo, để chị đây dạy dỗ một hồi, đừng tùy tiện chỉ tay vào người khác!”

Thiếu niên bị đau không nhẹ, mất một lúc mới đứng vững được, sắc mặt rất khó coi, đám anh em của hắn đang vây quanh cãi nhau với bảo vệ thấy thế cũng hùng hùng hổ hổ chạy qua bao quanh Kỳ Tham.

Kỳ Tham cười ha ha, ung dung tiến tới nắm cổ áo thiếu niên vẫn còn đang hoa mắt chóng mặt, cười sảng khoái: “Với cấp bậc này thì nên tự biết thân biết phận, có điều người bạn nhỏ này cảm thấy mình có thể bắt nạt được ai?”

“Chị đừng đụng hắn!” Vệ Duyệt đứng bên cạnh cuống lên, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi chị họ, chỉ đành dùng ánh mắt tức giận nhìn Kỳ Tham lớn tiếng: “Hắn là bạn trai em! Nếu chị dám đụng nửa sợi tóc của hắn…”

Vệ Duyệt còn chưa nói xong, Kỳ Tham đã trở tay đánh một bạt tai thật mạnh vào mặt hắn, âm thanh vang vọng lanh lảnh.

Mọi người vây quanh xem trò vui, thấy cảnh này cũng im bật. Kỳ Tham liếc mắt nhìn máu mũi hắn chảy ra, càng cười vui vẻ hơn: “Làm sao? Đi gây sự mà chỉ có bao nhiêu đây năng lực? Có thể đánh trả hay không? Hay cần chị đây dạy em cách đánh trả?” Kỳ Tham bước tới nắm cổ hắn xốc lên.

Cổ bị Kỳ Tham bóp chặt, hô hấp khó khăn, hắn chỉ có thể trợn trắng mắt nhìn cô. Mấy đứa huynh đệ thấy đại ca bị một nữ nhân khống chế tới mức không động đậy được, đương nhiên không dám bước tới làm liều rồi, đứng xung quanh chửi bới Kỳ Tham. Mấy phút sau thấy sắc mặt đại ca mình không được tốt lắm, một tên trong số đó liền lấy điện thoại ra bấm số gọi ai đó, khi điện thoại được nối thông, hắn liền la lớn: “Mục Liên ca! Không ổn rồi! Có người tìm chúng ta gây phiền phức…”

Tai Kỳ Tham quá thính, hắn còn chưa nói xong cô liền lôi tên thiếu niên bước qua, đạp tên đang nói điện thoại một cước, rồi khom người nhặt điện thoại của hắn lên, trực tiếp nói chuyện với người đang nghe điện thoại: “Mục Liên sao? Được đó, bây giờ anh càng làm càng lớn, mấy đứa vị thành niên cũng thu nhận luôn!”

Đầu dây bên kia rất yên lặng, Mục Liên không ngờ nghe được giọng của Kỳ Tham, liền nói: “Kỳ Tham? Sao cô lại nghe điện thoại?”

“Đàn em dưới tay anh vì con gái chạy tới thương xá gây sự, đập phá đồ đạc của người ta, anh mau chạy tới đây tính toán làm sao chùi đít cho bọn họ đi!” Kỳ Tham cười lạnh, nhìn thiếu niên trong tay mình sắp tắt thở tới nơi.

“Tôi hiểu rồi!” Mục Liên lạnh giọng: “Tên cầm đầu trong đám đó là ai? Cô đưa điện thoại cho hắn, để tôi nói chuyện!”

Kỳ Tham trả lời: “Được, mấy chuyện nhỏ này cũng phiền phức tới chỗ của anh Mục Liên đây, thật không hiểu nổi anh làm lão đại hay làm hậu cần nữa!” Câu này rõ ràng có tác dụng châm dầu vào lửa, cô buông tay ném điện thoại cho bạn trai Vệ Duyệt, chỉ có điều hắn vẫn bận bịu hít thở không khí.

“Xong rồi sao?” Nãy giờ bàng quan đứng một bên, lúc này Vệ Linh mới lẳng lặng hỏi.

Kỳ Tham xoay người thủ thế chữ V với nàng: “Đã xong!”

Vệ Linh nhìn Vệ Duyệt nói lại lần nữa: “Đi theo chị!” Lần này không để ý Vệ Duyệt có đồng ý hay không, trực tiếp kéo Vệ Duyệt đi ra cửa lớn.

Kỳ Tham nhìn bạn trai Vệ Duyệt cầm điện thoại nghe mà run lẩy bẩy, cô bước qua kẹp cổ hắn, nói: “Biết khôn thì cách xa Vệ Duyệt một chút, nếu không em trai sẽ chết rất khó coi!” Sau khi nói xong, quay đầu đỡ Vệ Khác đuổi theo Vệ Linh và Vệ Duyệt.

Vệ Duyệt bị cưỡng chế nhét vào trong xe, Vệ Linh muốn Kỳ Tham lái xe tới bệnh viện để bác sĩ cầm máu cho Vệ Khác, nhưng Vệ Khác lại nói máu hết chảy rồi không cần chuyện bé xé ra to.

“Tìm một chỗ cho em ấy rửa mặt đi.” Kỳ Tham không thiện ý liếc nhìn dáng vẻ không thèm quan tâm của Vệ Duyệt, rồi nhìn Vệ Linh đang dùng khăn tay lau vết máu cho Vệ Khác.

Vệ Linh cũng nhìn cô: “Tới chỗ chúng ta?”

“Ừm. Tới đó đi.” Kỳ Tham khởi động xe, đánh tay lái rời khỏi.

Tới khi Kỳ Tham cho xe chạy vào hoa viên biệt thự, Vệ Khác và Vệ Duyệt đều sửng sốt: “Đây là đâu?”

“Đừng hỏi nhiều, Vệ Khác, em mau lên phòng ở lầu một rửa sạch vết máu đi.” Kỳ Tham vừa mở cửa vừa nói.

“Em không vào.” Một đường tới đây Vệ Duyệt không nói tiếng nào, giờ đột nhiên lạnh giọng nói: “Em đã nói rồi, sao vẫn xen vào chuyện của em. Em về nhà.”

Vệ Linh liền nói chắc như đinh đóng cột: “Không được! Chuyện hôm nay nếu không nói và xử lý rõ ràng thì chỗ nào em cũng không được đi, nếu về nhà chờ một chút nữa cùng về với chị và Tiểu Khác.”

“Chị dựa vào cái gì quản em?” Vệ Duyệt la lớn.

Vệ Linh nghiêm túc nhìn em họ mình: “Những việc bình thường nhỏ nhặt khác, chị sẽ không xen vào. Nhưng hôm nay tại sao lại xảy ra chuyện này? Nam sinh đó là ai? Tại sao lại đi chung với em? Còn giao du với một đám người dáng vẻ côn đồ như vậy?”

“Em nói rồi, đó là bạn trai em!” Vệ Duyệt nói lớn hết mức có thể, cũng không biết vô tình hay cố ý nhìn lướt qua Kỳ Tham: “Giao du với hắn là em tự nguyện! Không cần bất cứ ai can thiệp!”

Vệ Linh bình tĩnh nhìn Vệ Duyệt: “Không ai nói không cho em quen bạn trai, nhưng người này thì tuyệt đối không được!”

Vệ Duyệt la lớn hơn nữa: “Cái này không tới lượt chị định đoạt! Em nhìn trúng ai thì có quan hệ gì tới chị? Em giao du với ai cũng không cần chị nhúng một chân vào! Cho dù em có lên giường với hắn chị cũng không được quơ tay múa chân!”

Tức giận hiện rõ trong mắt Vệ Linh, Vệ Duyệt thấy vậy liền rụt người lại, còn muốn nói gì thì bị Vệ Linh đánh bạt tai không hề do dự. Ôm mặt nóng rát, nghe Vệ Linh trầm giọng mắng: “Chị không phải muốn can thiệp chuyện em chọn người yêu thế nào, chị chỉ muốn cho em hiểu rõ, cho dù em gặp phải khó khăn gì, đau khổ thế nào, cũng không được vì bất cứ lý do nào mà buông thả bản thân. Em tự hỏi lòng mình đi… Em chọn người đó làm bạn trai là vì em yêu hắn sao? Hay chỉ muốn phát tiết những bất mãn cá nhân mà phóng túng vui vẻ nhất thời? Em làm thế này có cảm thấy vui vẻ không? Để người nhà đau lòng là đều em muốn sao?”

Kỳ Tham chưa từng thấy Vệ Linh tức giận như lúc này, hoàn toàn ngược lại với sự ôn hòa đoan trang của ngày thường. Đầu tiên cô cũng giật mình, đảo mắt nhìn Vệ Khác ôm mũi đứng đó không dám làm bừa, vội vã muốn chen vào: “..Khụ…Cái kia…”

Nhưng Vệ Linh không cho cô cơ hội đó, bước tới trước hai bước nhìn Vệ Duyệt lạnh lùng nói: “Chị đánh em, một là vì em tự sa đọa không ra thể thống gì, hai là vì Tiểu Khác bị thương không ngừng chảy máu, em là chị nhưng lại thờ ơ không động lòng, chỉ biết tùy hứng vứt bỏ tình thân ra phía sau. Tiểu Khác không có chuyện gì còn đỡ, nếu như vì em gây chuyện hôm nay mà lưu lại mầm bệnh, chị hỏi em làm sao em đối mặt với Tiểu Khác đây! Ba mẹ hai đứa quanh năm không ở bên cạnh, những người trong nhà có quan tâm săn sóc cỡ nào cũng sẽ có chỗ sơ hở. Nếu ba mẹ em trở về, thấy dáng vẻ của em lúc ở thương xá, đau lòng nhất là ai đây? Biểu hiện của em hôm nay, không làm tổn thương bất cứ ai, người bị tổn hại chỉ có bản thân em! Cho dù bây giờ em có chán ghét chị thế nào thì chị cũng có trách nhiệm buộc em phải tỉnh táo lại suy nghĩ mọi chuyện tường tận.”

Gió lạnh thổi qua, lần này Vệ Linh nói xong, Kỳ Tham, Vệ Khác và cả Vệ Duyệt đều không ai dám nói gì. Qua một lúc lâu Kỳ Tham mới lớn tiếng “A”, đẩy đẩy Vệ Khác: “Mau vào nhà vệ sinh đi!”

“Ai…” Vệ Khác cũng tỉnh táo lại, xoay người đi theo hướng Kỳ Tham chỉ.

Kỳ Tham nhìn sắc mặt tức giận của Vệ Linh cùng với khuôn mặt căng thẳng của Vệ Duyệt, vỗ tay nói: “Hai người cũng đi vào nhà cho tôi! Đừng đứng ngoài này, mất mặt lắm!”

Vệ Duyệt đang thấy mất mặt, lại nghe Kỳ Tham nói ra, dù sao vẫn là tâm tính trẻ con, liền thấy uất ức vô cùng, nhưng lại không dám chống đối, quay người đi vào nhà.

Kỳ Tham mau mau bước qua vỗ vỗ vai Vệ Linh, kéo tay nàng vào trong.

Vệ Khác ở nhà vệ sinh rửa sạch máu trên mặt và tay, lúc hắn đi ra, Vệ Linh đã chuẩn bị khăn mặt cho hắn lau.

Kỳ Tham cũng thuận tiện chuẩn bị một cái khăn khác đưa cho Vệ Duyệt, chỉ chỉ lên lầu, cố gắng ôn hòa nói: “Em cũng đi rửa mặt rửa tay đi.”

Vệ Duyệt nhìn Kỳ Tham một lúc, yên lặng nhận khăn rồi lên lầu. Vệ Linh và Kỳ Tham nhìn nhau, cuối cùng nàng vẫn không thấy yên lòng, làm động tác muốn Kỳ Tham đi theo Vệ Duyệt. Kỳ Tham chỉ chớp mũi mình, có chút không tin được trợn mắt, dùng khẩu hình hỏi: “Tôi?”

Vệ Linh hơi do dự nhưng vẫn gật đầu chắc chắn: Đúng, chính là Tham.

Kỳ Tham thở dài, nhận mệnh gật đầu, vịn cầu thang đi lên.

Cửa nhà vệ sinh mở ra, Kỳ Tham dựa tường nhìn Vệ Duyệt đang dùng khăn ngâm nước nóng chườm lên mặt, mấy phút trước bị Vệ Linh đánh, gò má có hơi sưng đỏ, cũng nhìn ra được mặc dù Vệ Linh tức giận nhưng vẫn ra tay rất có chừng mực. Hôm nay nha đầu này gây náo loạn hơi lớn một chút, dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ vị thành niên. Đặc biệt dáng vẻ đáng thương của em ấy lúc này, Kỳ Tham cũng không đành lòng, nhỏ giọng nói: “Có muốn bôi thuốc không? Gần đây có tiệm thuốc.”

Vệ Duyệt xoay người, chậm rãi lắc lắc đầu không trả lời.

Kỳ Tham đi lại gần, lấy khăn trong tay Vệ Duyệt vào nhà vệ sinh giặt nước nóng lần nữa. Trở ra giúp Vệ Duyệt chườm lên mặt, tiếp tục nói: “Em đừng trách chị em, em phải có trách nhiệm với chuyện mình làm ra, còn tên nhóc đó nhìn trái nhìn phải nhìn trước nhìn sau không có chỗ nào xứng với em, dừng lại đi… Nhất định tương lai sẽ tốt đẹp hơn.”

“...En không muốn tốt đẹp hơn…” Nước mắt Vệ Duyệt rưng rưng nhìn Kỳ Tham, ánh mắt đáng thương như sủng vật bị chủ vứt bỏ.

Kỳ Tham không nói gì chép chép miệng, vội vã cười che giấu: “Nói tóm lại một câu, đừng lãng phí bản thân. Em trai em sẽ đau lòng, ba mẹ đau lòng… Chị em đau lòng, chị cũng sẽ đau lòng.”

“Chị yêu chị em bao nhiêu?” Vệ Duyệt khóc thút thít hỏi.

Kỳ Tham bỏ khăn đã nguội xuống, suy nghĩ một chút trả lời: “Yêu hơn cả bản thân chị.”

Vệ Duyệt nhịn không được, nước mắt tuôn rơi, làm thế nào cũng không ngừng chảy được.

Kỳ Tham thở dài: “Chị không thích nhìn con gái khóc, em có thể hay không… Ai, quên đi, khóc đi, sau khi khóc thì cho qua mọi chuyện, đừng tiếp tục xoắc xuýt nữa.”

Vệ Duyệt ngẩng mặt nhìn Kỳ Tham, giang tay ôm cô, dựa vào bả vai cô khóc lớn.

Tình huống bây giờ, Kỳ Tham không thể để Vệ Duyệt tiếp tục thương tâm, đành vỗ vỗ lưng Vệ Duyệt an ủi như một đứa em gái: “Được rồi được rồi, mọi chuyện đều đã qua, chị bảo đảm không ai trách cứ em nữa…”

Vệ Linh đứng từ xa lẳng lặng nhìn hai người, nàng cắn môi dưới, không tiếng động xoay người rời khỏi, nàng xuống lầu chăm sóc vết thương cho Vệ Khác.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 134
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...