Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 81

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hôm nay là ngày triển lãm đấu giá đồ cổ, Kỳ Tham lái xe cùng Trương Hoắc Tưởng đúng giờ tới một hội quán trong thành phố, trước cửa lớn có rất nhiều người mặc toàn hàng hiệu đứng nói chuyện phiếm với nhau, họ là những người yêu thích đồ cổ, lúc lái xe tiến vào bãi đậu xe hai người cùng nhau nhìn bốn phía đều đã được các siêu xe cùng xe thể thao đậu kín.

“Người so với người mới chết a, xe so với xe thì nện.” Trương Hoắc Tưởng tháo dây an toàn rồi bước xuống xe, muốn tìm chỗ để Kỳ Tham đậu xe vào.

Kỳ Tham hừ lạnh một tiếng: “Cậu cho mình ba bốn trăm vạn, để mình mua một chiếc, lúc đó có thể cùng bọn hắn so sánh cấp bậc rồi.”

“Cậu xem mình có thể bán được bao nhiêu tiền?” Da mặt Trương Hoắc Tưởng siêu dày đứng trước xe xoay một vòng cho Kỳ Tham nhìn, rồi nháy mắt nói tiếp: “Mình vừa có gương mặt xinh đẹp, vóc dáng thì siêu chuẩn, lại vừa đúng là một đóa hoa hai mười bảy...”

“Có kén người mua không?” Một giọng nói nữ tử từ bên hông truyền tới, ngữ điệu cười như không cười.

Kỳ Tham và Trương Hoắc Tưởng dừng câu chuyện lại, xoay người nhìn qua, thì thấy hai mỹ nữ đứng trước đầu một chiếc siêu xe. Tuy hai người tướng mạo khác nhau, nhưng khuôn mặt lại xinh đẹp vô cùng. Người nói chen vào chính là Tịch Thanh Trạc đã gặp một lần, còn người đứng bên cạnh không lên tiếng chính là Vệ Linh. Hôm nay Vệ Linh mặc đồ rất thoải mái, khoác áo England màu bạc, tóc dài đen tùy ý thả trên vai.

Trương Hoắc Tưởng nhận ra hai nàng, không hề khách khí đi qua chào hỏi: “A nha, đã lâu không gặp đại biểu tỷ, tôi cũng không quá kén chọn đâu, nhưng cũng phải là người xứng đáng mới bán, không thể tùy tiện tìm đại một người bên đường được.”

Tịch Thanh Trạch cười cười không nói gì, chẳng qua liếc mắc nhìn đồng hồ trên tay Vệ Linh rồi nhìn em họ mình, tỏ vẻ bạn của nàng đúng là nói chuyện không đâu.

Vệ Linh cũng không thèm để ý mỉm cười với chị họ, sau đó chuyển ánh mắt tới người đang biếng nhác đi tới - Kỳ Tham, nàng hơi do dự một chút, nhưng vẫn chủ động lên tiếng chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành, Kỳ luật sư.”

“Đã lâu không gặp, Vệ luật sư.” Kỳ Tham giương môi nhìn nàng cười cười, lại nhìn Tịch Thanh Trạch nhẹ gật đầu: “Tịch tiểu thư xuất hiện ở chỗ này, chắc có món đồ cổ nào vừa ý muốn lấy về tay sao?”

Tịch Thanh Trạc gật đầu rồi lên tiếng: “Bị cô đoán trúng rồi.”

Kỳ Tham thuận miệng hỏi: “Có thể biết món đồ lọt vào mắt của Tịch tiểu thư không?”

“Một chiếc nhẫn bạch ngọc mà thôi.” Tịch Thanh Trạc trả lời: “Cũng không phải đồ bị người khác đoạt mất.”

Kỳ Tham nhẹ gật đầu: “Vậy phải có nguyên nhân gì đó...”

“Tôi nhìn thuận mắt.” Tịch Thanh Trạc hạ âm thanh: “Không hơn.”

Nhưng đoán chừng nàng ta giống các nhà khảo cổ chuyên nghiệp để ý món đồ gì đó, cho dù trong buổi đấu giá không được ai để ý tới, nhưng giá tiền cũng không rẻ chút nào. Kỳ Tham nghĩ như vậy, cũng không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, lúc này mới chuyển ánh mắt nhìn Vệ Linh.

Vệ Linh cũng phát hiện được Kỳ Tham nhìn mình, nên đón nhận ánh mắt của cô, bình thản lên tiếng: “Có phải Tiểu Lam còn chưa tới không? Chúng ta vào vừa xem vừa đợi em ấy hay sao?”

“Cũng được.” Mùa xuân gió có chút lớn, đứng bên ngoài trò chuyện cũng không thoải mái. Kỳ Tham tỏ vẻ đồng ý, Trương Hoắc Tưởng càng không có dị nghị gì, bốn người tự đưa vé vào cửa rồi cùng nhau vào bên trong hội quán.

Nhiệt độ bên trong hội quán so với bên ngoài ấm áp hơn nhiều, độ ẩm hơi lớn vì có nhiều loại đồ cổ phải được giữ trong trạng thái này, nhưng vừa tiến vào làm người ta có chút không thoải mái.

Những loại văn vật có chất liệu khác nhau sẽ được phân khu phân tầng khác nhau, đa số các văn vật đó đều ẩn chứa các sự kiện trong lịch sử, tùy theo mức độ mà định giá trị của nó. Mọi người trong hội quán đều có bộ dáng quan sát, tiến hành tham khảo, ngay cả nói chuyện thảo luận đều là thấp giọng nói với nhau.

Vệ Linh dừng lại một bia đá không hoàn chỉnh, hơi cúi người nhìn văn tự trên tấm bia cổ thông qua lồng thủy tinh.

“Tấm bia này thuộc về một vị Đại tướng quân của triều Hán - Mộ Chí Minh.” Tịch Thanh Trạc đứng bên cạnh nàng, lên tiếng để nàng chú ý rồi tiếp tục giải thích: “Đáng tiếc tổn hại quá nghiệm trọng, bất quá theo những gì được ghi trên đây, có lẽ Ông ta không quá nổi danh, ít nhất không thể so sánh được với danh tướng Vệ Thanh Hoắc Khứ Bệnh triều Hán.”

Vệ Linh vừa thấp giọng đọc vừa lắng nghe chị họ mình nói, thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Kỳ Tham cũng đứng bên cạnh nàng, nhưng so với Tịch Thanh Trạc chậm rãi nói chuyện thì cô chỉ im lắng. Lúc này không biết Trương Hoắc Tưởng chạy tới chỗ nào coi đồ cổ rồi, chẳng thấy bóng dáng đâu, chỉ để cô lẻ loi trơ trọi ở lại với hai chị em này, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

“Chỗ này làm sao đây?” Bỗng nhiên Vệ Linh vươn ngón tay thông qua lồng thủy tinh chỉ vào một vị trí trên tấm bia, nhìn không chớp mắt rồi nhẹ giọng hỏi.

“Chữ nào...” Theo bản năng Kỳ Tham cũng bước lên trước, cô cũng nghiêng người nhìn về nét chữ được khắc trên bia.

“Đây không phải là chữ.” Tịch Thanh Trạc đứng một bên khác rất tự nhiên lên tiếng: "Cô chú ý nhìn kỹ, phân nửa bên trái bị đục mất, không phải điêu khắc chữ.”

Kỳ Tham nghe xong biết mình hiểu sai ý, lúc này có chút lúng túng, đang muốn lặng lẽ quay lại vị trí ban đầu lại không ngờ sau khi Vệ Linh nhận được đáp án cũng chú ý Kỳ Tham tới gần, đồng thời quay đầu về phía cô.

Chớp mũi hai người chỉ cách nhau khoảng 5 centimet, Kỳ Tham sửng sốt không nhúc nhích, còn Vệ Linh cũng bất ngờ vì khoảng cách thân mật này nên rơi vào trạng thái bất động, chợt cảm thấy mặt mình nóng lên, Vệ Linh liền ngã ra phía sau, kéo khoảng cách ra.

Ánh sáng dịu dàng bên trong lồng thủy tinh phản chiếu vào gương mặt trắng nõn của nàng, cũng làm ửng đỏ trên mặt nàng lộ rõ hơn, càng tăng thêm vẻ thuần khiết tự nhiên, đúng là đẹp quá mức, Kỳ Tham nhìn tới thất thần.

Vốn tưởng Kỳ Tham cũng sẽ chú ý tới vấn đề khoảng cách giữa hai người quá gần mà lùi về phía sau, nhưng cuối cùng chỉ có nàng sợ hãi thôi, chợt Vệ Linh cảm thấy thất lễ, tim đập rộn lên, không biết làm sao chỉ đành hạ lông mày liếc nhìn Kỳ Tham, nhẹ nhàng lên tiếng: “Kỳ luật sư, lúc nãy cô cũng nghĩ đây là một chữ nguyên vẹn sao?”

“Những vấn đề nội hàm này, tôi không am hiểu lắm đâu.” Kỳ Tham vẫn như vậy nhìn chằm chằm Vệ Linh trả lời, tư duy rất rõ ràng, nâng mi cười cười: “Ở chỗ này tôi chỉ có thể làm người yên lặng đứng xem mà thôi.”

“Ân. Thật ra tôi cũng vậy.” Vệ Linh nhân lúc hai người nói chuyện, làm ra vẻ không có chuyện gì đứng thẳng người lên, im lặng kéo ra một khoảng cách, nhìn Kỳ Tham cũng đứng thẳng, không hiểu sao trái tim đập loạn nhịp.

Nàng không thể làm bộ như không thấy Kỳ Tham vẫn nhìn nàng chằm chằm mỉm cười, trong sự vui vẻ hình như có chứa hai ba phần ý tứ hàm xúc không rõ. Vốn dĩ Kỳ Tham nhìn rất được mắt, đã vậy khí chất của cô còn có phần tuấn tú hiên ngang, phối hợp với dáng vẻ tươi cười lúc này, thật sự làm nội tâm Vệ Linh không thể nào chống cự được.

“Hai người còn ở đây coi cái gì nữa? Tịch Thanh Trạch chen vào nói, rồi nhìn cửa chính kiểu hình quạt được làm bằng cổ mộc: “Đấu giá sắp bắt đầu rồi.”

Ngay khi chị họ lên tiếng cuối cùng Vệ Linh cũng thoát khỏi ánh mắt của Kỳ Tham, trên mặt vẫn còn chút nóng: “Không biết Hoắc Tưởng đi chỗ nào rồi? Chúng ta đi tìm cô ấy rồi cùng nhau vào.”

Kỳ Tham nhìn xung quanh, lẩm bẩm nói: “Chắc cậy ấy đợi tiểu Lam rồi...” Lời còn chưa nói xong, thân ảnh Trương Hoắc Tưởng đã xuất hiện trước lồng thủy tinh, tay đang nắm tay một người khác, nhìn kỹ thì ra là tiểu Lam, trán Kỳ Tham liền nỗi gân xanh: Tiểu Lam càng ngày càng giống nữ nhân.

“Chị Kỳ, chị Vệ... Đã lâu không gặp, chị Vệ hấp dẫn hơn trước đây nhiều nha!” Trải qua khoảng thời gian dài được Trương Hoắc Tưởng chỉ dạy và điều trị tâm lý, nên bây giờ nhìn tiểu Lam vui vẻ trong sáng hơn lần gặp trước đây nhiều, giơ tay nhấc chân đều có tư thái của tiểu nữ nhân, hơn nữa còn rất tự nhiên, cách ăn mặc cũng không còn tạo cho người khác cảm giác không hài hòa, áo len cánh dơi rộng phối hợp với quần jean màu lam, chân mang giày thể thao, đi trên đường chắc sẽ không ai nhận ra đây là nam nhân.

Mắt Kỳ Tham liếc qua nhìn vài lần, từ nãy giờ Trương Hoắc Tưởng vẫn còn nắm tay tiểu Lam, tiểu Lam nói chuyện với Vệ Linh nhưng tay vẫn không thả tay Trương Hoắc Tưởng ra, Kỳ Tham ho khan mấy tiếng, làm bộ như vô ý bước qua, kéo tiểu Lam về phía mình, hai tay nắm lấy hai tay tiểu Lam, nhìn một lượt từ trên xuống, làm ra vẻ kinh ngạc nói: “Nghe Hoắc Tưởng nói qua một thời gian nữa em mới ra nước ngoài. Nhìn bộ dáng tiểu nữ nhân của em bây giờ, có phải đã lén lút đi mà không nói với mấy chị không?”

“Chị Kỳ thật đáng ghét! Chuyện đó đừng nói lớn như vậy. Em còn chưa đi mà.” Tiểu Lam giống như đang hờn dỗi oán trách một câu, thế nhưng lại vui mừng vì lời nói của Kỳ Tham mà cong mi lên, cũng không phải thật sự tức giận.

Kỳ Tham thành công tách tiểu Lam và Trương Hoắc Tưởng ra, mục đích đã đạt được, cũng không tiếp tục trêu chọc nữa: “Tốt rồi, tốt rồi, chị Tịch đợi lâu rồi, buổi đấu gia cũng đã bắt đầu chúng ta mau vào thôi, nếu không bỏ lỡ món đồ nào thì không nên.”

Vốn tưởng tách tiểu Lam ra khỏi Trương Hoắc Tưởng, nàng có thể yên lòng làm chuyện tiếp theo rồi, ai ngờ tiểu Lam lại thích dính người khác như vậy, nhìn thấy Trương Hoắc Tưởng với Kỳ Tham đi rồi, thì bước qua bên cạnh Vệ Linh, rất tự nhiên dựa vào người rồi thân mật khoác tay nàng.

Vệ Linh bị hành động thân mật này dọa một chút, nhưng nhìn dáng vẻ tự nhiên của tiểu Lam khi làm vậy, liền lo lắng nếu từ chối sẽ làm tổn thương tiểu Lam, nên Vệ Linh cố gắng đè nén cảm giác không tự nhiên xuống, để mặc tiểu Lam ôm cánh tay mình.

Kỳ Tham đi tới cổng chính hội trường, đưa ra giấy chứng nhận cho nhân viên, nàng định quay lại để xác nhận mọi người có đi tới chưa. Kết quả lại chứng kiến cảnh tiểu Lam vui vẻ ôm lấy cánh tay Vệ Linh, nhất thời cảm thấy khó chịu trừng mắt nhìn, vừa muốn lên tiếng thì Trương Hoắc Tưởng đứng phía sau kéo cô vào bên trong: “Đừng cản đường ra vào.”

Bất đắc dĩ bị kéo vào trong hội trường, đưa mắt nhìn một vòng, phần lớn chỗ ngồi vẫn còn trống, lập tức tìm năm chỗ ngồi liền nhau. Trước tiên Kỳ Tham vẫy vẫy tay gọi bốn người kia qua chỗ cô, sau đó kéo Trương Hoắc Tưởng qua vị trí bên trái của mình, chờ Tiểu Lam nắm tay Vệ Linh đi tới, cô quyết định nhanh chóng, nắm tay còn lại của Vệ Linh, làm bộ như tùy ý nói: “Vệ luật sư, cô ngồi bên này đi, sẽ thấy rõ hơn!”

Vệ Linh đần độn, đầu óc u mê bị Kỳ Tham kéo ngồi xuống vị trí bên phải của cô. Kỳ Tham lại lần nữa thành công tách Vệ Linh ra khỏi tiểu Lam, mà tiểu Lam thì không hiểu dụng ý thực sự của Kỳ Tham, nhìn thấy ba người tập trung ngồi một hàng nên bước qua ngồi bên cạnh Trương Hoắc Tưởng, còn Tịch Thanh Trạch thì nhẹ nhàng ngồi vào chỗ trống còn lại, kế bên tiểu Lam.

Sau khi tất cả mọi người đều đã ngồi xuống, Vệ Linh mới phát hiện, nàng với chị họ Tịch Thanh Trạch ngồi vị trí ngoài cùng hai bên trái phải, mà tay nàng vẫn nằm trong tay Kỳ Tham, lúc này tay hai người nắm chặt đặt lên vị trí gác tay ở giữa. Được bàn tay ấm áp của Kỳ Tham nắm lấy, ngón tay nhịn không được mà động đậy, vốn định rút ra, nhưng lại thấy không cam lòng.

Kỳ Tham cũng cảm giác được tay Vệ Linh động đậy, liền xoay đầu nhìn nàng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Vệ Linh nhẹ giọng trả lời, rồi quay đầu nhìn lên đài, tùy ý để tay Kỳ Tham phủ lên mu bàn tay mình, nội tâm nàng vui vẻ vô cùng, cảm giác này hoàn toàn không giống với cảm giác lúc nãy tiểu Lam nắm tay nàng.

Sau khi buổi đấu giá bắt đầu, Kỳ Tham nghe người chủ trì không ngừng lải nhải giới thiệu các loại tranh chữ cổ đại khác nhau, thì thấy cả người mệt rã rời, người xưa có nói người ngoài nghề xem náo nhiệt thiệt là đúng, cô chỉ đơn giản theo người khác tới đây giết thời gian thôi, còn phần lớn khách mời có mặt ở đây đều rất nhiệt tình, tới những món đồ cổ có giá trị thì bên tai nàng không ngừng có người nâng giá lên cao.

Kỳ Tham nghĩ thầm, lúc nâng giá là thời điểm cô thấy thoải mái nhất, nhưng ai ai lên tiếng cũng đều là tiền, những người có mặt ở đây không giàu cũng là người có địa vị xã hội, hiển nhiên nàng không thể nào so được rồi.

Đang nghĩ tới vấn đề tiền, thì nghe người chủ trì giới thiệu vật phẩm tiếp theo, là một chiếc nhẫn bạch ngọc thời Đường, Vệ Linh cũng thò người ra nhìn về phía chị họ mình, Tịch Thanh Trạc cũng nghiêng người nhìn nàng, hai chị em không nói tiếng nào im lặng nhìn nhau gật đầu, Kỳ Tham thu tất cả vào mắt, nhất định đây chính là chiếc nhẫn lúc nãy Tịch Thanh Trạc nhắc tới.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 81
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...