Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 82

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tiếp theo là giây phút cạnh tranh, Tịch Thanh Trạc hoàn toàn khác với nãy giờ, từ lúc chiếc nhẫn xuất hiện, thì Tịch Thanh Trạc không ngừng nâng giá.

Đám người Kỳ Tham không phải dân chơi đồ cổ chuyên nghiệp, nên không hiểu chiếc nhẫn bạch ngọc nhìn bình thường vậy mà giá khởi điểm đã là mấy vạn, lúc này lên tới ba bốn chục vạn, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Đại khái những người tham gia đấu giá bắt đầu cảm thấy tầm giá đã vượt qua giá trị của chiếc nhẫn, nên cũng từ từ không tham gia nữa. Hiện giờ chỉ còn Tịch Thanh Trạc và một nữ nhân khoảng ba mươi tuổi, hai người không ngừng đọ sức.

Lúc Tịch Thanh Trạc giơ thẻ nâng giá lên năm mươi vạn, thì Trương Hoắc Tưởng không nhịn được quay đầu nhìn nữ nhân đang cạnh tranh với Tịch Thanh Trạch, nhỏ giọng hỏi Kỳ Tham: "Không phải gặp kẻ lừa đảo chứ?"

"Đây không phải kẻ lừa đảo." Thật sự Kỳ Tham đã chú ý đối phương từ sớm rồi, nàng cũng nhỏ giọng trả lời: "Vị phu nhân này dùng tiền mua mặt mũi."

Nghe hai người nói chuyện với nhau, Vệ Linh và Tiểu Lam cũng lặng lẽ quay đầu nhìn đối phương, chỉ mới liếc mắt, Tiểu Lam đã nhịn không được nhỏ giọng nói: "Đó không phải là Ricky Kim phó quản lý sự vụ của thành phố chúng ta sao? Không ngờ lại yêu thích đồ cổ tới mức này."

Kỳ Tham nhanh chóng bắt được trọng điểm: "Cái gì? Hội ngân sách."

"Quỹ từ thiện a, chị ấy chuyên quản lý quỷ từ thiện trong thành phố, gom góp kêu gọi các tập đoàn trong nước và nước ngoài, trước đây chị ấy có tới công ty của ba em để bàn bạc, em có gặp chị ấy một lần, còn uống trà chung nữa." Tiểu Lam nói nhỏ hết mức có thể.

Lập tức Kỳ Tham bắt được một vài chi tiết, nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Trương Hoắc Tưởng, điều chỉnh sắc mặt rồi cười nói: "Có lẽ đầu năm nay nhàn rỗi nhất chính là đơn vị quỹ từ thiện nhe."

Trong khoảng thời gian các nàng nói chuyện với nhau, nữ nhân đó đã nâng giá chiếc nhẫn lên đến sáu mươi vạn.

Nhưng cũng nghe rõ Tịch Thanh Trạc cầm thẻ giá nhẹ thở ra, không như nãy giờ tiếp tục nâng giá không hề do dự nữa.

"Chị?" Vệ Linh thấy chị họ mình vẫn chưa giơ thẻ, liền thò người ra nhìn Tịch Thanh Trạc, nhẹ nhàng hỏi: "Không muốn tiếp tục sao?"

"Để cho nàng ta đi." Tịch Thanh Trạc không buồn không vui trả lời: "Sáu mươi vạn đã vượt qua giá trị vốn có của chiếc nhẫn rồi."

Vệ Linh dừng một chút, nói ra: "Nếu chị không mang đủ tiền về, thì em đưa cho chị trước. Chị vì nó mới về nước mà."

"Không cần, chơi đồ cổ cũng phải biết rõ chừng mực ở đâu." Tịch Thanh Trạc trả lời chắc chắn, cầm túi xách của mình lên, không chút quyến luyến rời khỏi hội trường.

Dĩ nhiên chiếc nhẫn bạch ngọc đã rơi vào tay nữ nhân kia. Kỳ Tham thấy tiếc nên lắc đầu, cùng mọi người đứng dậy bước theo sau Tịch Thanh Trạc.

Ra khỏi cửa, Tịch Thanh Trạc dừng chân lên tiếng: "Coi như bớt được một khoản tiền đi, không bằng dùng nó mời mọi người ăn một bữa. Ai có đề nghị gì không?"

"Gần đây có nhà hàng bán món Nhật, em có tới hai ba lần rồi, hương vị cũng không tệ." Vệ Linh khẽ cười nói: "Kỳ luật sư, Hoắc Tưởng, Tiểu Lam, cùng nhau đi, nhiều người cùng ăn món Nhật mới nháo nhiệt."

"Đồng ý, ăn cá sống rất có lợi cho làn da đấy!" Tiểu Lam vội vàng phụ họa: "Cám ơn chị Tịch."

Tịch Thanh Trạc cười trả lời: "Một bữa cơm mà thôi, cần gì em phải cám ơn."

Trương Hoắc Tưởng thì càng không cần phải nói, từ trước tới giờ, cô không hề từ chối chuyện ăn uống, nên nhanh chóng kéo Kỳ Tham đi lấy xe.

Đúng là tới nhà hàng cũng không xa, lái xe năm sáu phút đã tới, Tiểu Lam cũng ngồi xe của Kỳ Tham, vốn Kỳ Tham định trên đường đi sẽ hỏi Tiểu Lam thêm về nữ nhân lúc nãy, lại không ngờ khoảng cách gần như vậy, mọi nghi vấn trong lòng đều nghẹn ở cổ.

Chọn một phòng riêng biệt trong nhà hàng Liêu Lý, Kỳ Tham, Trương Hoắc Tưởng và Tiểu Lam đều không có thói quen ngồi ăn uống, nên chờ nhân viên đổi toàn bộ nệm ngồi thành ghế, bàn thấp cũng đổi thành bàn cao, điều chỉnh xong hết rồi ngồi xuống. Tịch Thanh Trạc nhìn thoáng qua, cười nói: "Thật sự chẳng ra cái gì cả." Cũng không bắt bẻ gì thêm.

Kỳ Tham rất ít ăn món Nhật, nên không biết chỗ nào ngon, nếu có đi đều là Trương Hoắc Tưởng chọn địa điểm.

Vệ Linh nghe Trương Hoắc Tưởng gọi món, đa phần là các loại sushi, còn tưởng Trương Hoắc Tưởng cố ý không cho Kỳ Tham ăn thịt hoặc hải sản, liền nhẹ giọng đề nghị: "Sashimi ăn cũng rất ngon."

Trương Hoắc Tưởng từ thực đơn ngẩng đầu nhìn nàng, lập tức cười nói: "Đúng là sashimi ăn rất ngon, nhưng Tiểu Tham Tham lại không thích ăn cá!"

"Như vậy..." Nếu không thích ăn cá, thì tới Liêu Lý này chẳng phải gần như không ăn được gì sao? Vệ Linh nhìn nhìn Kỳ Tham đang ngồi đó uống trà, liền hối hận vì đã đề nghị ăn món Nhật.

"Cậu ấy không ăn chúng ta ăn là được rồi." Trương Hoắc Tưởng lại không thèm để ý, thản nhiên nói: "Chúng ta còn giúp cậu ấy bớt mập một phần!"

Kỳ Tham ghét bỏ Trương Hoắc Tưởng nhiều chuyện liếc mắt qua nhìn, sau đó chuyển ánh mắt lên người Vệ Linh, thể hiện mình không có ý kiến gì: "Không sao, dù gì lúc sáng ăn đủ no, nên bây giờ vẫn chưa thấy đói, mọi người ăn đi."

Tiểu Lam ngồi bên cạnh thì gọi sashimi thịt nguội và hải sản, Tịch Thanh Trạc coi một lượt trên thực đơn, gọi thêm canh rong biển đậu hủ, muốn làm ấm dạ dày trước khi ăn.

Cuối cùng phục vụ cũng bưng đồ ăn lên, Kỳ Tham nhìn cả một bàn hải sản sống, một chút thèm ăn cũng không có, cô chỉ ăn một ít đồ khai vi, điểm tâm ngọt với canh nóng.

Vệ Linh nhịn không được, liền thay Kỳ Tham gọi một chén cơm cùng món ăn nóng, phải để cô ăn no bụng.

"Bỗng nhiên mình rất muốn ăn món gà rừng hầm của thầy Tôn." Trương Hoắc Tưởng ăn trong chậu lại nhớ trong nồi, miệng vẫn đang nhai sashimi, mà trong đầu lại nhớ tới món khác, sau khi nuốt xuống lại tiếp tục nói: "Hay cuối tuần này chúng ta tới nhà thầy Tôn ăn chực, tay nghề của sư mẫu quả thật rất tốt! Thuận tiện đi chơi tiết thanh minh luôn. Mọi người thấy thế nào?"

Kỳ Tham đang ăn chén canh rong biển, cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Vệ Linh lại nói: "Cuối tuần chỉ sợ không được, có khả năng cuối tuần tôi phải tới thành phố XX, đi một khoảng thời gian. Hoắc Tưởng với Kỳ luật sư và Tiểu Lam tới nhà thầy Tôn đi."

"Thành phố XX?" Kỳ Tham dựng lỗ tai nghe, cúi đầu nhả miếng rong biển mà cô không thể nào nhai đứt, nghiêng đầu nói: "Đây không phải chỗ mà người chị ngốc nghếch của tôi đang ở sao?"

"Thì ra chị của Kỳ luật sự vẫn sinh hoạt bên đó sao?" Vệ Linh có chút kinh ngạc hỏi lại.

Kỳ Tham im lặng tính thời gian, lúc này mới lên tiếng hỏi: "Chừng nào Vệ luật sự mới đi? Cuối tháng ba là sinh nhật của chị tôi, nếu thuận tiện có thể giúp tôi mang món quà cho chị ấy không? Tôi khỏi cần ra bưu điện phiền phức."

Vê Linh nghe Kỳ Tham nói, không khỏi có chút kích thích, lại có chút thấp thỏm không yên: "Có thể, vậy chờ tôi xác định rõ ngày đi sẽ báo với Kỳ luật sư... Cô đã chọn được quà chưa?"

"Vẫn chưa? Bất quá muốn mua thì cũng nhanh thôi." Kỳ Tham nói tiếp: "Chờ cô xác định ngày, tôi sẽ mang qua đưa trước ngày cô đi."

"Được, tốt thôi." Vệ Linh cười gật đầu.

"Cám ơn! Trở về sẽ mời Vệ luật sư dùng cơm." Kỳ Tham nói rất sảng khoái.

Vệ Linh chỉ gật đầu chứ không nói gì thêm, tiếp theo nàng nhìn chằm cái đĩa mù tạc cùng hải sản xì dầu, khe khẽ cong khóe môi nở nụ cười.

Sau khi ăn món Nhật xong, Kỳ Tham vẫn còn nhớ chuyện của nữ nhân quản lý quỷ từ thiện kia, cho nên không nói hai lời liền kéo Tiểu Lam tới xe mình, nói sẽ phụ trách đưa Tiểu Lam về nhà an toàn.

Vệ Linh và Tịch Thanh Trạc cũng không suy nghĩ gì nhiều, nên các nàng chia làm hai tốp, ai về nhà nấy.

"Kỳ Tham không phải là người đơn giản." Vệ Linh lái xe, Tịch Thanh Trạc ngồi ghế phụ lái đột nhiên lên tiếng.

"Cái gì?" Vệ Linh không hiểu rõ cho lắm nên hỏi ngược lại.

Tịch Thanh Trạc trả lời: "Chỉ gặp mặt có hai lần, chị cũng không thể hình dung quá cụ thể được, nhưng Kỳ Tham tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài biếng nhác mà cô ấy thể hiện."

Vệ Linh nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của chị họ mình, rồi cười hỏi: "Vậy ý của chị Kỳ luật sư là người tốt hay không tốt đây?"

"Nếu như cô ấy đối với em không có địch ý, thì dù đơn giản hay không đơn giản cũng không liên quan gì." Tịch Thanh Trạch nhàn nhạt nói.

Vệ Linh cười rộ lên: "Chị vậy mà đánh giá cô ấy cũng không tệ... Em nghĩ cô ấy đối với em không có địch ý gì, nhưng đối với gia đình em lại không có thiện cảm."

Tịch Thanh Trạc cũng không quá quan tâm nên thay đổi đề tài: "Nói tới nhà em, thuận tiện chị hỏi luôn, em với tên sĩ quan kia làm sao lại chia tay nhanh dữ vậy?"

Vệ Linh vội vàng nắm chặt tay lái nhẹ hô: "Tha cho em đi chị họ, đó là chuyện của một năm trước rồi!"

"Hôm qua chị tới nhà em, dì và dượng đã nhờ chị hỏi rõ em chuyện này." Tịch Thanh Trạc câu khóe môi. Thật ra nàng rất thích nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của Vệ Linh: "Hắn không tốt sao?"

"Không phải hắn không tốt." Vệ Linh đành phải nghiêm chỉnh trả lời: "Mà hắn có tốt hơn nữa, em cũng không thể thích, cũng không có cách nào miễn cưỡng cùng hắn ở chung một chỗ."

Tịch Thanh Trạc nhẹ gật đầu: "Trong lòng em đã có chủ ý có đáp án rồi, chị cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi."

Hôm sau, Tịch Thanh Trạc lên máy bay trở về, Vệ Linh cũng bắt đầu công việc của mình, cuối cùng ngày đi thành phố XX đã được xác định, vốn dĩ nàng có thể không cần đi, nhưng hôm dùng cơm nàng không hề do dự, hay suy nghĩ gì đã đồng ý giúp Kỳ Tham chuyển quà cho chị cô rồi, tất nhiên không thể thất hứa được, nên lần này bắt buộc nàng phải đi.

Nàng định gọi điện báo với Kỳ Tham một tiếng, nhưng bận quá nhiều chuyện, đặt vé máy bay, chuẩn bị hồ sơ, bàn giao công tác, công việc gấp rút, nên nàng quên mất.

Cũng không biết là tiềm thức nhắc nhở hay thế nào, đêm đó lúc Vệ Linh ngủ, mông mông lung lung thấy dáng vẻ tươi cười của Kỳ Tham ngồi trên thảm cỏ nói chuyện với mình, hình như chỗ này là ngọn đồi phía sau nhà thầy Tôn. Tai nàng nghe rõ tiếng gió thôi, đang chìm đắm trong cảm giác an nhàn, bỗng nhiên Kỳ Tham vươn tay ôm lấy nàng, nàng hoảng sợ vô cùng, đang muốn lên tiếng hỏi tại sao cô làm vậy thì từ trong giấc mộng tỉnh lại.

Vệ Linh ngồi dậy, cảm thấy người có chút lạnh, kéo mềm đang đắp trên người qua một bên, từ trong bóng tối tìm tới chốt mở đèn đầu giường, nhìn đồng hồ, bây giờ là rạng sáng hai giờ, xoa nhẹ hai mắt, nhớ tới giấc mộng vừa rồi, tất cả vẫn còn rõ mồn một trước mắt, thế nhưng ở hiện thực, Kỳ Tham chưa bao giờ cười với nàng giống vậy... Nghĩ tới nghĩ lui rồi hoảng hốt, với tay lấy điện thoại trên đầu giường, rất nhanh tìm được số điện thoại của Kỳ Tham.

Trong điện thoại vang ra tiếng chuông chờ đầu dây bên kia nghe máy, nàng hơi lo lắng, sợ gọi giờ này sẽ quấy rầy đối phương nghỉ ngơi, vừa muốn bấm tắt cuộc gọi, thì nghe được giọng Kỳ Tham truyền vào tai: "Này? Là Vệ luật sư sao?"

Nghe âm thanh rõ ràng tỉnh táo của Kỳ Tham liền biết nàng không phải bị quấy rầy thức giấc, nhưng Vệ Linh vẫn tự trách, trầm mặc một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Kỳ luật sư còn chưa ngủ sao?"

"Đêm này tôi phải làm báo cáo cho công ty gia đình, chắc phải làm suốt đêm rồi." Kỳ Tham trả lời, ngáp một cái thật dài rồi nói tiếp: "Tại sao Vệ luật sư cũng chưa ngủ?"

"Ách..." Vệ Linh hơi lúng túng một chút, cuối cùng nhỏ giọng trả lời: "Đúng vậy, tôi gọi cho Kỳ luật sư là muốn hỏi cô chọn được quà cho chị cô chưa? Cuối tuần tôi sẽ bay qua thành phố XX."

Kỳ Tham "A" một tiếng: "Đúng ha, cô không gọi nhắc, thì tôi cũng quên mất, ngày mai tôi đi chọn quà. Sau khi chọn xong sẽ đem tới văn phòng cô, sẵn tiện mời cô dùng cơm."

"Không cần khách sáo." Vệ Linh nở nụ cười, lưng dựa vào đầu giường phía sau, an ổn thở ra một hơi: "Cô cứ từ từ chọn, xong thì gọi điện trước cho tôi."

Kỳ Tham sảng khoái nói: "Không thành vấn đề, tôi biết rồi. Bây giờ cũng không còn sớm, Vệ luật sư nên đi ngủ, đừng thức khuya, đối với cơ thể không tốt."

Nghe Kỳ Tham chân thành quan tâm, Vệ Linh ngượng ngùng vô cùng, mấp máy môi: "Bây giờ tôi đi ngủ, cô cũng phải nghỉ ngơi sớm, ngủ ngon."

"Ngủ ngon, chúc Vệ luật sư có giấc mơ đẹp." Kỳ Tham mang theo tâm trạng vui vẻ nói chuyện với Vệ Linh, cuối cùng không quên bổ sung thêm: "Nếu mơ thấy tôi, nhớ nói cho tôi biết đó."

Mặt Vệ Linh từ từ đỏ ửng, không nhịn được hỏi ngược lại: "Tại sao... Tại sao tôi phải nói cho Kỳ luật sư biết?"

"Nếu xuất hiện trong mộng của Vệ luật sư, thì tôi chính là người trong cuộc rồi." Kỳ Tham hoàn toàn không biết tình hình thực sự của Vệ Linh tiếp tục trêu đùa: "Cho dù trong mộng xảy ra chuyện gì, thân là người trong cuộc phải có quyền được biết, đúng không?"

Vệ Linh liền phản đối: "Nằm mơ không phải bản thân mình có thể khống chế. Cũng là giả đấy, nên không quá cần thiết nói cho người trong cuộc nghe."

"Ha ha... Đợi Vệ luật sư mơ thấy tôi đi rồi tính, bất quá không có chuyện gì mà cô mơ tới tôi đúng là có chút không thể nào nói nổi a." Kỳ Tham cười rồi tiếp tục: "Được rồi, cô mau đi ngủ, mơ tới người mà cô yêu thích nhất."

Vệ Linh không làm sao thốt nên lời, đành nói: "Phải rồi, tôi đi ngủ đây, ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Kỳ Tham vẫn mang theo sự vui vẻ kết thúc cuộc trò chuyện.

Vệ Linh bỏ điện thoại lên tủ bên cạnh, nằm xuống kéo mềm trùm cả người, nàng dùng tay sờ má, nhiệt độ nóng xuyên qua da thịt truyền tới nội tâm nàng, hình thành một mảnh hỗn loạn.

Hai ngày sau, Kỳ Tham mang theo một cái hộp nhỏ được gói rất đẹp tới tìm Vệ Linh, Vệ Linh cảm thấy cái hộp rất nhẹ, tò mò hỏi: "Tôi có thể biết bên trong là gì không?"

"Được chứ... Bên trong là thứ không có duyên với Vệ luật sư." Kỳ Tham ngồi trên sô pha bắt chéo hai chân, thưởng thức ly hồng trà Vệ Linh vừa pha cho cô, cười gian trá nhìn nàng.

Vệ Linh không hiểu nghiêng đầu qua một bên: "Không có duyên với tôi?"

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 82
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...