Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 156

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Cảm tình đọng lại quá mức trầm trọng, không có chỗ phát tiết, khiến nàng một lần lại một lần hoài nghi, Kỳ Tham mất trí nhớ có phải là một đường ranh giới, trước khi mất trí nhớ người cô yêu là nàng, sau khi mất trí nhớ thì yêu người khác… Bất luận thế nào cũng không thể quay đầu, trên thế giới không có thuốc hối hận, thời gian cũng không thể nghịch chuyển… Kỳ Tham là Kỳ Tham, Vệ Linh là Vệ Linh, có thể mãi mãi không còn bất kỳ giao điểm nào!

Mà nàng vẫn yêu Kỳ Tham, hiện tại chỉ có thể núp trong phòng, một mình tùy ý đắm chìm vào hồi ức, thực tế thì trầm luân, không hề có sức chống cự.

Ngay thời điểm Vệ Linh sắp sửa đối mặt với tan vỡ thì rốt cuộc Kỳ Tham cũng chủ động nhắn tin cho nàng: Cô đang làm gì? Tôi từ ngoại ô trở về, muốn cùng nhau ăn tối không?”

Sửng sốt nối đuôi sửng sốt, Vệ Linh sờ sờ gò má và tay chân lạnh lẽ, chăm chú nhìn đồng hồ, bất tri bất giác đã hơn bốn giờ chiều, Kỳ Tham… Vệ Linh giống như động vật thức tỉnh sau thời gian ngủ đông, luống cuống tay chân nhưng lại trả lời rất nhanh: Cô ở chỗ nào? Tôi qua tìm cô.

Lần này ra ngoài coi như là lén lút, chị họ không biết, ba mẹ không phát hiện, cho nên nàng không lái xe của mình, đơn giản đón taxi nói với tài xế địa điểm đã hẹn với Kỳ Tham.

Tới nhà hàng, Vệ Linh hơi bất ngờ vì sự có mặt của Tô Oánh, trên mặt mang theo ý cười thong dong: “Xem ra Vệ đại tiểu thư rất nhàn, nói tới là tới ngay lập tức.”

Vệ Linh mỉm cười nhìn Kỳ Tham, trước kia hay bây giờ cô luôn thích mặc đồ trắng, mặc dù có khó chịu với Tô Oánh nhưng vẫn giữ thái độ cần phải có: “Ừm, gần đây không quá bận.”

“Đã như vậy, tạm thời giao Kỳ Tham cho cô.” Trong nụ cười của Tô Oánh nhiều hơn mấy phần khiêu khích: “Hôm nay, Kỳ Tham theo tôi đi quay phim, có hơi xa, Vệ đại tiểu thư có chơi thì đừng quá mức, nếu không thân thể cô ấy sẽ không thoải mái.”

Vệ Linh nhíu mày, nghe Tô Oánh nói có lẽ cô ta sẽ không tiếp tục theo hai người, nhưng ngữ khí nói chuyện quả thật làm người ta không thoải mái, dù vậy nàng vẫn lễ phép gật đầu.

Lúc này điện thoại Tô Oánh reo lên, là Quyên Tử gọi đến. Tô Oánh nói điện thoại xong thì đứng dậy, không quên nghịch ngợm hôn má Kỳ Tham một cái: “Tạm biệt ở đây! Ngủ ngon, Kỳ Tham.”

“Ngủ ngon, Tô Oánh.” Kỳ Tham cười khoát tay với Tô Oánh.

Tô Oánh nghiêng người đối diện với vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn ghen tuông của Vệ Linh, thản nhiên nở nụ cười chiến thắng đồng thời công khai quyền sở hữu. Vui vẻ đeo kính râm đội mũ lưỡi trai, gật đầu chào Vệ Linh, rồi bước thẳng ra ngoài lên xe Quyên Tử đã chờ sẵn bên ngoài.

“... Tại sao cô không nói gì?” Kỳ Tham đi đóng cửa phòng ăn, chuyển ly nước chanh tươi của mình qua cho vệ Linh, nhưng nhìn thấy sắc mặt nàng không tốt, liền lo lắng đổi lại ly nước ấm, khom người nửa cười đối diện với nàng: “Tối hôm qua có phải ngủ không ngon giấc đúng không? Tinh thần có chút kém.”

Vệ Linh lỡ lời hỏi: “Cô với Tô Oánh có quan hệ gì?”

“A?” Kỳ Tham mở lớn hai mắt: “Quan hệ gì? Bạn bè tốt.”

“Nhưng vừa nãy cô ta hôn cô.” Vệ Linh nhận ra tâm tình mình hơi mất khống chế, nhưng hiện giờ nàng không có cách nào khôi phục sự bình tĩnh thường ngày: “Giữa bạn bè có cần thiết làm ra động tác này không?”

Kỳ Tham trừng mắt nhìn, buồn cười trả lời: “Tô Oánh như một tiểu gia hỏa vậy, thích làm ra một ít cử chỉ thân mật, nếu chống cự cô ấy sẽ càng làm quá hơn, vì vậy tôi mới để tùy cô ấy, tôi cũng đã quen…”

“Tôi không quen!” Âm thanh Vệ Linh hơi lớn, tốc độ nói chuyện rất nhanh đánh gãy lời Kỳ Tham: “Trước đây cô không phải tùy ý như vậy!”

Kỳ Tham sửng sốt hai giây: “Tôi của trước đây?”

Vệ Linh ngơ ngác, chợt nhớ ra Kỳ Tham của hiện tại không phải là Kỳ Tham của trước kia, không thể dùng tiêu chuẩn của ngày trước để đánh giá cân nhắc cô lúc này… Nghĩ tới đây, đột nhiên cảm thấy cả người lẫn tâm đều bị đào rỗng, Kỳ Tham không phải Kỳ Tham, còn có thể là ai? Phải làm thế nào để cô hiểu rõ ràng đây… Hai ngày trước việc gia đình lộn xộn, hiện giờ lại đối mặt với tình trạng này, nàng thở không nỗi, hình như có gì đó nghẹn ở giữa cổ, trong nhất thời oan ức, khổ sở đều hóa thành nước mắt, không nhịn được tràn mi.

Kỳ Tham bị nước mắt của Vệ Linh dọa hết hồn, cuống quít lấy khăn tay đưa nàng, nhanh chóng hỏi: “Làm sao làm sao? Tại sao khóc? Ai bắt nạt cô…”

Vệ Linh cảm thấy khóc trước mặt Kỳ Tham đúng là vạn phần lúng túng, nàng nhanh chóng lau nước mắt quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Xin lỗi, hôm nay tôi không nên đến tìm cô…” Nói xong muốn đứng dậy rời khỏi.

“Đừng, đừng đi, tôi có nói cô không nên tìm tôi đâu.” Kỳ Tham lập tức cản đường Vệ Linh, nắm tay nàng vòng trở lại bàn ăn, ấn bả vai để nàng ngồi xuống ghế, có chút không biết làm sao nhẹ nhàng chạm nước mắt trên mặt nàng: “Có chuyện gì khó nói sao? Vấn đề trong nhà chưa xử lý xong? Nếu không tôi…”

Hai mắt Vệ Linh đẫm nước mắt nhìn Kỳ Tham ngay trước mặt, nghe giọng nói hoảng loạn của cô, đây mới là Kỳ Tham của nàng, đầu óc nóng lên. Không có cách nào khắc chế hành vi của mình, mở hai tay vòng qua cổ Kỳ Tham, vùi mặt vào bả vai cô, mang theo tiếng khóc trầm thấp nói: “Khi tôi không được vui… Muốn cô ở bên cạnh giống như lúc này, sau này cũng vậy, được không?”

Kỳ Tham thẫn thờ ‘A’ một tiếng, vòng tay qua eo Vệ Linh, vỗ về sau lưng nàng: “Được. Hiện tại cô không vui, cô là lớn nhất, muốn cái gì cũng được, tôi đều theo cô.”

“Tôi muốn uống rượu.” Vệ Linh ngẩng đầu nhìn Kỳ Tham, má nàng không cẩn thận sượt ngang má cô, khiến nước mắt dính qua, cả hai đều thừ người. Vệ Linh vội vã áy náy giơ tay muốn giúp Kỳ Tham lau khô.

Kỳ Tham nắm chặt tay Vệ Linh, thẳng tắp nhìn vào mắt nàng: “Vệ Linh, tuy nói lời này hơi đột ngột, nhưng tôi không hy vọng cô không vui. Cô muốn uống rượu, tôi uống với cô, có điều đừng uống quá nhiều được không?”

Vệ Linh được Kỳ Tham chìu chuộng, ánh mắt sắp hòa tan, nhẹ gật đầu đồng ý. Kỳ Tham yên tâm cười cười, giúp nàng lau nước mắt.

Tiếp đó, Kỳ Tham gọi nhân viên đem rượu lên, từ bia tới rượu trắng rồi thêm rượu đỏ, xem tính khí Vệ Linh, bao nhiêu đây chắc không đủ để phát tiết. Nên mở thêm bình dương tửu, một ly rồi lại một ly, Vệ Linh vừa uống vừa nói chuyện, uống hơi nhiều cũng quên để ý đã uống bao nhiêu.

Vì muốn giải tỏa tâm lý nên Vệ Linh không quan tâm gì cứ uống rượu liên tục, có Kỳ Tham bên cạnh nên nàng rất yên tâm, từ trạng thái tỉnh tảo chuyển thành mê ly, mặc dù vẫn còn nhận biết xung quanh nhưng không còn đủ sức để khống chế thân thể của mình. Vệ Linh không biết hôm nay mình bị làm sao lại lưu luyến cảm giác mà cồn mang đến cho nàng, càng mơ hồ nàng càng thấy thoải mái, bóng Kỳ Tham ở trước mặt, âm thanh cũng loáng thoáng xuất hiện bên tai, nàng bắt đầu không phân biệt được giữa thực tế và quá khứ.

“... Ây… Không cho cô uống nhiều, rốt cuộc là uống quá nhiều.” Tầm mắt mê ly, cảm xúc tê tê, Vệ Linh được Kỳ Tham đỡ đứng lên, bây giờ nàng mới biết cảm giác say tới mức trời đất quay cuồng là thế nào, suýt chút nữa trực tiếp ngã xuống đất.

Cũng may Kỳ Tham không uống nhiều, tay mắt lanh lẹ kéo Vệ Linh vào lòng, không khỏi lên tiếng trách nhẹ: “Làm sao? Cô thường xuyên uống nhiều thế này?”

Vệ Linh nghe rõ ràng, bản năng muốn trả lời mình chưa bao giờ uống nhiều rượu như vậy, nhưng đầu lưỡi hình như không nghe nàng sai khiến, làm sao cũng không thể nói hết câu hoàn chỉnh: “Không… Ân… Có…”

Kỳ Tham ôm eo Vệ Linh từ từ đi ra ngoài: “Ráng chịu một chút, đừng miễn cưỡng bản thân, tài xế nhà tôi ở bên ngoài chờ, nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về có được hay không?”

Nhà? Vừa nghĩ tới nhà, Vệ Linh liền cảm thấy một trận choáng váng kéo tới, dưới chân nhấp nhô, cố gắng trốn tránh đề tài này, nghiêng người nép sát vào lồng ngực Kỳ Tham, kiên trì ôm bả vai cô, dùng sức lắc đầu, thêm hai phần oan ức: “Tôi không muốn… Tôi không muốn về nhà…”

Kỳ Tham bất đắc dĩ đỡ Vệ Linh, nhân viên hiếu kỳ nhiều chuyện nhìn cô đỡ nàng say khướt từ phòng ăn riêng ra, nhìn tới khi cô dìu nàng ngồi vào ghế sau mới thôi. Kỳ Tham cũng tự mình ngồi vào ghế sau, choàng tay qua vai Vệ Linh, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, không về nhà, nhưng không muốn về nhà vậy cô muốn đi đâu?”

Vệ Linh dựa vào bả vai Kỳ Tham, nắm chặt vạt áo cô, tư duy hoàn toàn hỗn độn lắc lắc đầu, miễn cưỡng nói ra bốn chữ: “Đi… Nhà chúng ta.”

“Nhà chúng ta?” Kỳ Tham không hiểu: “Cái gì?”

Vệ Linh bị hơi lạnh trong xe làm cả người run rẩy, rút hẳn vào lòng Kỳ Tham, nghe cô hỏi, khó chịu nhíu mày, nhưng nàng không còn tinh lực giải thích điều gì nữa.

“Quên đi, trực tiếp lái xe về nhà.” Kỳ Tham nói với tài xế, rồi cúi đầu nhìn Vệ Linh: “Tối nay ở nhà tôi một đêm, có thể chứ?”

Chỉ cần không trở về nhà là tốt rồi, quan trọng có Kỳ Tham bên cạnh thì ở chỗ nào cũng không thành vấn đề. Cơn buồn ngủ kéo tới, Vệ Linh ngửa đầu ánh mắt mông lung nhìn Kỳ Tham, không lên tiếng.

Nhưng Kỳ Tham lại không hiểu chống cự trong ánh mắt Vệ Linh, cười cười, vỗ vỗ bả vai nàng an ủi: “Được rồi được rồi, an tâm ngủ đi, còn lâu mới đến.”

Vệ Linh nhắm mắt hưởng thụ khoảnh khắc bình yên hiếm có này, tự nhiên luồng tay qua eo Kỳ Tham ôm chặt, nhắm mắt thiếp đi.

Sau đó, thân thể hình như bị di chuyển, động tĩnh không nhỏ làm nàng từ trong cơn say tỉnh lại, nàng không vững tin hoảng lên, vừa ngẩng đầu lên, đập vào mắt là bầu trời đầy sao, trong nháy máy cồn có tác dụng, cả người lại xụi lơ, liều mạng cố gắng mở mắt lần nữa, muốn xem mình đang ở chỗ nào.

“Hả? Tôi làm cô tỉnh?” Âm thanh của Kỳ Tham vang lên, Vệ Linh vội vã dùng sức nâng đầu lên.

Lúc này Vệ Linh kinh ngạc phát hiện, Kỳ Tham dùng hết toàn lực cẩn thận cõng mình, bước chân vững vàng bước từng bước nhỏ, đi ngang hoa viên, nói: “Hôm nay bóng đêm đẹp quá, có đúng hay không?”

Ngoài cảm giác đầu choáng váng, Vệ Linh còn chắc chắn mặt mình đã đỏ chót, vùng vãy một hồi nhưng không có tác dụng vì cả người nàng không còn khí lực: “Tôi…”

“Sẽ nhanh tới phòng của tôi thôi.” Kỳ Tham rất kiên nhẫn động viên Vệ Linh: “Trong nhà có nhiều khách, muộn rồi nên không để cô gặp, trực tiếp dẫn cô lên phòng…”

Vệ Linh nâng hai tay tê dại lên, làm theo bản năng ôm sát bả vai Kỳ Tham, gò má áp vào cổ cô, cảm động nhẹ nhàng gọi: “Kỳ Tham…”

“Hả?” Kỳ Tham nghi hoặc.

Âm thanh Vệ Linh ôn nhu hòa vào không khí đêm hè: “Tôi… Tôi mong có thể tiếp tục như vậy… Cả đời không thay đổi.”

“Còn có cái gì có thể thay đổi đây?” Kỳ Tham cười nói: “Tôi mới vừa cảm nhận trước đây chúng ta cũng thế này, bây giờ như vậy, tương lai cũng sẽ như vậy.

“Kỳ Tham.” Vệ Linh thở dài, càng yên tâm hơn kề sát trên lưng Kỳ Tham, không tự chủ được nhỏ xuống hai nàng nước mắt: “Tôi không muốn rời xa cô.”

Kỳ Tham cười nói: “Không ai bắt cô phải rời khỏi tôi.”

“Ừm.” Vệ Linh nắm chặt ngón tay, nhắm mắt ở trên vai Kỳ Tham trả lời một tiếng, sau đó trầm trầm ngủ thiếp đi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 156
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...