Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 6

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trong lòng ngàn xoay vạn chuyển một phen, lại nghe từ trong dãy nhà truyền đến tiếng trò chuyện của Vệ Linh và hai giáo viên lúc nãy, có vẻ càng lúc càng gần. Lúc này cô giơ tay, làm bộ như muốn đánh Trương Hoắc Tưởng: "Cậu còn định mè nheo với hai đứa con nít đến bao giờ? Đi!"

Sau khi được Trương Hoắc Tưởng đưa về nhà, chuyện đầu tiên Kỳ Tham làm là gọi điện dặn dò Trâu Bằng điều tra tình hình cụ thể về thành viên trong gia tộc họ Vệ, sau đó mới xuống lầu ăn tối với cha mẹ. Giai Giai ở bên này kết thúc tiệc sinh nhật thì cũng theo cậu và mợ về nhà của mình, bữa tối hôm nay chỉ có ba người nhà họ Kỳ ngồi trên bàn cơm rộng lớn, so với buổi trưa thì vắng vẻ lạnh lẽo hơn nhiều. Kỳ Tham không đói lắm, chỉ ăn qua loa vài miếng thì đã no, đang muốn nói với cha mẹ là cô muốn đến thư phòng tìm tư liệu thì đột nhiên nghe cha của mình nói: "Xế chiều hôm nay bác Bạch của con gọi điện đến nói, con gái của hắn đã quay về Bạch gia rồi."

Kỳ Tham nhìn chằm chằm cái chén trống không trước mặt, sợ run một lúc lâu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Như vậy...."

"Đợi thêm một đoạn thời gian nữa đi." Trong lời của mẹ Kỳ mang theo bất đắc dĩ, Kỳ Tham bị giọng điệu này của mẹ làm ngẩn người, kích động trong lòng bị dập tắt, nản chí đứng dậy nói: "Dạ. Con no rồi, lên thư phòng trước. Cha mẹ ngủ ngon."

"Ừ, đi đi." Ba Kỳ sâu sắc nhìn cô một cái, không nói thêm lời thừa thải.

Tuần mới bắt đầu, Kỳ Tham vì vụ án người phụ nữ mang thai sát hại chồng mà phải bôn ba đủ nơi, photo tài liệu, thăm hỏi tiến độ điều tra, chuẩn bị đầy đủ các loại văn kiện thông tin. Sau khi tìm hiểu xong toàn bộ tình tiết của vụ án rồi Kỳ Tham mới đưa ra thỉnh cầu gặp mặt người ủy thác của mình. Lúc nhìn thấy gương mặt gầy gò tiều tụy của người phụ nữ đang mang thai đó, Kỳ Tham chỉ có một cảm nhận: Người phụ nữ này, đã không còn ý niệm muốn sống nữa rồi.

Trên gò má người phụ nữ có một vết thương dài rất kinh khủng, nhưng giọng nói lại vô cùng bằng phẳng. "Cô là luật sư của tôi sao? Cô không cần nói gì cả. Tôi không muốn nghe, tôi cũng...."

"Cô không chết được đâu." Kỳ Tham tự ý cắt đứt lời của cô ta, sau đó cười cười thản nhiên, tiếp tục nói: "Ừm, cô phải biết, mặc dù pháp luật Trung Quốc quy định luật sư có quyền gặp mặt thân chủ của mình, thế nhưng tôi muốn đến được chỗ này cũng gặp không ít trắc trở. Cho nên không cần nói nhảm, đầu tiên tôi phải nói cho dù cô không có sự trợ giúp từ luật sư thì cô cũng sẽ không bị phán án tử hình."

Người phụ nữ nghe vậy liền hỏi: "Không phải tôi đã giết hắn sao?"

"Cô có tình tiết tự thú." Kỳ Tham trả lời, "Nhìn ra được cô có kiến thức rất ít về pháp luật. Nếu không cũng sẽ không đến mức đi đến con đường này không phải sao.... Hắn ta đánh cô nhiều năm như vậy, theo tôi nghĩ, cho dù không biết sử dụng pháp luật để bảo vệ mình thì cũng nhất định sẽ cầm dao quyết một trận sống chết với hắn. Ai còn sống thì người đó là tự vệ chính đáng, chẳng những không bị phán án tử hình mà còn được pháp luật bảo vệ, được người xung quanh đồng tình."

Người phụ nữ mở to hai mắt, không biết nên nói gì cho phải.

"Vậy tiếp theo cô định thế nào, nếu như pháp luật đã không thể kết thúc sinh mạng của cô, cô sẽ chọn tự sát sao?" Kỳ Tham làm bộ vô tình lén liếc nhìn những nhân viên trông coi xung quanh, sau đó nhìn cô ta, nói tiếp: "Nhưng nếu như cô thật sự làm như vậy thì cha mẹ còn sống của cô, bạn bè và người thân của cô.... Có lẽ họ sẽ bi thương vì cái chết của cô. Nhưng mà! Những người kia không hiểu gì về cuộc sống chân thực những năm gần đây của cô, bọn họ chỉ biết cười nhạo cô, không mang theo chút thương hại nào, hơn nữa còn sẽ đâm vào xương sườn của cha mẹ cô. Cười nhạo hai người họ đã sinh ra đứa con gái giết chồng như cô...."

"Cô đến đây gặp tôi, rốt cuộc là muốn làm gì?" Người phụ nữ có chút tức giận hỏi, Kỳ Tham nhìn thấu sự tức giận của cô ta thì liền hài lòng cười một cái: "À, quên tự giới thiệu, tôi là luật sư biện hộ của cô, là người bào chữa cho cô. Tôi tên Kỳ Tham."

Người phụ nữ mê man nhìn cô: "Cô giúp tôi bằng cách nào?"

Kỳ Tham vuốt vuốt chóp mũi của mình, nói: "Nếu như cô còn một chút ý định muốn tiếp tục sống trên cõi đời này, báo hiếu cha mẹ, cho bản thân cơ hội được yêu thương một lần nữa, như vậy đầu tiên, tôi hi vọng từ giờ cô yêu quý thân thể của mình, giữ được đứa trẻ trong bụng chỉ thuộc về một mình cô, thản nhiên đối mặt với tất cả những chuyện phát sinh sắp đến. Còn lại những chuyện liên quan đến pháp luật kia, yên tâm đi, giao hết cho tôi."

Sau khi dùng thời gian ngắn nhất thuyết phục thân chủ, Kỳ Tham liền rời khỏi sở cảnh sát. Với tình huống trước mắt cô không hề cân nhắc đến chuyện bảo lãnh cho thân chủ của mình. Một mặt là chưa chắc cảnh sát sẽ đồng ý, một mặt cô sợ sau khi cô ta ra ngoài thì sẽ phải chịu những kích thích không cần thiết. Sau đó, cô bắt đầu thăm hỏi những nhà hàng xóm xung quanh nơi mà người phụ nữ này sống nhiều năm qua. Từ thái độ của người xung quanh có thể đoán được bọn họ có thể làm người làm chứng gián tiếp, chứng minh động cơ giết người của bị cáo. Kỳ Tham cũng nghĩ đến chuyện gặp mặt cha mẹ của nạn nhân, nhưng vừa nghĩ đến chuyện đôi vợ chồng kia mời Vệ Linh làm luật sư, định bức con dâu của mình vào chỗ chết thì cô liền từ bỏ ý niệm này.

Sau khi chuẩn bị mọi chuyện đầy đủ thì bên phía sở cảnh sát truyền đến tin tức, nói bị cáo quyết định giữ lại thai nhi, cũng đưa ra thỉnh cầu muốn áp dụng các biện pháp bảo vệ của pháp luật.

Kỳ Tham nhìn bàn làm việc chất đầy giấy tờ, thở dài một hơi. Một thực tập sinh ở Sở sự vụ gọi điện đến hỏi tình hình tiến triển của vụ án: "Không biết case này của chị bị người nào phát tán thông tin trên mạng, khiến cư dân mạng chú ý, rất nhiều người nói nạn nhân đáng đời bị vợ đâm chết. Cũng không ít người người hiểu biết pháp luật bắt đầu suy đoán kết quả xét xử. Kỳ luật sư, nếu vụ này có kết quả tốt, tiếng tăm của chị sẽ càng đại chấn đó!"

"Là chủ nhiệm bảo cậu gọi điện đến thăm dò tôi phải không?" Kỳ Tham lạnh nhạt trả lời, "Bảo ông ấy chớ có bận tâm nhiều chuyện như vậy. Sẽ mau hói đầu hơn đó."

Kết thúc cuộc gọi, người giúp việc trong nhà gõ cửa thư phòng đi vào quét dọn, đồng thời bật đèn phòng lên giúp cô. "Tiểu thư, cô ngây người ở đây đã năm sáu tiếng rồi, nên ăn cơm tối thôi."

"Được, cảm ơn." Kỳ Tham cười cười, thu dọn văn kiện, "Tối nay có ai đến?"

"Chiều nay sau khi tan ca Trâu thiếu gia đã đến, nhìn dáng vẻ chắc là muốn tìm cô, chẳng qua nghe nói cô đang bận nên đang bồi lão gia và phu nhân nói chuyện phiếm ạ." Người giúp việc trả lời rất rành mạch. Kỳ Tham nghĩ nếu không phải chuyện liên quan đến người Vệ gia thì cũng là chuyện kinh doanh của Kỳ gia, lúc này mới đứng dậy đi xuống phòng ăn.

Lúc ra ngoài quả nhiên nhìn thấy Trâu Bằng và cha mẹ đã ngồi trước bàn cơm, cô "hey" một tiếng rồi ngồi vào bên cạnh cậu ta. "Gần đây mọi chuyện thuận lợi chứ?"

Trâu Bằng thoáng nghiêm nghị: "Hôm nay em đến là muốn báo cáo cho dượng và chị một chút, quán ăn hôm đó chị nói em đã thu mua được rồi, bởi vì chị đột ngột quyết định nên trong quá trình cũng không gặp phải khó xử gì, bây giờ em muốn đổi quán ăn đó thành cửa hàng mặt tiền. Chị hai có ý kiến gì không?"

"Quán ăn đó thường ngày buôn bán không tệ lắm, tạm thời cứ để yên đó. Tăng cường phương diện quản lí là được rồi." Kỳ Tham nhìn cha mình, thấy ông chỉ gật gật đầu, cũng không có dị nghị gì khác, cô liền gật đầu với Trâu Bằng một cái. "Trước tiên cứ như vậy là được."

Trâu Bằng làm động tác tay ok, nói thêm: "À, còn chuyện thứ hai, lúc trước chị bảo em điều tra Vệ gia...."

"Tiểu Tham, con bảo Tiểu Bằng điều tra Vệ gia?" Mẹ Kỳ lập tức có chút kinh hoảng nhìn cô.

Kỳ Tham vội vàng giải thách: "Mẹ đừng lo lắng. Con chỉ là muốn tìm hiểu một chút thôi. Tiểu Bằng, em nói đi."

Trâu Bằng gật đầu, giọng nói trầm ổn: "Thế hệ đứng đầu Vệ gia hiện giờ chính là ba anh em họ Vệ. À, Vệ Linh cũng là luật sư giống như chị hai, cha của cô ta là lão nhị trong nhà, trước mắt đang điều hành sản nghiệp gia tộc, bao gồm tài chính, đầu tư và các sản nghiệp liên quan. Lão đại nhà bọn họ, cũng chính là bác cả của Vệ Linh, hiện tại đang là chủ tịch hội đồng của tổ chức từ thiện phương Bắc. Dưới ông ta có hai người con trai, con lớn đảm nhiệm chức Phó tổng giám đốc của tập đoàn gia tộc, con trai thứ hai vừa mới lên đại học chưa được bao lâu. Cuối cùng chỉ còn lại chú út của Vệ Linh. Chị có biết quân khu tỉnh ở thành Đông chúng ta không? Chú út của cô ta chưa đầy bốn mươi tuổi đã là Đại tá, thực quyền trong tay không thể khinh thường..."

"Ông ta có một đôi song sinh trai gái, phải không?" Kỳ Tham hỏi.

"Đúng vậy, sao chị lại biết?" Trâu Bằng hơi bất ngờ, cười hỏi.

"Hôm đó cùng Trương Hoắc Tưởng đến cô nhi viện đi dạo một chút, trùng hợp gặp được Vệ Linh và hai đứa nhóc kia."

"Gia tộc họ Vệ thật giống mặt trời giữa ban trưa." Ba Kỳ nãy giờ ngồi một bên im lặng không nói gì, sau khi nghe xong cuộc đối thoại của hai người thì mới lên tiếng. "So với đời cha chú năm xưa thì phát triển càng vững mạnh hơn."

Kỳ Tham lại lạnh nhạt nói: "Vinh quang mà bọn họ có được bây giờ chẳng lẽ không phải là nhờ trưởng bối trăm phương ngàn kế đổi được hay sao?"

"Mặc kệ nói thế nào, ân oán đời trước của Kỳ gia và Vệ gia coi như hòa nhau rồi, con không cần lấy cứng chọi cứng, gia cảnh nhà chúng ta không giống họ, không đấu nổi họ đâu." Ánh mắt của ba Kỳ rất nghiêm túc, "Chúng ta chỉ cần quản lí tốt chuyện làm ăn của mình là được rồi, con cũng chỉ cần lo công việc của mình thôi. Vậy là đủ rồi."

Kỳ Tham nghe vậy, hơi có vẻ bất mãn nhìn nhìn mẹ của mình, thấy trong mắt của mẹ lóe lên tia thuyết phục thì chỉ thuận miệng nói: "Hòa nhau? Hi vọng đúng như lời cha nói, sẽ không còn những hậu quả dây chuyền nào khác."

Tính cách cha cô không giống cô, không thích cái kiểu tùy tiện kết thúc đề tài này của cô: "Hậu quả dây chuyền? Đã nhiều năm như vậy rồi, không phải nhà chúng ta vẫn rất tốt sao? Con nói như vậy là muốn đâm chọc gì đó?"

"Chị cả của con vẫn chưa trở lại." Kỳ Tham nhìn thẳng cha mình, nói: "Mẫu thuẫn năm đó của nhà chúng ta và Vệ gia đã tạo thành hậu quả dây chuyền, chính là nhà chúng ta phải tìm Bạch gia để xin trợ giúp, thiếu ân tình người Bạch gia, chị của con vì trả lại ân tình đó mà đã rời đi mười năm không trở về!"

Ba Kỳ tức giận vỗ lên mặt bàn một cái: "Chuyện đó cha rất hiểu! Thế nhưng đó không thể là cái cớ để con vịn vào mà đối kháng Vệ gia! Không biết gì thì im miệng đi!"

"Được. Con no rồi!" Kỳ Tham đè nén tâm tình của mình, cố gắng bình tĩnh, ném khăn giấy trong tay lên bàn ăn, đẩy ghế đứng dậy quay về thư phòng.

"Anh xem anh nổi giận làm gì chứ, Tiểu Tham cũng chỉ là lo nghĩ cho chị của nó thôi...." Sau lưng truyền đến tiếng trách cứ của mẹ, bên trong xen lẫn tiếng nức nở đau buồn.

"Em tưởng anh không lo nghĩ gì sao..." Đáp lại là tiếng của cha cô, khẩu khí lúc này cũng tràn đầy bi phẫn và bất lực. "Thế nhưng.... Con bé không muốn quay về thì chúng ta cũng hết cách."

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 6
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...