Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 202

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ngày kế, hai người dậy rất sớm, đúng hẹn về Vệ gia dùng bữa sáng, hoàn thành tục lệ quy củ, còn thuận tiện dọn thêm đồ của Vệ Linh về tiểu biệt thự. Đương nhiên hiện giờ hai chuyện này đối với Kỳ Tham không phải trọng yếu, mà quan trọng nhất là hôm nay gặp Tịch Thanh Trạc, tốt nhất phải thành công hỏi thăm được chuyện của nàng và Trương Hoắc Tưởng.

Thái độ của mọi người trong nhà họ Vệ, từ trên xuống dưới đối với Kỳ Tham đều thay đổi hoàn toàn, chuyển biến tốt cực kỳ, cho dù mặt Vệ nhị gia vẫn không có cảm xúc, nhưng coi như đã thừa nhận thân phận cô, thậm chí lúc nói chuyện còn dùng giọng điệu như trưởng bối trong nhà phát biểu ý kiến.

Từ sau khi hai người trở về, Tịch Thanh Trạc cũng bồi tiếp ngồi ngốc ở phòng khách, Kỳ Tham âm thầm lặng lẽ quan sát nhiều lần, phát hiện vẻ mặt nàng so với trước đây không có bất cứ thay đổi gì, thậm chí còn làm như không liên quan ngồi một bên thưởng thức Hồng Trà, xem tạp chí, quả thực kín kẽ không một lỗ hổng.

Trái lại càng khiến Kỳ Tham thêm khả nghi, thật vật vả mới cùng Vệ nhị gia và Vệ tam gia tán gẫu tới trưa, hai vị trưởng bối nói muốn ra ngoài tản bộ, Vệ Linh cũng nói muốn về phòng thu dọn đồ đạc. Mọi người đều đi hết, lúc này Kỳ Tham mới có thời gian nhàn nhã cùng Tịch Thanh Trạc tiếp lời: “Chị họ, tại sao hôm qua không tới nhà em ăn cơm? Chị Quân với chị Lạc cũng hỏi.”

Tịch Thanh Trạc ‘Ồ’ một tiếng, bình tĩnh nói: “Mấy ngày trước chị có nói với tiểu Linh, lần này sang đây ngoài việc tham dự hôn lễ hai đứa còn muốn dành thời gian nghỉ ngơi thật nhiều. Hơn nữa chị không thích những trường hợp náo nhiệt, thành thật xin lỗi vì không thể tới.”

“Đều là người nhà, không có gì.” Con ngươi Kỳ Tham chuyển động, tiếp tục dốc sức đem câu chuyện hướng tới đề tài mình muốn biết: “Mấy ngày trước mọi người vì hôn lễ của em và Vệ Linh mà bận bịu rất nhiều, hôm đó còn liều mạng giúp hai tụi em chặn rượu, thật sự rất cám ơn.”

Tịch Thanh Trạc không để trong lòng trả lời: “Đây là những gì mà phụ rể, phụ dâu cần làm. Em với tiểu Linh là nhân vật chính, nhất định phải duy trì tỉnh táo, nếu không hôn lễ lớn như vậy, hai người uống say thì biết phải làm sao.”

“Đúng đúng đúng…” Kỳ Tham cười nói: “Có điều phụ dâu, phụ rể đa số là người bên em, chỉ có mình chị họ là thân thuộc bên Vệ Linh, mọi người lại làm ác, nhắm vào chị, hôm đó không phải thiếu chút nữa Hoắc Tưởng đã cởi giày chị…”

Tịch Thanh Trạc nở nụ cười: “Thời điểm đó mọi người ai cũng vui vẻ, chơi đùa một chút, không có sao.”

Kỳ Tham chăm chú ngắm nghía sắc mặt Tịch Thanh Trạc: “A… Thật ra lúc đó em sợ chị tức giận Hoắc Tưởng, người này bình thường đã không được, lẫm lẫm liệt liệt nhưng tâm nhãn không hề xấu.”

“Trường hợp như thế, đùa giỡn sẽ không ai coi là thật. Chị cũng không dễ giận như vậy, em yên tâm đi.” Tịch Thanh Trạc vẫn giống thường ngày: “Huống hồ tốt xấu gì cũng tiếp xúc vài lần, tính tình của Trương Hoắc Tưởng đúng thật hiếm có, chắc chắn sẽ không tức giận.”

Kỳ Tham âm thầm nghĩ nữ nhân này đúng là sắt thép xuyên không thấu mà, cân nhắc một phen thẳng thắn dùng đòn sát thủ cuối cùng: “Vậy thì tốt vậy thì tốt, hôm qua em có nói với Hoắc Tưởng, tốt nhất cậu ấy tới đây mời chị họ bữa cơm bồi tội, kết quả cậu ấy không có đầu óc nói chị sẽ không tức giận, không cần phải làm vậy.”

Tịch Thanh Trạc đạm bạc nhìn Kỳ Tham một cái, nói: “Đúng là không cần phải vậy, em đừng nói quá sự thật, bằng không ngược lại sẽ làm chị với cô ấy cảm thấy mất mặt.”

Kỳ Tham hơi kéo dài âm điệu gật đầu ‘A’ một tiếng, ngón tay gõ gõ tay vịn sô pha cười nói: “Chị không tức giận là tốt nhất, em có thể yên tâm. Chưa tới giờ ăn cơm trưa, em đi xem Vệ Linh thu dọn tới đâu rồi, chị họ, chút nữa gặp.”

“Được rồi, chút nữa gặp.” Tịch Thanh Trạc gật đầu, sau đó cầm tạp chí lên tiếp tục xem.

Kỳ Tham chạy đi lấy điện thoại gọi cho Trương Hoắc Tưởng: “Này? Cậu đang làm gì?”

“Ở nhà ôm vali chờ tin tức của cậu chứ còn làm gì được!” Trương Hoắc Tưởng đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng nói.

Kỳ Tham nhanh chóng nói: “Minh thấy cậu không cần chạy trốn, bởi vì mình mới cùng chị họ tán gẫu xong, theo mình hiện tại có hai khả năng: Giải thiết đêm đó hai người thật sự phát sinh cái gì đó… Thứ nhất, có khả năng chị ấy coi như tình một đêm, căn bản không để trong lòng cho nên khi mình nhắc cậu, chị ấy không có chút xíu phản ứng dư thừa nào. Thứ hai, hôm đó chị họ uống còn nhiều hơn cả cậu, say bí tỉ, sáng sớm cậu tỉnh dậy trước đã lén lút bỏ đi, sau khi chị ấy tỉnh lại cái gì cũng không nhớ! Cũng quên luôn việc đã cùng cậu xảy ra cái gì!”

“... Cậu xác định hai khả năng này đáng tin?” Trương Hoắc Tưởng vội hỏi: “Còn khả năng nào khác hay không?”

Kỳ Tham suy tư một lúc, liền nói: “Khả năng thứ ba cũng sẽ có, chính là… Chị họ kiểm soát quá tốt, không để lộ một chút biểu hiện gì ra bên ngoài, cho dù là ánh mắt, lời nói… Toàn bộ đều đúng chỗ 100%, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì!”

Trương Hoắc Tưởng đuổi theo hỏi: “Vậy bây giờ mình nên làm gì?”

“Chị ấy ở bên này nghỉ ngơi vài ngày sẽ đi. Còn cậu muốn lửa thiêu mông tự mình chạy ra nước ngoài, ngược lại làm như chột dạ.” Kỳ Tham cười mắng: “Cậu có thể chủ động một lần hoặc dứt khoác nhìn vào gương, tự mình thực hiện thôi miên, quay về tối hôm đó xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

“Mịa nó! Cậu cho rằng mình với cậu giống nhau? Nhìn vào gương tự mình thôi miên? Vậy mà cậu cũng nghĩ ra được.” Trương Hoắc Tưởng rống cổ lên mắng, nhưng trong lòng hơi hơi yên ổn: “Nói tới thôi miên mới nhớ, gần đây đầu còn đau không?”

“Hoàn toàn không đau.” Kỳ Tham cười nói: “Chắc giống cậu từng nói, trong lúc mất trí nhớ sẽ có những cơn đau đầu không tên xuất hiện vì tiềm thức luôn nỗ lực khôi phục ký ức. Sau khi mình nhớ lại, đầu không còn đau nữa…”

“... Vậy là tốt… Có điều mình không xuất ngoại cũng sẽ biến mất một khoảng thời gian, Tịch đại tiểu thư đi, cậu phải thông báo cho mình một tiếng.” Trương Hoắc Tưởng căn dặn từng li từng tí.

Kỳ Tham mắng cô không tiền đồ, nhưng không từ chối.

Vệ Linh đẩy hai cái vaili đứng trước tiểu biệt thự của mình, ngửa đầu đánh giá mặt tường còn vài dấu chân chưa kịp lau sạch, liên tưởng tới tình cảm Bạch Thảo bò tường leo xuống, năm đó Kỳ Tham cũng leo tường tìm mình, không khỏi bật cười.

“Thân ái Vệ Linh, thu dọn đồ đạc xong thì đi ăn cơm trưa thôi!” Kỳ Tham cười từ phía sau ôm nàng, khuôn mặt sượt sau cổ nàng, làm nũng nửa đùa nửa thật nói.

Vệ Linh đáp lại, vẫn nhìn vách tường nói: “Ba, bốn năm trước, em chưa bao giờ dám nghĩ quan hệ của mình sẽ phát triển như ngày hôm nay.”

“Ừm… Ba, bốn năm trước tôi vẫn không biết em yêu tôi.” Kỳ Tham ngửi mùi cơ thể thơm ngát của Vệ Linh, sủng ái cười nói: “Hai chúng ta đã bỏ qua khoảng thời gian tốt đẹp.”

Vệ Linh nói: “Kết quả tuy quan trọng nhưng quá trình cũng không thể thiếu, khoảng thời gian quá dài, chúng ta có nhìn lại bao nhiêu lần, thì cảm giác vẫn như cũ không oán không hối.”

“Được rồi, hiện tại chúng ta ngọt ngào như thế, đừng nghĩ những chuyện không vui được không?” Kỳ Tham nắm tay Vệ Linh, vuốt nhẹ sưởi ấm cho nàng, sau đó chỉnh chỉnh cổ áo ấm, cười nói: “Hay lần đầu tiên trên chiếc cầu gỗ nhà thầy Tôn, nhìn em mặc cái áo gió giống vầy, thì tiềm thức đã biết em là người tôi yêu cả đời này? Vì vậy từ thời khắc đó đến bây giờ, tôi biết em sẽ không rời khỏi tôi, nên mỗi lần ở trước mặt em tôi cũng không cần giữ ý tứ hay e dè.”

Vệ Linh mỉm cười đâm đâm mu bàn tay Kỳ Tham: “Nói như vậy, cách thức Tham đối xử với em, hoàn toàn khác cách thức em đối với Tham.”

“Đại khái là vậy.” Kỳ Tham nắm cổ tay Vệ Linh để nàng đối diện với mình, nhìn nhau hồi lâu, mới thu tay lại bật cười. Cúi người xách hai vali bên cạnh Vệ Linh lên, để nàng luồng tay vào cánh tay mình, cùng nhau sóng vai đi về phía trước: “Ai nha, nhà tôi đưa sinh lễ qua rất nhiều, sao ba ba không cho em của hồi môn?”

Vệ Linh bật cười: “Ai nói chưa cho? Chẳng lẽ 40% cổ phần không đủ nặng sao?”

“Vậy cũng được tính?” Kỳ Tham kêu thảm thiết: “Xong, cưới vợ về thật sự thua lỗ…”

“Nói cái gì đó…” Vệ Linh véo nhẹ tay Kỳ Tham.

“Gâu! Gâu! Gâu! Gâu…” Đột nhiên phía sau truyền đến vài tiếng sủa đáng thương không cam lòng, Kỳ Tham và Vệ Linh lập tức dừng bước, cùng nhau xoay người lại.

Trên cổ Citrus vẫn còn sợi dây dắt chó, nó bị cột vào một góc, đang cố gắng hướng tới chỗ hai người sủa in ỏi.

“... Ai nha quên cái tên này!” Kỳ Tham vội vàng nhìn người làm trong vườn nói lớn: “Nhanh! Thả nó ra! Dẫn nó lên xe tôi! Sau khi ăn cơm trưa xong thì đem nó và cả chủ nhân nó đi! Coi như là của hồi môn!”

Thấy người làm nhanh chân chạy qua cởi dây cho Citrus, hai mắt Kỳ Tham phát sáng lập tức bày ra bộ dáng tham tài quen thuộc, Vệ Linh lắc đầu nở nụ cười, ngửa đầu nhìn lên - Bầu trời xanh thẳm, mây trắng đôn hậu, thật sự là phong cảnh quá đẹp!

CHÍNH VĂN HOÀN

P/S: Kết thúc có hơi vội, mọi người đón đọc tiếp phiên ngoại dài lê thê nha… Có lẽ những chi tiết nhỏ sẽ được lắp đầy trong phiên ngoại…

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 202
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...