Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 89

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Kỳ Tham ra vẻ sâu lắng nhíu mày, lại nâng khóe miệng cười nói: "Được a, bất quá lần sau tôi sẽ thu phí của Vệ luật sư, giống Trương Hoắc Tưởng vậy!"

Vệ Linh quay đầu nhìn bên kia, cũng cười nói: "Tốt, lấy bao nhiêu thì tùy Kỳ luật sư."

Hai người cùng nhau trở lại phòng, Trương Hoắc Tưởng lập tức nói lớn: "Hai người ở trong nhà vệ sinh lêu lỏng lâu vậy, bị rớt xuống bồn cầu hả?"

"Cậu đi chết đi, lo chơi phần của mình, bày đặt để ý mình đi WC bao lâu nữa chứ." Kỳ Tham lên tiếng gạt đi, ngồi xuống sofa, đưa tay cướp điều chỉnh: "Đừng hát mấy bài kịch liệt này, dễ dàng bị biến thái lắm."

"Mình cảm thấy trên thế giới này không ai biến thái bằng cậu đâu!" Trương Hoắc Tưởng không có khí lực lớn bằng Kỳ Tham, nếu bị Kỳ Tham trượt đánh, e không có chỗ dung thân, nên vừa nói xong đã nhanh chân chạy qua bên cạnh Vệ Linh, mở hai tay nắm đầu vai Vệ Linh như đang ôm cọng cỏ cứu mạng: "Chỉ có Vệ Linh là tốt nhất! Không chê mình, đúng không Vệ Linh?"

Kỳ Tham nhìn Vệ Linh bị ôm chặt, lại đem cô so sánh với Vệ Linh, còn chưa kịp lên tiếng mắng chửi, thì Phú Tường và Tiểu Lam ngồi ở bên kia sofa do uống nhiều rượu đã có chút say, cũng bắt đầu học theo Trương Hoắc Tưởng, nháo lên: "Em cũng muốn ôm! Chị Vệ Linh ôm một cái!"

Vệ Linh cũng không quá bài xích Trương Hoắc Tưởng điên điên khùng khùng thích cùng người khác thân mật, nhưng vừa nhìn thấy hai tiểu cô nương kia cũng muốn tham gia náo nhiệt, liền thấy nhức đầu, cũng may Trương Hoắc Tưởng dùng sức đẩy hai đứa nhỏ qua một bên: "Không được tới gần! Chị ôm trước! Là của chị!"

"Đám người này, đủ rồi a! Còn muốn hát nữa không?" Kỳ Tham lên tiếng cắt ngang, trên màn hình vẫn còn hơn mười bài hát đang sếp hàng chờ, nhanh chóng bấm bài tiếp theo, sau đó Kỳ Tham vô cùng bình tĩnh đi tới gần mọi người, đưa tay vào giữa Trương Hoắc Tưởng và Vệ Linh, kéo nàng ra khỏi đứa bạn thích giỡn của mình.

Trương Hoắc Tưởng nở nụ cười trong vô hình, cầm Microphone lên, nhìn phụ đề trên màn hình, tay chỉ vào Kỳ Tham, cố ý hát lớn nhất có thể: "Thiếu ta đấy cho ta bổ trở về, trộm ta đấy giao ra đây cho ta, ngươi ta giống như oẳn tù tì giống nhau yêu đương, mỗi lần đều là đoán... Hi bá ba hi bá bá..." << bài này mình không biết >>

"Ai nha nha, mỗi ngày đoán, ai nha nha, hàng đêm ngốc, ai nha nha, lúc nào cũng quái, ấy da da, đã không hề nữa..." Tiểu Lam cũng chạy qua cầm Microphone lên hát, điên cuồng đuổi theo tiếng hát của Trương Hoắc Tưởng, cùng nhau chọc phá Kỳ Tham.

Kỳ Tham tức giận trợn mắt nhìn hai người, cũng không muốn tính toán, Vệ Linh ngồi kế bên cô, nghe hai người kia không ngừng khiêu khích, nghĩ thầm, nàng chưa từng nhìn thấy bộ dáng Kỳ Tham cứng họng cam chịu, nên nàng bật cười vì thú vị.

Ngày một tháng mười, kỳ nghỉ Quốc Khánh, Vệ gia có mấy vị khách trung niên, trong ấn tượng, Vệ Linh chưa từng gặp. Sau khi hai người này tới, bác cả và ba nàng tiếp đón rất nhiệt tình mời hai người lên thư phòng, khóa cửa lại, ở trong đó hơn nửa ngày, tới lúc ăn cơm trưa mới ra, nhưng hai người này không ở lại dùng cơm với cả nhà đã vội vàng rời khỏi. Còn bác cả và ba nàng thì sắc mặt hết sức khó coi, biểu tình trầm trọng, hình như có chuyện gì làm hai người lo lắng.

Vệ Linh thấy vậy, không ngừng đi theo sau ba mình hỏi nhiều lần, mà ba nàng do dự một chút cũng không nói ra hơn nữa còn thể hiện sự bực bội, trừng mắt nhìn nàng, cuối cùng để lại câu không cần nàng lo rồi quay lưng đi vào thư phòng với bác cả, lần này hai người ở trong đó rất lâu mà vẫn chưa ra.

Trời đã tối, bác gái và mẹ nàng thấy hai người chưa ra cũng rất sốt ruột, tự an ủi nhau vài câu, rồi lần lượt đứng dậy chuẩn bị đi ngủ, lúc này Vệ nhị gia mở cửa thư phòng đi ra, cả người đều là mùi thuốc lá, nhìn Vệ Linh vẫy tay, nói: "Tiểu Linh, tới đây, ba muốn trò chuyện với con một lát."

Vệ Linh đi theo ba mình ra hoa viên, trời tối, đèn trong hoa viên được chỉnh hơi mờ mờ, lúc đầu Vệ nhị gia cũng không nói gì, chỉ ngồi đó, cúi đầu hút thuốc, Vệ Linh nhớ ba mình đã cai thuốc từ lâu rồi, lúc này lại hút nhiều như vậy, chắc chắn đã có chuyện lớn xảy ra.

Cũng không đợi Vệ Linh hỏi, Vệ nhị gia đã dụi tắt tàn thuốc, điều chỉnh trạng thái của mình rồi nói với con gái: "Tiểu Linh, một người bạn trong Viện kiểm sát của bác cả con tới đưa tin cho chúng ta, gần đầy có người trong một tiểu tổ chuyên nghiệp trong Viện kiểm sát bắt đầu điều tra hội ngân sách của bác cả con, khi bạn của bác cả con biết, thì điều tra cũng gần kết thúc rồi."

Trong đầu Vệ Linh liền rối loạn, thốt lên: "Viện kiểm sát điều tra bác cả làm cái gì?"

Vệ nhị gia nhìn con gái mình mang theo một chút trách cứ: "Viện kiểm sát đã bắt tay điều tra thì còn có thể là chuyện gì nữa?"

Mặc dù là câu hỏi, nhưng cũng là sự khẳng định, trong lòng hai người đều hiểu rõ, nhưng sau khi Vệ nhị gia nói xong, Vệ Linh vẫn cảm thấy không thể tin được: "Bác cả... Làm sao có thể!"

"Tiểu Linh, bác cả con có làm chuyện gì, cũng vì muốn tốt cho gia đình, muốn việc làm ăn của gia tộc càng thêm lớn mạnh thôi."

Vệ nhị gia thấy phản ứng của con gái mình, không phải kiểu dễ dàng tiếp nhận, vội vàng lên tiếng giải thích thêm: "Bây giờ người bên Viện kiểm sát vẫn đang trong giai đoạn điều tra, còn chưa đưa ra quyết định gì, nhưng nghe nói Viện kiểm sát sẽ đưa chứng cớ điều tra cho đối thủ một mất một còn của bác cả con trong hội ngân sách, ba cùng tiểu Tân sẽ cố gắng chặn lại một số lổ thủng... Nhưng nếu như, nếu như vài ngày nữa, sự việc xảy ra lớn hơn, Tiểu Linh, con phải hứa với ba, đem hết toàn lực bảo vệ bác cả con chu toàn!"

Cả người Vệ Linh đều là mồ hôi lạnh: "Ba ba, con có năng lực gì mà bảo vệ bác cả chu toàn đây..." Đột nhiên nàng ngừng lại, hai mắt mở lớn: "Ba ba muốn con làm luật sư cho bác cả?"

"Phải!" Vệ nhị gia nói một cách chắc chắn: "Ba ba tin tưởng năng lực chuyên nghiệp của con, bác cả con đã lớn tuổi, hơn nữa liên quan tới sự hưng suy tồn vong của gia tộc chúng ta, giao cho người khác, ba ba không yên lòng."

"Ba..." Vệ Linh hoảng hốt chần chờ một hồi lâu, mới miễn cưỡng đồng ý: "Lúc đó xem tình huống thế nào... Con sẽ làm hết sức."

"Đây mới là chuyện mà con gái ba nên làm." Vệ nhị gia sờ lên mái tóc dài đen mượt của Vệ Linh, rồi nói Vệ Linh đi ngủ đi, còn mình thì trở lại thư phòng cùng anh và cháu trai tiếp tục thương lượng tìm đối sách.

Vệ Linh đứng dưới mái hiên cả người phát lạnh, trong lòng vừa sợ hãi vừa thấy trốn vắng, trong lúc nhất thời không biết nên đi chỗ nào mới tốt... Là bác cả nàng sao? Mà ba nàng và anh cả đều biết rõ tất cả... Nàng chưa bao giờ tham dự vào công việc của bác cả hay gia tộc, nàng cứ nghĩ bác cả là một nhân viên công vụ quốc gia hết sức nghiêm khắc, tài sản trong nhà thì nhiều vô số kể, tất nhiên bác cả không cần làm những chuyện biến thủ quỷ từ thiện hay những việc trái pháp luật vì mục đích mưu cầu lợi ích. Bây giờ những chuyện đang xảy ra đã chứng minh những gì nàng nghĩ đều sai hết, bác cả lạm dụng chức quyền, làm chuyện trái pháp luật chỉ vì lợi ích.

Trời a, tại sao gần đây có quá chuyện khiến nàng không thể tiếp nhận, ông nội, bà nội, bác cả, anh cả, thậm chí cả ba nàng... Tại sao tất cả những người thân của nàng đều bỏ qua đạo đức và pháp luật như vậy. Từ lúc nàng còn rất nhỏ, mọi người trong gia đình, ai cũng dạy nàng, làm người phải chính trực, phân rõ thị phi trắng đen, phải tuyệt đối tuân thủ pháp luật, không thể làm chuyện gì sai trái. Thế nhưng, nhiều sự thật trần trụi xuất hiện trước mặt nàng, nói cho nàng biết, tất cả đều là sai, đều là nói dối, mọi thứ dạy dỗ nàng đều chỉ là lý luận suông.

Lòng Vệ Linh rối như tơ vò, không biết bây giờ nên tiếp tục ở đây bối rối hay trước tiên bỏ qua mọi thứ tập trung lo cho bác cả, lúc nãy nàng đồng ý với ba mình làm luật sư bào chữa cho bác cả, nhưng lúc này nàng tương đối hiểu được, với tình trạng do dự của mình, đừng nói là ra tòa biện hộ, về phần chuẩn bị nàng cũng không có bình tĩnh và năng lực thường ngày để làm.

Đây là sự châm chọc rất lớn, trước sau nàng vẫn khẳng định người của Vệ gia luôn quang minh lỗi lạc... Vệ Linh xoay người, men theo tầng tầng lớp lớp ánh đèn nhìn quan cảnh xung quanh biệt thự, đột nhiên nàng cảm thấy, nơi nàng sinh ra và lớn lên lạnh như băng và rất xa lạ. Những gì Kỳ Tham đã từng nói đều đúng hết, những gia tộc giống như nhà nàng, trên đỉnh đầu có quần sáng nhưng chưa chắc sạch sẽ gọn gàng bằng tên côn đồ đầu đường xó chợ... Bây giờ, nàng rất muốn gọi điện cho Kỳ Tham, nói cho Kỳ Tham biết, nàng rất nhớ cô, muốn cô lập tức xuất hiện để nàng có thể chia sẻ tâm tình sắp nổ tung của mình... Mà chuyện Vệ Linh muốn làm nhất chính là ôm Kỳ Tham, khóc lớn một lần.

Vệ nhị gia và Vệ Tân đem tài chính trong các sản nghiệp của Vệ gia rút ra, tạm thời không quan tâm tới chuyện những năm gần đây do chỉnh thể tất cả các xí nghiệp nên hoạt động có chút khó khăn, nhân cơ hội điều tra còn chưa kết thúc, chưa có quyết định bắt người hay niêm phong tài sản, cố gắng bù đắp lại các lổ thủng mà Vệ đại gia đục khoét nhiều năm.

Nhưng tai họa tới còn sớm hơn tưởng tượng của bọn họ, cho dù đã cố gắng liều mạng bù đắp, mà lổ thủng quá lớn, trong thời gian ngắn không có cách nào che dấu một cách triệt để, hơn nữa lại không có đủ thời gian để kiểm toán tỉ mỉ. Giữa tháng mười, trong văn phòng Vệ đại gia, nhân viên Viện kiểm sát đã dùng tội danh tham ô đã tiến hành bắt người, cũng phái thêm tổ điều tra đặc biệt tiến hành điều tra chính diện và triệt để.

Gần như cùng một thời gian, nhân viên trong bộ phận kỷ luật cũng có mặt ở Vệ gia, tiếp hành điều tra về tác phong cá nhân của Vệ đại gia.

Vệ Linh bị bọn họ hỏi quanh co lòng vòng, nàng tinh ý nhận ra mấu chốt, biết bác cả mình ở bên ngoài có... Tình nhân.

Vụ án này liên lụy rộng lớn, vốn các trưởng bối Vệ gia không có ý định đem chuyện này làm lớn lên, thế nhưng nhân viên thẩm tra thì không rõ chi tiết, lần lượt tìm từng người trong Vệ gia nói chuyện, không bỏ sót một ai. Vệ Duyệt và Vệ Khác thông qua người khác mới biết chuyện của bác cả, nhưng khi chứng kiến cảnh này thì biểu tình cũng dần nghiêm trọng giống với mọi người trong nhà.

Đêm đó, sau khi nhân viên điều tra rời khỏi, tất cả mọi người của Vệ gia đều tập trung ở phòng khách, bầu không khí ngưng trọng, không ai lên tiếng nói chuyện, cho tới khi bác gái Vệ Linh không có cách nào đè nén sợ hãi và bi thương mà bật khóc, mọi người mới hoảng hốt, mẹ Vệ Linh vội vàng an ủi chị dâu, nói rất nhiều nhưng khéo léo không nhắc tới trọng điểm, dù sao người cũng bị bắt, tiền đồ chưa biết ra sao, trước mắt có nói cái gì cũng vô dụng.

Vệ Linh nhìn trưởng bối trong nhà, cuối cùng dừng lại trên người Vệ Tân đang nhíu mày không nói gì, bỗng nhiên có một ý nghĩ xuất hiện trong đầu: Anh cả và ba nàng đã biết rõ mọi chuyện trước rồi, không chỉ chuyện bác cả ăn hối lộ mà cả chuyện bác cả có tình nhân bên ngoài, họ điều biết rõ chỉ có điều không nói ra mà thôi...

Vệ Linh nhận ra liền cảm thấy chán ghét vô cùng, nàng biết mình không nên có cảm giác này, nhưng càng cố gắng đè nén, thì sự chán ghét càng xuất hiện mạnh mẽ...

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 89
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...