Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 138

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Khụ khụ, làm sao đột nhiên phát hỏa……….. “

Tra Tiểu Tân bị khói dày xông đến làm cho lý trí phân tán, bước chân hỗn độn, đi tới đi lui đột nhiên cánh tay cảm thấy đau đớn thấu xương, phút chốc nhìn lại thì thấy cánh tay áo đang bị cháy,nàng kêu thành tiếng “ A….a…….”

Lúc này,cạnh bờ sông truyền đến giọng nói gấp gáp.Diêu Định dẫn rất nhiều quan binh đi đến nơi phát hỏa,vẻ mặt vội vàng nhìn con thuyền bị thiêu đốt, trong lòng không ngừng cầu nguyện chỉ mong vương gia có thể thành công cứu ra An Ninh cô nương ra, hai người đều bình an vô sự!

“Oành oành oành” liên tục vài tiếng nổ, ngọn lửa theo đáy thuyền phát ra, dữ tợn như yêu nghiệt tác quái,ngọn lửa xung quanh càng ngày càng tới gần Tra Tiểu Tân, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng giờ trở thành đen thui, chỉ có hai ánh mắt chuyển động, hỏng bét, không khí càng ngày càng khô nóng, đầu óc thiếu dưỡng khí, chẳng lẽ, chẳng lẽ nàng hôm nay sẽ chết ở chỗ này sao? ! Đúng lúc này chỉ nghe bên thuyền có tiếng động,nàng tràn đầy mong đợi nhìn lại.

Một giây,hai giây, ba giây, một gương mặt xuất hiện trước mắt, mà lúc này vừa khéo cánh buồm trên đỉnh đầu kêu “Rắc”, Tra Tiểu Tân nhất thời sửng sờ quên cả phản ứng, thời khắc mấu chốt có một thân ảnh phút chốc bay tới ôm chặt lấy nàng!

“Cẩn thận!”

Giọng nói quen thuộc,mùi hương quen thuộc, vòng tay quen thuộc ,độ ấm quen thuộc…

Tra Tiểu Tân không thể tin nhìn người đang ôm ấp mình, chung quanh ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt hắn, tóc mây mày kiếm, mắt phượng hẹp dài sâu thẳm, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, còn có giấu ở đáy mắt một chút sợ hãi lo lắng, thì ra hắn cũng sẽ sợ, sợ mất nàng.

“A…” Một tiếng đau theo môi hắn phát ra, hai người nặng nề té ngã trên đất, mà tay hắn lại ôm chặt bảo vệ đầu nàng, không cho thân thể nàng bị thương .

“Lâu Lan, ngươi!” Phía sau lưng hắn rõ ràng là một cây gỗ lớn đang cháy ,Tra Tiểu Tân hoảng sợ trợn to mắt, nước mắt không thể kiềm nén rơi xuống vì sao mỗi lần nàng gặp nguy hiểm thì hắn luôn là người thứ nhất xuất hiện…

Lâu Lan cố nén đau đớn ở bên tai nàng cúi đầu thở dốc: “Đi mau.” Nói xong hai tay chống đỡ hai bên, dưới thân hở ra một khe để cho nàng rời đi,Tra Tiểu Tân cố nén nước mắt đang chảy ra, quay đầu khi lại nhìn thấy mặt hắn bởi vì đau mà ngũ quan méo mó, mắt phượng quyến cuồng.

“Lâu Lan!”

“Đừng tới đây!Nàng đi ra sau mười bước! Mau!”Cây gỗ lớn kia đang thiêu đốt y phục của hắn,lưng hắn nóng lên dường như có thể nghe được tiếng da thịt bị lửa đốt.

Tra Tiểu Tân vừa rơi lệ vừa lắc đầu lui về phía sau, trơ mắt nhìn y phục hắn bị lửa thiêu đốt.

“Đồ ngốc, đừng khóc.” Rõ ràng rất đau đớn nhưng hắn lại nhìn nàng mỉm cười,mặc dù cười nhưng rất là thê lương.Sau đó hắn dùng tất cả khí lực toàn thân hất cây gỗ đó ra,tia lửa văng khắp nơi,cả con thuyền bắt đầu chìm xuống,Lâu Lan vừa thấy nàng đi đến cả người đột nhiên lay động,ngay sau đó gỗ dưới chân do nàng dẫm lên đều mục nát sập đỗ,cả người hắn ngã xuống.

“Không cần!” Tra Tiểu Tân khóc chạy đến bắt lấy tay hắn, tay kia nắm lấy lan can thuyền,chết cũng không buông ra.

Lâu Lan đột nhiên bị nàng nắm giữ lòng trầm xuống, mà phía dưới hắn đúng bên trong khoan thuyền,bên trong lửa cháy khắp nơi,rớt xuống nhất định phải chết không thể nghi ngờ, hắn nhìn nữ tử trước mắt vì mình mà khóc thương,đôi môi đỏ tươi nhếch lên: “Đồ ngốc, buông tay,sau đó nàng nhảy xuống sông,dọc quanh bờ sông đều có quan binh,nàng chỉ cần la lên lớn tiếng thì bọn họ sẽ đến cứu……..”

“Không buông!Có chết ta cũng sẽ không buông! Ta muốn ngươi và ta cùng nhau còn sống! Cùng nhau còn sống!” Không đợi hắn nói xong Tra Tiểu Tân liền dùng sức lắc đầu, nước mắt rơi ở trên mặt hắn, dọc theo khóe mắt hắn chậm rãi chảy xuống, thật giống như hắn cũng đang khóc. Nàng dùng sức kéo hắn lên trên nhưng mà sức lực của nàng mỏng manh như vậy, bất luận có kéo thế nào cũng không được,lan can thuyền đang bốc cháy,nàng vịn lên đó tay đau đến tận xương tủy nhưng nàng vẫn quật cường không buông tay ra.

Hắn thật lâu ngưng mắt nhìn nàng, giọt lệ ở khóe mắt kia bị lửa làm bốc hơi ,ánh mắt bắt đầu ưu thương bắt đầu dùng sức nới tay nàng ra: “Đồ ngốc, buông ta ra.”

“Lâu Lan! Nếu hôm nay ngươi té xuống ta và ngươi cùng nhau té xuống! Ngươi đừng nghĩ bỏ lại ta! Không được!” Tra Tiểu Tân cảm nhận được ngón tay hắn chậm rãi trong lòng bàn tay nàng rơi xuống, không khỏi sợ hãi trong lòng đau đớn, vì thế cả người cũng ngã xuống nơi đó. Thấy nàng thật sự muốn như thế, Lâu Lan lập tức một lần nữa cầm chặt tay nàng, mười ngón tay bám chặt nàng, nhìn ánh mắt nàng dường như lại muốn khóc.

“Nàng buông ta, ta có thể một mình đi lên.”

“Thật sao? !”

“Ừ.” Hắn cười, nhàn nhạt cười giống ánh lửa rực rỡ, lòng lại có chút đau, Tra Tiểu Tân nghi ngờ dần dần mới nới tay ra, khi hắn rơi xuống mái tóc đen ma mị mở ra, hắn nhìn nàng cười: “Nghe theo ta, nhảy xuống thuyền.”

“Không!” Lòng bị giày xéo nàng thốt ra nhưng Tra Tiểu Tân lại như điên dại nhảy xuống.

Lâu Lan không dự đoán được nàng lại kiên quyết như thế,hắn sửng sốt giơ hai tay ra ôm chặt lấy người nàng,hai người cùng nhau rơi vào ngọn liệt hỏa,bị liệt hỏa thiêu đốt cũng không nóng bằng nhiệt độ da thịt của người bên cạnh nàng,hắn dùng lực ôm chặt mặt nàng nói: “Ai kêu nàng cùng ta nhảy xuống!Ai cho nàng lá gan lớn như vậy!Ta muốn nàng còn sống!Còn sống!”

“Muốn sống thì cùng nhau sống,muốn chết phải cùng nhau chết! Ta muốn đi theo ngươi ,muốn đi theo ngươi!” Tra Tiểu Tân khóc to,một gương mặt đen bát nháo nhìn vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Lâu Lan nhìn nàng thật lâu,sau đó dùng sức ôm chặt nàng, giọng nói khàn khàn kiên định: “Ta sẽ không cho nàng chết, sẽ không…..” Khi nói chuyện hắn dùng sức chưởng về phía tấm ván gỗ dưới thân, một cây đinh sắt đâm vào lòng bàn tay của hắn, nhưng là hắn mà ngay cả lông mày cũng không nhăn một chút liên tục dùng sức, cho đến khi đinh sắt nhập vào lòng bàn tay dưới đáy thuyền mới phá một lổ hổng lớn, hai người nhảy vào trong nước.

“A… … a… …” Tra Tiểu Tân cả người rơi xúông nứơc lạnh run nhưng nàng căn bản không biết bơi a! ! !

“Ôm ta, đừng bỏ ra.” khi Lâu Lan nói chuyện kiềm nén hơn mười chỗ bị tổn thương và lòng bàn tay cũng rất đau, ôm lấy một cây gỗ lớn, cùng với nàng trôi nổi trên mặt nứơc,Tra Tiểu Tân ở trong lòng hắn hoảng loạn gật đầu hơi lo sợ, lúc này trời lại đổ mưa to tầm tả, dòng nước đột nhiên tăng lên, một lốc xoáy toa lớn đưa hắn hai người cuốn đến một nơi xa lạ.

“Lâu…” Vốn muốn kêu tên của hắn, khi ngẩng đầu lại nhìn thấy hai tròng mắt tối đen kiên định, cánh tay ôm chặt không hề nới ra nửa phần,tay kia vị cây cột nổi trên mặt nước, tóc đen ướt át kề sát gò má trắng nõn của hắn,đôi môi đỏ mọng, cho dù là thời khắc này hắn vẫn rất đẹp, cảm nhận được trong lòng hình như có dòng nước ấm chảy qua,Tra Tiểu Tân ngượng ngùng tựa đầu trong ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắnc không còn sợ hãi nửa.

Cuồng phong nổi lên, hàn khí bức người.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 138
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...