Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 204

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thu Dung kinh sợ, miệng mở ra nhưng nói không nên lời.

Tuyết trắng tuôn rơi hiện lên một gương mặt tuấn mỹ trắng nõn đầy vết máu, khóe mắt tích lạc, mắt phượng hẹp dài không còn tối đen mà trở nên tinh hồng, có thể thấy rõ máu từng giọt từng giọt nhỏ xuống, thê diễm như vậy làm cho người ta nhìn cảm giác có dao nhỏ cắt ở trong lòng, thần sắc bi thương của hắn như là người sắp chết, vô tình, vô tự, vô tâm.

“Nàng ở đâu.” Hắn mở miệng hỏi

“…” Thu Dung trầm mặc không nói, hắn cư nhiên vì nàng biến thành cái dạng này! ! ! Tay giấu trong ống tay áo siết chặt, nàng thương hắn như vậy nhưng đến thời điểm này hắn vẫn còn nhớ con tiện nhân kia! ! !

“Nàng ở đâu.” Hắn như là người bị bệnh tâm thần chỉ lặp lại câu hỏi này.

Sóng lớn trong mắt Thu Dung dần bình phục, khóe môi gợi lên nụ cười bí hiểm, bỗng nhiên từ trên đầu rút ra một cái trâm cài tóc ném tới trước mặt hắn, nở nụ cười âm độc: “Chàng muốn biết nàng rơi xuống ở đâu, vậy thì cắt đứt cổ tay của mình.” Tiện nhân đó mệnh lớn mới có thể chạy thoát, nhưng mà, nàng tuyệt đối không cho bọn họ dễ dàng ở chung một chỗ,chờ máu hắn chảy hết, nàng ôm hắn cùng chết! ! ! Nàng phải làm bọn họ âm dương cách xa! ! !

Ánh mắt trống rỗng của Lâu Lan hiện lên một ánh sang mỏng, thật lâu sau, chậm rãi cúi đầu nhìn trâm cài tóc trước mắt, sau đó nắm giữ, cổ tay trắng muốt theo ống tay áo vươn lên, sau đó đem trâm cài tóc dung sức cắt mạnh lên, máu tươi văng khắp nơi, mặt hắn lại thêm vài phần huyết tinh diễm sắc, nhất là đôi mắt lại lãnh liệt điên cuồng: “Nàng ở đâu.”

Máu trên tay hắn không ngừng tuôn trào ra, nhưng mà, mắt hắn ngay cả nháy cũng không nháy giống như người đang chảy máu không phải là hắn.

“Ha ha, cắt thêm một lần.” Nụ cười trên mặt Thu Dung vặn vẹo, nàng biết đến lúc này hắn sẽ không phản kháng nửa câu, hắn yêu nàng yêu đến nàng ghen tị, điên cuồng!

Lâu Lan lại dùng lực hung hăng cắt một đao, cắt xong lại giống như khống chế không được,máu chảy càng nhiều hơn, hắn nâng khuôn mặt tinh diễm lên nhìn Thu Dung nói: “Nàng ở đâu! Nàng ở đâu! Nàng ở đâu! ! !” Liên tục hét mấy tiếng giống điên cuồng, đó là bi tuyệt, đó là đau đớn, đó là vướng bận.

Thu Dung bị dọa,máu trên tay hắn chảy thật nhiều, giống như là trên sông băng có một lớp vỡ ra nước sông sẽ tràn ra ngoài, cuồn cuộn không dứt,nàng liên tục lui ra sau mấy bước, trong mắt nàng kích động hóa thành thê lương cười: “Ha ha,chàng muốn ta nói phải không? Ta cứ không nói!”

“…” Lâu Lan gắt gao nhìn thẳng nàng, huyết sắc trong mắt phượng điên cuồng gào thét, bỗng nhiên lảo đảo đứng dậy từng bước một đến gần nàng, hắn đi qua nơi nào nơi đó toàn là máu: “Nàng ở đâu!” Hắn lặp lại ba chữ này, trong con ngươi hiện lên một mảnh lệ khí, giống địa ngục tu la.

“Ha ha, chàng muốn biết phải không? Muốn biết thì đứng lại.” Thu Dung cười âm hiểm, hắn hiện tại giống như một con rối gỗ, người khác nói như thế nào hắn liền làm như thế ấy.

Lâu Lan đứng lại, trên khuông mặt huyết sắc càng ngày càng diễm, nguyên lai là mặt hắn càng ngày càng trắng, máu tươi càng đỏ, cả người như là từ trong mười tám tầng địa ngục đi ra.

Nhìn một nam tử nàng yêu vì một nữ nhân khác biến thành như vậy,Thu Dung đau đến tê tâm liệt phế, nổi đau qua đi lại là một mảnh bình tĩnh, ánh mắt liếc về phía giếng cạn,cảm xúc nhất thời ngổn ngang. Phảng phất lại nhớ tới lần đầu tiên gặp Lâu Lan tình hình, hắn phong hoa tuyệt đại.

Thực đã, trở về không được.

Đi quá xa chỉ có thể tiến về phía trước đi, chẳng sợ con đường phía trước là chết.

Thu Dung cuối cùng nhìn hắn thật sâu một cái, nghẹn ngào nói: “Muốn biết nàng ở đâu,thì đi theo ta.”

Tình yêu, là có thể làm người ta thay đổi.

Thu Dung nhắm lại mắt cười: “Nàng đang ở…”

“…”Con ngươi Lâu Lan hung dữ nhìn nàng tim đập loạn nhịp,Thu Dung nhảy vào trong giếng cạn, màu vàng thoáng chút liền biến mất không thấy .

Gió lạnh lùng thổi, tuyết yên lặng rơi xuống.

Nửa khắc sau,Lâu Lan chợt phản ứng lại chạy nhanh đến,cả người nhảy xuống giếng cạn.

Trong lúc nhất thời, phong tuyết thổi mạnh đem tất cả che giấu, xung quanh trắng bệch, giống như chưa xảy ra việc gì.

Mùa đông này

Đầu tiên là Tiểu Tân trúng độc, sau đó mất tích, lửa lớn, sau đó là Thu Dung nhảy xuống giếng tự sát, Lâu Lan nhảy theo xuống làm cả người trọng thương.

Toàn bộ Mộc vương phủ âm khí nặng nề. Bọn hạ nhân thậm chí cười cũng không dám cười, cũng không dám nói lời nào, giữ bình tĩnh tránh đụng vào nổi đau của Mộc Xuân Phong, từ sau khi biết Tiểu Tân mất tích, Lâu phủ cháy sau đó là một loạt sự việc, Mộc Xuân Phong đầu tiên là nôn ra máu, vẻn vẹn cơn sốc ba ngày, ngay cả đại phu có chút vô lực, ngay tại thời điểm mọi người cho rằng hắn chết hắn bỗng nhiên tỉnh lại, tỉnh thời điểm chỉ nói một câu, vương huynh, đệ sẽ không để huynh chết.

Trong phòngmột mảnh ấm áp.

Sắc mặt Mộc Xuân Phong âm trầm đứng ở bên giường nhìn nam tử mê man, dung nhan tuấn mỹ kia tái nhợt, mặt trên còn có loang lổ vết thương, trong ngực càng vô cùng thê thảm.Trong lòng của Mộc Xuân Phong dâng lên một dòng nước xiết, tay che miệng ho đến nôn ra máu, cả gương mặt biến thành màu đỏ.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 204
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...