Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 139

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trên con sông chỉ còn lại mảnh tấm ván gỗ thuyền bị lửa hủy và vài cái cửa sổ trôi nổi, bọn quan binh ngồi trên thuyền nhỏ vớt tìm,Diêu Định lòng như lửa đốt đi tới đi lui ở trên bờ, vương gia tại sao đến giờ vẫn chưa trở về ! Còn nữa An Ninhh cô nương cũng không tìm thấy! Làm sao bây giờ! Đúng lúc này chợt nghe tiếng bước chân dồn dập, quay đầu khi nhìn vẻ mặt phấn khởi của Mộc Xuân Phong,người hắn kéo chính là Ninh Thanh,vẻ mặt Ninh Thanh đỏ bừng không biết vì sao.

“Ai ya! Mộc vương gia ngươi đã tới!” Diêu định lo lắng chạy đến,đem tất cả việc vừa rồi bẩm báo lại cho hắn biết.

Nghe xong sắc mặt Mộc Xuân Phong biến đổi, con ngươi nhìn quét qua lại ở trên sông, lớn tiếng hỏi: “Nàng đâu? !Tại sao lại phát hỏa ? !”

“Nàng là ai?” Ninh thanh nghe được chữ “Nàng” sắc mặt trở nên không vui, một đôi con mắt sáng nhìn kỹ Mộc Xuân Phong.

Diêu định miệng mở ra đành phải nhắm lại,Mộc Xuân Phong cố nén không vui trong lòng thản nhiên nói: “Chính là một nha hoàn trong phủ mà thôi.”

“A, nha hoàn? Nha hoàn sao chàng còn quan tâm như vậy?”

Bị nàng hỏi ngược lại như vậy Mộc Xuân Phong hoàn toàn mặc kệ nàng, thấy hắn đối với mình lạnh nhạt Ninh Thanh tức giận hất tay hắn ra bỏ chạy về nhà, thân hình xa dần, kêu thế nào cũng không trở lại.

” Mộc vương gia,ngài xem hiện tại nên làm cái gì bây giờ?” Diêu định chau mày không biết làm sao,lỡ như vương gia có gặp chuyện gì hắn nên làm sao?

Trong mắt Mộc Xuân Phong cuồng cuộng dân trào,hình như có cuồng phong bão táp lập tức tản ra,ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía con sông không có một bóng người, gằn từng tiếng: “Không tiếc binh lực, tìm được mới thôi!” Nói xong liền không để ý nhảy xuống con sông, hắn nhất định phải tự mình tìm được nàng.

“Dạ!” Diêu Định không nghĩ tới hắn lại nhảy xuống nước sông thấu xương hắn dắt cổ họng ở phía sau kêu lên nhưng mà người ấy đã sớm biến mất không thấy.

Sóng to gió lớn,ba hồi lên ba hồi xuống.

Sắc trời mơ màng một mảnh bụi màu lam, bốn phía trống trải, nơi này là một ốc đảo biệt lập.

Tra Tiểu Tân là bị hơi lạnh xung quanh mới tỉnh lại,sau khi tỉnh lại phát hiện Lâu Lan nằm ngay bên người nàng,chẳng qua là đang hôn mê,áo bên hông vì kéo lê mà rách nát lộ ra nhiều vết thương,tim Tra Tiểu Tân đập mạnh lấy tay xem hơi thở thấp của hắn.Dưới tình thế cấp bách Tra Tiểu Tân đứng dậy đi chung quanh lụm củi đốt, mỗi bước chân đều lạnh đến run rẩy, đây rốt cuộc là nơi nào!Làm Tra Tiểu Tân mệt nửa sống nửa chết cuối cùng nhặt được một ít củi đốt khi nàng chuẩn bị đốt mới phát hiện trên người không có bật lửa.

“Đi mẹ ngươi a! ! !” Một tiếng hét dữ dội vang lên, đem mấy cây củi kia đá bay xa,sau khi mắng xong lại chán nản nhặt chúng lại, nhìn thoáng mặt nam tử đang nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh,lòng không hiểu vì sao dịu xuống, không được! Gió lớn như vậy,lỡ như hắn bị uốn ván sẽ không tốt chút nào! Nghĩ vậy ánh mắt Tra Tiểu Tân liếc sang chung quanh đột nhiên thấy một tảng đá,trong đầu hiện lên một tia sáng.

Bóng đêm thâm trầm, sóng biển thỉnh thoảng vỗ vào bờ phát ra tiếng vang, phía chân trời toát ra hơi lạnh thổi vào.

Chỉ thấy mấy tảng đá nhỏ xếp thành một đống,gió thổi vào thạch động mặc dù có chút lạnh nhưng cả hai người ở trong đây tốt hơn ở ngoài nhiều lắm,Tra Tiểu Tân ôm chặt Lâu Lan, dùng tay áo thấm nước lau vết thương trên người hắn, động tác mềm mại cẩn thận.

“Ư..ư.. hừ…” Một tiếng rên đau thanh truyền ra, chỉ thấy mắt phượng hẹp dài của Lâu Lan chậm rãi mở ra, tức khắc, nở rộ tinh quang.

“Ngươi rốt cục tỉnh rồi!” Tra Tiểu Tân vui sướng reo lên ,vừa cười đang phát hiện hắn đang yếu ớt nhìn mình,trong lòng bỗng dưng kinh hoàng,nước sông đã sớm đem hai viền đen trên mắt nàng tẩy sạch,cho nên hiện tại nàng để lộ bản thân, tuy có chút xấu hổ nhưng vẫn làm bộ tự nhiên nói: “Chúng ta không biết bị sóng đánh tới nơi nào, bốn phía lại không người.” Thấy hắn nhìn tảng đá được chất đống vì thế giải thích: “Ta sợ gió quá lớn thổi đến ảnh hưởng thân thể bị thương của ngươi cho nên…” Từ lần nhìn thấy hắn và Thu Dung vào trong phòng lòng nàng đã chết một nửa, không biết đối mặt với hắn như thế nào.

“Sao không đốt lửa?” Lâu Lan dường như đè nén quyết tâm nhớ đến nàng cho nên khàn giọng hỏi, gò má tái nhợt do bầu trời xanh phía chân trời chiếu xuống càng như sương trắng.Một đôi mắt lại rạng rỡ có thần.

“A,ta không biết.” Tra Tiểu Tân đưa hắn tới dựa trên tảng đá sau đó đem củi vào, đặt ở giữa hai người, thử thăm dò hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

“Lấy hai tảng đá đến.” thân thể hắn vẫn như cũ rất suy yếu, giọng nói rất thấp.

Tra Tiểu Tân vội vàng lấy hai tảng đá nhỏ tới,thấy Lâu Lan nhìn nàng mới chậm chạp phản ứng lại,đỏ mặt đưa hai viên đá tròn một lớn một nhỏ cho hắn,Lâu Lan bình tĩnh nhận lấy sau đó nghe vài tiếng “Bụp bụp”,ánh lửa yếu ớt lóe ra , vẻ mặt Tra Tiểu Tân phấn khởi nhưng khi ngọn lửa yếu ớt vừa cháy thì bị gió thổi tắt.

“Được rồi ta tới đây…” Nàng xung phong nhận việc,chạy đến giang hai tay ra ôm Lâu Lan,cả người hắn gần sát nàng,cả một kẽ hở cũng không lọt, hai khuôn mặt gần trong gang tấc,dường như có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương ,ánh mắt Lâu Lan lóe lên sau đó lại yên lặng đốt lửa, dần dần, lửa cháy lớn,hơi ấm dần dần tản ra xua tan hơi lạnh xung quanh.

“Ngươi mau cởi quần áo ra, bởi vì hôm nay ta đi một ngày cho nên quần áo đều được gió hong khô, ngươi mặc ẩm không tốt!” Tra Tiểu Tân nhìn hắn nói,ánh mắt trong suốt tràn đầy quan tâm.

Ánh mắt của Lâu lan hạ xuống, làm cho người ta thấy không thấy rõ hắn đang suy nghĩ cái gì, môi mỏng nhẹ nhàng mở đóng: “Không ngại.”

Hắn lại muốn như thế nào? ! Lúc Ở trên thuyền thì lo lắng sống chết của mình như vậy bây giờ lại biến thành bộ dáng lạnh như băng kia? ! Tra Tiểu Tân đối với thái độ của hắn không hiểu ra sao, thấy hắn không đồng ý cũng lười hỏi, trực tiếp đi tới kéo quần áo của hắn, cảm nhận được mắt phượng hẹp dài kia phút chốc nhìn mình, trong lòng quả thực có chút sợ hãi nhưng nàng giả bộ như không thấy tiếp tục cởi.

“Lửa nóng như vậy, ngươi chỉ mặc có một chiếc áo đến nơi đó,những cái khác chờ ta hong khô sau đó mặc.” Tra Tiểu Tân vừa đặt y phục lên trên tảng đá vừa đi vào nói với hắn, sợi tóc tán loạn che khuất khuôn mặt trái xoan, nhìn qua mềm mại xinh đẹp giống như một nụ hoa.

Lâu Lan cứ như vậy nhìn nàng, đang nhìn lúc nàng nàng quay đầu lại thì hắn thu hồi ánh mắt, một đôi mắt phượng nhìn chăm chú vào đốm lửa u ám không rõ.

“Đúng rồi, ngươi có đói bụng không nha?” Nghĩ đến từ chạng vạng đến bây giờ cũng chưa ăn gì,Tra Tiểu Tân mới chán nản nhớ tới ban ngày lại quên ra sông bắt cá.

“Không đói bụng.” Bầu trời đen như vậy, hắn không muốn nàng đi ra ngoài kiếm thức ăn, sợ nàng gặp nguy hiểm.

Tra Tiểu Tân không biết tại sao hắn đối với mình lạnh nhạt như vậy , trong lòng vừa bị thương vừa tức giận,cho nên đưa lưng về phía hắn không nói lời nào, tay cầm một cây nhỏ chọc vào đốm lửa, phát ra “Xịt” tiếng vang, lửa càng cháy dữ dội hơn. Hai người trầm mặc không nói lời nào, không khí quái dị,một lát sau phát hiện hắn nãy giờ không nói gì Tra Tiểu Tân rốt cục khó chịu ngẩng đầu: “Ngươi còn hận ta bởi vì ta hại Lục Uyển sẩy thai sao? ! Thật sự không phải là ta…” Lời nói còn chưa dứt liền nhìn thấy lông mày thanh tú của hắn nhíu lại, giống như cố nén đau đớn gì đó.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 139
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...