Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 152

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Giết… Tin tức ta muốn xuất giá có khủng bố như vậy không nha?” Tra Tiểu Tân nhìn những đám người đó rời đi oán hận nói, lại đem y phục gói lại thật tốt,lúc đóng cửa lại dường như là đóng lại tất cả đường lui.Hiện tại nàng chỉ có hắn , không có hắn, chỉ sợ nàng không đường có thể đi thôi.

Cảm tình là một ván bài.

Đứng ở trước cửa thật lâu sau đó Tra Tiểu Tân mới xoay người rời đi, vẻ mặt u buồn xoay người đi đột nhiên biến thành sống động hét lên: “Mộc Xuân Phong!” Trước mắt là y phục màu lam thanh nhã, nam tử ngọc thụ lâm phong là Mộc Xuân Phong hơn mười ngày qua nàng không thấy đây sao ? !

Mộc Xuân Phong cười nhạt ngắm nàng, không nói lời nào cũng không trả lời, quạt xếp trong tay như trước không nhanh không chậm đong đưa, tác phong nhanh nhẹn. Tim lại dùng sức nén đau đớn, trên cổ nàng có dấu hôn ngân dường như đã nói lên mọi chuyện.

“A! Ngươi làm chi nha? Không phải câm rồi chứ? !” Tra Tiểu Tân nói một cách khôi hài, cũng không nhận thấy được sắc mặt hắn bỗng nhiên tái nhợt,nàng chỉ ở trước mặt hắn không ngừng vẫy tay nói: “Không phải nhìn cũng không thấy chứ? !” Nàng nói thật nghiêm túc.

“A, vẫn là bướng bỉnh giống như trước đây.”Giọng nói nhàn nhạt từ trong miệng hắn bay ra, lại thâm vài phần phiền muộn, một đôi mắt ngăm đen cười yếu ớt ngóng nhìn nàng, hắn cho tới bây giờ đều là tao nhã như thế .

Tra Tiểu Tân nghe được hắn nói chuyện mới thả lỏng, dùng sức vỗ bờ vai của hắn: “Ngươi thật sự là rất không có nghĩa khí nha !Từ sau khi ngươi thành thân liền biến mất lâu như vậy cũng không tới tìm ta.”

Động tác múa quạt ngừng lại một chút lại tiếp tục, hắn đạm cười không nói, phải nói như thế nào mới đúng nói cho nàng biết khi hắn đến tìm nàng,thấy nàng và vương huynh cùng lên xe ngựa rời đi sao? ! Phải nói cho nàng như thế nào? Hắn cả đêm đốt pháo bông vì muốn với nàng ngắm nhưng nàng không ở đó?Có loại tình yêu không thể mở miệng,nhưng khi mở miệng sẽ tan như bụi khói.

Tra Tiểu Tân cảm thấy hắn dường như sau khi kết hôn không có giống tùy tiện như trước , giọng nói cũng giảm bớt, ai ya, quả nhiên là nam nhân sau khi kết hôn liền biến thành người tốt, chỉ thở dài nói: “Ngươi về sau nhất định phải đến tìm ta thật nhiều biết không? !”

“Ha ha, nàng là chị dâu của ta, ta đương nhiên sẽ tới đây nhiều lần.” Đầu lưỡi giống dài giống như có gai, mỗi một câu nói liền đâm vào nàng,bộ dáng Mộc Xuân Phong lại nhàn nhã như cũ.

Nghe xong lời nói của hắn Tra Tiểu Tân xấu hổ đến mặt đỏ bừng, sẳng giọng: “Ai ya! Ngươi thật xấu nha!” Bất quá nói xong là lại thấy không đúng lớn tiếng nói: “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi… Ngươi luôn luôn đều biết ta chính là An Ninh sao? !” Trời ơi! Rất khủng bố nha! Nàng bỗng nhiên nhớ tới lần đó say rượu lúc hắn ở bên tai khuyên nàng, còn có hôm nay…

Bộ dáng nàng bối rối giống như trước rất bướng bỉnh đáng yêu,lông mày của Mộc Xuân Phong nhếch lên, cười đến tà ác: “Biết.”

“A!” Tra Tiểu Tân xấu hổ che mặt, khó khăn nói: “Ngươi còn hôn ta! ! !” Trời ơi! Đìều này thật sự là tội ác tày trời ! Nàng là chị dâu của hắn lại còn bị hắn hôn qua, hơn nữa là hắn biết nàng…

Càng ngày càng cảm thấy nàng thật thú vị, Mộc Xuân Phong nhịn không được miệng để sát vào tai nàng nói: “Thế nào? Còn nhớ nụ hôn của ta sao? Nếu như quan hệ của chúng ta là em chồng chị dâu cũng là bạn bè, hay là ta…” Nói xong liền muốn hôn lên môi nàng, đuôi lông mày khóe của hắn tràn đầy ý cười.

Quả nhiên,Tra Tiểu Tân sợ tới mức liên tục lắc đầu: “Không muốn không muốn!” Nàng hiện tại muốn giữ nguyên tắc.

“Ha ha,nữ nhân ngốc” Hắn cười đến gió thổi mây trôi, tao nhã nói: “Thật lâu không thấy, tối nay về phủ ta tụ tập.” Pháo bông đêm hôm đó không thể cùng nàng thưởng thức trong lòng hắn có chút tiếc nuối, qua đêm nay, từ nay về sau hắn tuyệt đối không có ý nghĩ không chính đáng với nàng, từ nay nàng chính là chị dâu của hắn, cũng là nữ nhân mà vương huynh hắn yêu nhất.

Yêu thương một người là buông tay cho nàng ấy được hưởng phúc.

Tra Tiểu Tân vui vẻ cười: “Được! Một lời đã định!”Thấy xe ngựa của Diêu Định đến nàng đành phải nhìn hắn vẫy tay: “Nhớ kỹ, đêm nay ta sẽ đến a! Hì hì.” Nói xong thân ảnh xinh đẹp linh hoạt lên xe ngựa, còn hướng hắn làm một cái mặt quỷ.

Mộc Xuân Phong nhìn đến khi nàng rời đi,nụ cười bên môi cũng không nhìn thấy, đứng chôn chân tại chỗ một lát.Sau đó lại như thường múa quạt rời đi, nhẹ nhàng phong độ.

Tối nay, tất cả đèn đuốc Mộc vương phủ đều đẹp lộng lẫy, nhìn kỹ thì đúng là có mấy trăm con đom đóm đang bay múa, vầng sáng trên người tựa như tinh linh tự do tự tại ở trong đêm tối.

Tất cả mọi người đều được Mộc Xuân Phong cho nghỉ phép một ngày, trong vương phủ trống rỗng , mà Ninh thanh mới gả qua nhà này có chút không quen cho nên về nhà mẹ đẻ ở một thời gian, tất cả bên trong phủ cũng chỉ có một người là Mộc Xuân Phong.

“Vương gia, nếu không, cơm để ta làm cho ngài…” Cuối cùng một hạ nhân thường đi theo Mộc Xuân Phong thấy hắn vén tay áo muốn nấu cơm, vì thế khuyên nhủ.

Mộc Xuân Phong thanh nhã cười: “Không có gì, ngươi đi đi.” Nói xong liền lấy một con dao thái thức ăn, tối nay, hắn cho nàng một đêm khó quên và chỉ có một mình nàng mới có thể khiến hắn dịu dàng như thế.

“Dạ, vương gia.” Thấy hắn kiên trì như thế hạ nhân kia cũng không nói gì thêm, đi tới cửa khi lại nghe giọng nói của Mộc Xuân Phong vang lên.

“Yên hỏa đều chuẩn bị tốt chưa?”

“Vâng,đặt ở tất cả các chỗ trong hậu viện, chỉ cần nhẹ nhàng kéo một sợi dây yên hỏa sẽ nở rộ hết một đêm.” Hạ nhân gật đầu nói,con ngươi đen nhuận của Mộc Xuân Phong hiện lên ý cười, lại nghiêng mặt cắt cẩn thận đồ ăn trong tay, ánh trăng nhạt chiếu vào y phục màu lam trên người hắn phụ trợ xuất trần phong vận, hạ nhân không khỏi cảm thán, ngay cả thái đồ ăn cũng tao nhã như thế.

Cứ như vậy, Mộc Xuân Phong một mình ở trong phòng bếp ba canh giờ mới làm ra vài món đồ ăn xinh đẹp, lại đem tất cả rượu và thức ăn đều đặt ở trên bàn chỗ hậu viện, sau đó bắt đầu toàn tâm toàn ý chờ nàng.

Một cái canh giờ trôi qua…

Nhìn món ăn trên bàn dần lạnh,lông mày đẹp của Mộc Xuân Phong nhăn lại,đi qua đi lại chung quanh mình.Nàng sơ ý như vậy cho dù có muốn ra cửa cũng sẽ nháo nhào, nghĩ vậy, hắn đem đồ ăn cầm nóng nóng, thân thể nàng yếu ớt như thế ăn đồ nguội lạnh không tốt lắm.

Hai canh giờ trôi qua…

Đom đóm bởi vì lạnh cho nên dần dần bay đi, hắn từng bước từng bước đi bắt bỏ trong túi to, mồ hôi ướt đẫm, hoặc bò lên nóc nhà hoặc ở sát góc tường, ngón tay trắng nhỏ bị quẹt bị thương, chảy máu, hắn lại xem như không thấy. Cuối cùng đom đóm cũng bị bắt hết, môi mỏng gợi lên ý cười, nàng nhất định sẽ thích, nhất định thích.

Ba cái canh giờ trôi qua…

Bầu trời u ám, giống như được giội lên một khay mực nước, vẫn còn mấy vì sao lóe ra.Mộc Xuân Phong lẻ loi một mình ngồi ở hòn non bộ ngóng nhìn ra phía cửa, ánh mắt không nháy mắt, rượu trong tay lạnh đến thấu xương, vì sao, còn không có đến…

Sáu canh giờ trôi qua…

Đầu mùa xuân hơi se lạnh, hàn khí giống cái dùi xuyên thấu quay phục mỏng manh thấm vào tủy xương,Mộc Xuân Phong che miệng bắt đầu kịch liệt ho khan đứng lên, lông mày như họa không giấu được u buồn và thương cảm, nàng không có tới,hay là chưa có tới, hặc đã quên,hay là… Căn bản không muốn đến…

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 152
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...