Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 147

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Nô… Nô tài không biết nha, chỉ biết là tay ngài ấy có thiệt nhiều máu, đúng rồi, còn có vách tường bên kia phòng khách giống như có người dùng tay đánh lên,chắc là… Chắc là do vương gia làm …” Hạ nhân sợ mất mạng cho nên liều mình giải thích.

Nghe thế trong lòng hắn mơ hồ hiểu cái gì, ngày hôm qua nhất định là đã xảy ra chuyện gì hắn không biết,nghĩ tới đây hấp tấp chạy đến phòng Tra Tiểu Tân.Tâm loạn như ma, nàng nhất định không có việc gì! Tuy rằng biết vương huynh không thể đánh nàng nhưng vẫn lo lắng, cho nên lúc đi ở trên đường thiếu chút vấp ngã, đẩy cửa ra thì mùi rượu nồng đậm xông vào mũi. Mộc Xuân Phong nhíu chặt hai hàng lông mày liếc mắt một cái nhìn thấy trên mặt đất có nhiều bình rượu, mà thân ảnh màu trắng đang nằm gục trên bàn ngủ.

“Tiểu Tân!” Hắn bước xa tiến đến đỡ lấy nàng, lại nhìn đến một gương mặt trái xoan ướt át, đó là dấu vết đã khóc.

Tất cả đầu óc của Tra Tiểu Tân đều mờ mịt , chỉ cảm thấy ngực nóng quá nóng quá, có thể là do đêm qua uống rất nhiều rượu hiện tại rượu mới đi lên,tay không ngừng lôi kéo quần áo trước ngực, trong miệng lẩm bẩm nói: “Nóng… Nóng quá…”

“Tại sao uống nhiều như vậy rượu như vậy? Nàng và vương huynh như thế nào rồi?” Mộc Xuân Phong nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác của nàng tim đau như là bị xé toạt ra,đau đến không thể hô hấp. Vì sao, tối hôm qua nàng thương tâm như vậy hắn cũng không bên người nàng, vì sao!

“Hắn… Hắn nói ta về sau đều đừng quản hắn… A, mặc kệ sẽ không quản… Ta nói với hắn tạm biệt, ha ha tạm biệt…” “Tra Tiểu Tân không hiểu tại sao giọng nói càng ngày càng nhỏ bắt đầu nức nở,tay kéo y phục lung tung để hít thở không khí, rượu quá nồng, thân thể giống bị lửa thiêu …

Nghe xong lời nói Mộc Xuân Phong gần như hiểu được đã xảy ra chuyện gì ,hắn bắt lấy tay nàng chân thành nói: “Vương huynh không có ý này, hắn chỉ là không biết đem cảm giác trong lòng nói làm sao cho nàng hiểu…”

“Hu hu… Ta rất thích hắn, thích đến không biết nên làm cái gì bây giờ, Mộc Xuân Phong và Như Hoa lại không để ý ta…”

“Nếu hắn không thương ngươi,thì sẽ không giống như điên đem hai tay của mình đánh lên tưởng để máu chảy đầm đìa.” Hắn mỉm cười nói xong,trong lòng co rút lại đau đến run rẩy.

Nghe xong lời hắn nói Tra Tiểu Tân như là khôi phục chút lý trí, miệng nhấn rõ từng chữ không rõ ràng: “Thật vậy không? Hắn thật sự yêu ta sao?”

Đưa mắt nhìn sắc mặt nàng trong con ngươi nhuộm một chút ưu thương.Mộc Xuân Phong nhẹ nhàng đem nàng ôm vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Hắn yêu ngươi, rất yêu ngươi,cho nên không để vuột mất hắn…”Người trong lòng vừa gật đầu vừa khóc đứt quãng.

Hắn nhìn gương mặt đẫm lệ ngủ say kia,trong lòng lại đau xé toạt thêm vài phần,lại có gì đó như kim châm đâm thẳng vào tim hắn.

Hẳn là người chia rẽ nàng và hắn, hắn nghĩ đây là thời cơ tốt nhất.Chẳng qua là nàng khóc nàng nói nàngcòn thương hắn không đành lòng rời đi hắn, nhưng hắn lại nỗ lực đóng vai nàng và hắn cùng là bạn bè.

Hắn muốn khuyên nàng rời đi vương huynh nhưng hắn làm thế nào cũng làm không được, bởi vì thấy nàng cười nói hắn mới vui , nàng là bằng hữu tri tâm, hắn không dám cũng không có dũng khí nói cho nàng biết đừng xem hắn là bạn bè.

Hắn dùng nhẫn nại chưa bao giờ có dỗ dành nàng vẻn vẹn đến giữa trưa, nàng mới giống như đứa bé nhau ngoan ngoãn im lặng. khi hắn đem nàng đặt ở trên giường, nàng bỗng nhiên đem y phục ở trước ngực kéo xuống hết, nhất thời lộ ra gò bồng đảo trắng mịn,bóng loáng,nở nang ở trước mặt hắn, đường cong duyên dáng theo hơi thở của nàng phập phồng lên xuống, Mộc xuân phong nhất thời sửng sốt.

“Nóng… Nóng quá…” Miệng vô ý thức nói xong, nàng nhíu mày bắt đầu lôi kéo y phục lung tung, chỉ thấy cái yếm màu xanh biếc theo động tác của nàng từng chút từng chút rơi xuống, khuôn ngực của nàng lại lộ ra thêm.

Nhìn một màn trước mắt máu nóng bắt đầu sục sôi, ánh mắt của Mộc Xuân Phong trở nên đen tối, bắt đầu cảm thấy yết hầu có chút khô ráo , lông mày hơi chau lên, không cách nào bình tĩnh .

“Nóng…” Tra Tiểu Tân mở miệng than thở , bàn tay để sâu vào trong y phục xoa chổ ngứa, nhìn như động tác tùy ý lại tràn ngập phong tình, một người nam nhân bình thường nhìn thấy cảnh này liền không khống chế được bản thân.

Sau khi cảm nhận được hạ thân gấp gáp biến hóa Mộc Xuân Phong mãnh liệt hít sâu một hơi, đem chăn đắp lên người nàng sau đó rời khỏi phòng, đôi mắt thâm thúy là chưa bình tĩnh .

“Chăm sóc thật tốt cho nàng, không cho bất luận kẻ nào vào.” Hắn căn dặn, giọng nói khàn khàn.

“Dạ!” Hạ nhân đáp.

Áo lam phiêu dật nhanh chóng đi qua hành lang dài về đến phòng, vừa bước vào liền khóa trái của lại.Ninh Thanh đang ngồi ở gương đồng nhìn thấy hắn mặt liền ửng đỏ, nhẹ giọng nói: “Tướng công.”

Mộc Xuân Phong hô hấp ồ ồ, nhìn thật sâu nữ tử đang ngồi ở đằng kia, vài bước liền tiến đến nhanh chóng ôm nàng đặt dưới thân.

“Gọi tên của ta.”Giọng nói Khàn khàn như tảng đá bị đè nén, vừa mới một màn kia hiện lên ở trước mắt, muốn yêu nhưng không thể yêu rất là đau khổ, lại không thể nén lý trí, giống như gai độc thật dài đâm sâu vào tim.

Nàng là sâu, người trúng độc không có cách nào giải dược.

Ninh Thanh đầu tiên là hơi kinh ngạc, ngay sau đó hơi thở hỗn loạn, thở gấp nói: “Mộc Xuân Phong…”

Tất cả lý trí tại đây đều tan rã.

Trong phòng chỉ còn tiếng thở dốc và rên rỉ.

Tiểu Tân !!! Tiểu Tân !!!

Ngã tư đường lặng lẽ, chỉ có gió và mấy miếng lá cây khô rơi xuống.

Một mảnh thảm đạm.

Tra Tiểu Tân không có mục đích đi ở trên đường, trong lòng như là bay đi đâu, vừa mới tỉnh lại nàng bỗng nhiên nhớ lại những lời nói mông lung của Mộc Xuân Phong, hắn thương nàng cho nên không cần để vuột mất… Là thật vậy sao? Hắn thật sự yêu nàng sao?

“Thật xin lỗi nha.” Đột nhiên đụng phải một người, vì thế Tra Tiểu tân luôn miệng nói xin lỗi .

Chỉ thấy một ông lão ngồi chồm hổm nhặt mấy quả táo dưới đất ,nhìn nàng cười: “Cô nương gặp việc gì sao, bộ dáng cô như là có tâm sự nha?”

“Ta đến giúp ngươi nhặt.” Tra Tiểu Tân nhặt quả táo hồng hồng dưới đất giùm ông lão, ngượng ngùng cười cười: “Có tâm sự cũng có thể nhìn ra sao?”

“Đương nhiên có thể nhìn ra, đưa ngươi một cái quả táo cầm ăn đi,bỏ hết chuyện cũ chỉ nghĩ đến chuyện vui vẻ thôi.” Ông lão nhân từ cho nàng hai quả táo,sau đó lại khom lưng rời đi.

“Cám ơn ông.” Tra Tiểu Tân cầm quả táo đỏ hồng nhìn bóng dáng ông lão lẩm bẩm nói, đúng vậy,… Bỗng nhiên như là nhớ tới cái gì,nàng chạy nhanh về phía trước.

Lâu Phủ

Treo đầy đèn lồng màu đỏ, ánh sáng chiếu khắp Lâu phủ.

Nàng nhìn thời gian chắc là mọi người đã dùng xong cơm tối, vì thế Tra Tiểu Tân chạy đến sau hậu hoa viên tìm , rốt cục nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc,nàng khoan khoái đi lên phía trước nói: “Tô Lê cô nương.” Vì cho nàng một cái niềm vui nho nhỏ, nàng đặc biệt mặc một bộ y phục màu trắng, tóc đen cột cao, bên hông còn đeo mĩ ngọc, mặt mày thanh tú, khí chất cao nhã.

Tô Lê nhìn mỹ nam tử trước mắt nàng mỉm cười nhẹ nhàng, ngây ngẩn cả người, đầu oanh trống rỗng. Hắn, hắn lại thật sự tìm đến tìm bà nha ! ! !

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 147
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...