Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Theo Đuổi Vợ Câm

Chương 143

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thanh Sơn rên lên một tiếng rồi đổ gục

xuống đất, trong khi Cát Tiên nhanh chóng hoàn

hồn sau những gì vừa diễn ra

Cô trợn mắt đá văng chiếc dao dính máu

của Hưng Vẹo và dùng chân đạp thằng xuống

cánh tay đó.

“răng rắc”

Tiếng khớp xương vỡ vụn vang lên kèm theo.

đó là tiếng hét ghê rợn của Hưng Vẹo. Lần này,

hắn hoàn toàn đau đến bất tỉnh nhân sự.

“Anh sao rồi? Tự dưng lao đến làm gì?“

Cát Tiên lạnh mặt quát lên nhưng ánh mắt

nhìn Thanh Sơn đang dùng tay ôm lấy vết

thương bên mạn sườn một cách đầy lo lắng. Máu

thấm ướt cả chiếc áo hắn đang mặc, tràn qua kế

những ngón tay và bắt đầu chảy tí tách xuống đất.

Khả Hân cũng lao tới, hai tay bụm mặt,

hoảng hốt nhìn tình trạng vết thương của Thanh

Sơn. Sự việc diễn ra quá bất ngờ đến nỗi hiện tại

cô vẫn còn sợ hãi.

Mặc dù cảm thấy đau đớn nhưng nhìn phản

ứng của hai cô gái trước mắt, Thanh Sơn vẫn hài

hước mở miệng trêu đùa:

“Tôi bảo rồi, hôm nay tôi thích làm anh hùng

rơm. Mà đã anh hùng thì làm sao để các mỹ nhân

chịu khổ được chứ.”

“Ngu xuẩn.”

Cát Tiên nghiến răng nghiến lợi vỗ vào người

Thanh Sơn một cái làm hắn lập tức nhe răng trợn

mắt kêu lên:

“Á…đau…đau…Cô đúng là đồ bạo lực.”

Lúc này, Khả Hân đang dùng sức xé chiếc

áo sơ mi của Thanh Sơn để làm đồ băng bó cho

hắn cũng phải bật cười.

Xem ra, vết thương của Thanh Sơn không

quá nghiêm trọng nên mới đủ sức để tranh cãi

với Cát Tiên như vậy.

Thật ra, Khả Hân không biết rằng, Thanh

Sơn chỉ cố cậy mạnh làm ra vẻ không sao hết để

cô và Cát Tiên bớt lo, chứ vết thương rất sâu vì

Hưng Vẹo ra tay cực kỳ tàn độc.

Nếu lúc đó hắn không kịp đầy Cát Tiên tránh

thoát thì rất có thể mũi dao đó đã đâm thẳng vào

phần yếu hại của cô rồi.

“Vẫn là em dâu của tôi biết quan tâm đến

tôi. Đâu như ai kia, một câu cảm ơn cũng không

thèm nói.”

Thanh Sơn tỏ ra cảm kích Khả Hân giúp

băng bó vết thương, còn đối với Cát Tiên,

hắn liếc xéo cô và lầm bầm mấy câu kiểu như

cảm thấy tổn thương dữ lắm.

Vốn dĩ, Cát Tiên định bĩu môi nói câu tôi đâu

có mượn, nhưng thấy Khả Hân lắc đầu ra hiệu và

lại nhìn thấy vết thương của Thanh Sơn, cô đành

mím môi nói một cách bất đắc dĩ:

“Cám ơn.”

Tuy nhiên, trước khi để Thanh Sơn hắt hàm

lên mặt, cô đã vội bổ sung thêm câu:

“Không muốn chết thì đừng động đậy nhiều.

Điện thoại của anh đâu, mau đưa tôi gọi người tới cứu.”

“Đằng kia.”

Thanh Sơn râu rĩ chỉ vào chiếc điện thoại bị

rơi vỡ tan tành trong cuộc ẩu đả vừa rồi. Số hắn

đúng là đen mực mà, bị tổn thất một đống đồ có

giá trị không nói, còn bị một tên nhãi nhép đâm

cho một nhát suýt chết.

May mà hắn phúc lớn mạng lớn, nếu không,

Chắc chắn sẽ bị lũ đàn em chế nhạo và cười đến

rụng răng.

Cát Tiên đứng dậy nhặt chiếc điện thoại và

lắp lại với hi vọng còn có thể dùng được. Đáng

tiếc, nó bị hư hỏng quá nặng nên đã trở thành

một đống sắt vụn.

“Làm thế nào bây giờ? Chúng ta kẻ thì bị

thương, người thì mang bầu. Giữa cái nơi khi ho

cò gáy này rất dễ gặp nguy hiểm.”

Đang phàn nàn một cách khó chịu thì bỗng

nhiên, gương mặt Cát Tiên trắng bệch, cô vội

đưa tay lên miệng ra hiệu cho Thanh Sơn và Khả

Hân im lặng, bản thân nhón gót đi ra ngoài.

Chỉ một lát sau, Cát Tiên trở về, run run thì thầm:

“Không ổn rồi, đám buôn người đang tới,

chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức.”

Trời phú cho Cát Tiên đôi tai tinh tường nên

có thể nghe được những âm thanh từ đằng xa.

Cô vừa phát hiện có tiếng động cơ xe đang tới

gần nên đoán rằng đó là những kẻ mà Hưng Vẹo

gọi là khách hàng.

“Thân thể Khả Hân cứng đờ còn Thanh Sơn

thì sửng sốt. Hắn lập tức phát huy vai trò trở

thành thủ lĩnh, ra lệnh cho hai cô gái.

“Cô tháo đồng hồ hay vòng tay ném ra phía

con đường đối diện cửa chính để đánh lạc

hướng, chúng ta sẽ đi theo lối đằng sau.”

“Khả Hân, em cầm theo một con dao để phòng thân.

Khả Hân nhanh chóng gật đầu, đi tới gần

Hưng Vẹo và Tùng Tị. Cô cố gắng không nhìn bộ

dạng máu me của chúng, nhặt dao, lau sạch vào

miếng giẻ gần đó và cầm lên.

Cát Tiên cũng đã làm theo lời Thanh Sơn.

Sau khi cả ba dìu nhau lén lút rời khỏi căn nhà

hoang, cô mới thắc mắc:

“Tại sao lại dùng đồ của tôi mà không phi

của anh? À, tôi hiểu rồi, để bọn chúng nghĩ rằng

chỉ có hai người bọn tôi chạy trốn nên sẽ toàn

lực truy đuổi về hướng đó đúng không? “

Nói xong, Cát Tiên liếc chiếc dây chuyển

vàng to sụ và chiếc đồng hồ hàng hiệu trên

cổ Thanh Sơn.

“À không, bởi vì tôi tiếc tiền thôi.”

Thanh Sơn đáp một cách tỉnh bơ khiến Khả

Hân và Cát Tiên đồng loạt ném cho hắn ánh mắt

khinh bỉ. Chưa thấy tên nào giàu có mà keo kiệt

như tên này.

Dù vậy, cả hai vẫn dìu Thanh Sơn cẩn thận,

tránh đụng đến vết thương của hắn. Cũng may,

địa hình nơi này Thanh Sơn có chút hiểu biết nên

việc tìm đường ra cũng không phải quá khó.

Tuy nhiên, chưa được bao lâu, Cát Tiên đã

hoảng sợ thông báo cho Khả Hân và Thanh Sơn

việc bọn họ bị truy đuổi.

“Đi mau, có một nhóm người đang chạy về.

hướng này. Chết tiệt, bọn chúng không bị trúng

kế dương đông kích tây của anh.“

Cát Tiên ảo não nói, đồng thời thúc giục hai

người nhanh chân hơn. Vẻ mặt Thanh Sơn có

chút tái nhợt. Hắn không dám nói cho hai cô gái

biết rằng vết thương của hắn lại bắt đầu chảy

máu nhiều hơn.

Khi cảm thấy quá sức chịu đựng, Thanh Sơn

hít một hơi, cắn chặt khớp hàm, quyết định dừng

lại và nói:

“Hai người chạy trước đi, tôi sẽ ở sau bọc hậu”

Nhưng Khả Hân đã sớm phát hiện ra bộ

dạng bất thường của Thanh Sơn. Gương mặt hắn

tái nhợt, mồ hôi vã ra như tắm.

Cô vội vàng túm lấy Cát , chỉ vào vết

thương của Thanh Sơn và ra ký hiệu cho Cát

Tiên biết về tình trạng của hắn.

“Anh còn chịu nổi không?”

“Không sao, vết thương này bõ bèn gì. Hai

người mau đi trước, tôi sẽ nhanh chóng bám

theo sau.”

Thanh Sơn nén đau nhếch miệng cười, phẩy

tay làm bộ nhưng không may xả trúng miệng vết

thương làm hắn lảo đảo đứng chẳng vững.

“Đau đến không đứng nổi thế này mà còn

dám to mồm.”

Nhanh tay đỡ lấy Thanh Sơn, Cát Tiên nhíu

mày trách móc. Cô nghe được tiếng bước chân

ngày càng gần, lại nhìn vẻ sợ hãi trên mặt Khả

Hân, trong lòng thở dài một hơi và quyết định nói:

“Tôi có cách này, chúng ta sẽ chia làm hai

hướng. Chị Khả Hân dìu anh chạy về hướng này,

còn tôi sẽ chạy về đằng kia và đánh lạc hướng

chúng. May ra như thế mới có đường thoát.“

Khả Hân vội lắc đầu. Cô không thể để Cát

Tiên chịu khổ được nữa. Cô nhìn Cát Tiên bằng

đôi mắt ầng ậc nước, thấy miệng vết thương trên

mặt Cát Tiên đã ngừng chảy máu, nhưng để lại

một vết rạch lớn đến đáng sợ, cô bèn ra hiệu.

Chẳng qua, khi vừa nhìn thấy những động

tác của cô, Cát Tiên xua tay phản đối ngay lập tức.

“Không được, chị đang mang bầu, không

thể liều mình như thế. Nghe lời em, mau cùng.

anh ta trốn đi. Em sẽ không sao hết, em hứa đấy.”

Cát Tiên nhỏen miệng cười, kết hợp với một

chồng chất vết thương nhìn rất kỳ quái,

Khả Hân lại cảm thấy cô bé cực kỳ xinh

đẹp. Dấu vậy, cô vẫn không đồng ý để cho Cát

Tiên đi chịu khổ, có trốn thì ba người cùng trốn.

Thanh Sơn cũng mau chóng phản đối. Hắn

là đàn ông, làm sao có thể để hai người phụ nữ vì

bảo vệ mình mà lâm vào cảnh nguy hiểm.

Nhớ đến hôm nay ra ngoài không đem vũ

khí, hẳn ảo não vô cùng. Lẽ ra, hắn không nên

nhất thời cảm tính mà một mình đi vào trong khu

rừng này.

Nếu có đám Hùng Hói và Vinh Râu ở đây, kể

cả đám người kia có chục thằng hắn cũng chấp hết.

“Hai người đừng có lề mề nữa, mau chạy đi.’

Cát Tiên cắn môi phóng vụt đi. Chạy được

một đoạn, cô quay đầu về phía Khả Hân, đôi mắt

đỏ ửng, nói lời cuối cùng:

“Khả Hân, tất cả những gì em đã làm cho chị

là do em cam tâm tình nguyện. Dù sau này

chúng ta không thể gặp lại nhau nữa, chị cũng

đừng dẫn vặt bản thân. Nhớ kỹ, cuộc sống này.

rất ngắn ngủi, hãy vui vẻ mà sống.”

Một giọt nước mắt lăn xuống, Cát Tiên cũng

nhìn Thanh Sơn, gật đầu lên tiếng:

“Chăm sóc bản thân và Khả Hân cho tốt.

Đừng để công sức bảo vệ chị ấy của tôi trở

thành vô nghĩa.”

Không kịp đợi Thanh Sơn đồng ý, Cát Tiên

chạy vụt đi. Ở một khoảng cách tương đối an

toàn, cô giả bộ hét lên:

“Con mẹ nó, các người có nhanh chân lên

không thì bảo, lũ khốn kia sắp đuối đến mông rồi đấy”

Những tiếng la văng vằng xa dần, bóng

dáng Cát Tiên cũng biến mất. Khả Hân khóc

trong lặng lẽ, còn Thanh Sơn siết chặt hai nắm

tay đến mức phát đau.

Hắn biết Cát Tiên cố tình la hét quát tháo để

tạo cảm giác cô đi cùng với bọn họ khiến lũ buôn

người nghe tiếng chạy theo.

‘Vết thương trên người càng đau, hắn càng

ghỉ nhớ ngày hôm nay, hắn gặp được một cô bé

sẵn›sàng hì sinh bản thân để cứu những người

Xa lạ là hắn và Khả Hân.

Cảm thấy sống mũi cay cay, Thanh Sơn

nhắm mắt lại rồi sau đó mở mắt ra, cắn răng nằm

tay Khả Hân chạy về phía ngược lại. Chỉ cần hắn

thoát khỏi đây, nhất định sẽ đem người đến cứu

Cát Tiên.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 6: Phát hiện Buổi sáng, Khả Hân tỉnh dậy với
Chương 7
Chương 8
Chương 8: B
Chương 9
Chương 9
Chương 9: ;
Chương 9: i
Chương 10
Chương 10
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 50: Hoàng Ly
Chương 50: Hoàng Ly
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 67: …Âm thướng.
Chương 67: ..äm thương mại
Chương 68
Chương 69
Chương 69: Theo đõi
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 87: V…ầi
Chương 88
Chương 88: … đoạn clip bẩn Ý
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 95: ; Tr
Chương 95: ; Trự
Chương 96
Chương 97
Chương 97: V….
Chương 97: V… tần lời r
Chương 97: V.. tắt
Chương 97: V… rắn |
Chương 97
Chương 98: ; Người L
Chương 98: Người
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204: Cảm xúc dao động
Chương 204
Chương 205: Sự kiện quan trọng
Chương 205
Chương 206: Lột mặt nạ
Chương 206
Chương 207: Nỗi đau cùng cực Đau.
Chương 207
Chương 208: Vạch trần quá khứ
Chương 208
Chương 209: Tâm sự của Khả Hân
Chương 209
Chương 210: Một lần mềm lòng, vạn lần sai
Chương 210
Chương 211:  : Điên cuồng
Chương 211
Chương 212: Nhận người
Chương 212
Chương 213: Kích động
Chương 213
Chương 214: Hành hạ
Chương 214
Chương 215: Cách chức
Chương 215
Chương 216: Cướp đoạt
Chương 216
Chương 217: Bà Kim Nhã nổi giận
Chương 217
Chương 218: Theo đuổi vợ cũ “Bốp, bốp.
Chương 218
Chương 219: Gặp gỡ
Chương 219
Chương 220: Mặt dày
Chương 220
Chương 221: Điều kiện Sự cố chấp của Đình Phong khiến Khả Hân bất lực.
Chương 221
Chương 222
Chương 222: Đánh người
Chương 223
Chương 223: Tâm tư
Chương 224
Chương 224: Cá cược
Chương 225: Đoàn tụ
Chương 225
Chương 226: Ngày đầu làm công
Chương 226
Chương 227: Giao dịch với con trai
Chương 227
Chương 228: Nhận trái đắng
Chương 228
Chương 229: Denis Trần trở về
Chương 229
Chương 230: Bí mật trong quá khứ
Chương 230
Chương 231: Buông tay
Chương 231
Chương 232: Hạnh phúc ngắn ngủi
Chương 232
Chương 233: Nguy hiểm
Chương 233
Chương 234
Chương 234: Gục ngã
Chương 235: Kết thúc
Chương 236: Trở về Một năm sau.
Chương 237: Hạnh phúc nơi cuối con đường

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 143
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...