Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Theo Đuổi Vợ Câm

Chương 33

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đình Phong lái xe trở về nhà để gặp Khả

Hân, vừa bước vào cửa và thấy chị An đang lúi

húi dọn dẹp, anh lập tức lên tiếng hỏi

“Chị An, vợ tôi đâu? Đang ở trên phòng

sao?“

“Không thưa cậu, cô Hân dấn cu Bin ra

ngoài chơi, tôi cũng không biết chính xác là đi đâu”

Chị An vội dừng tay để trả lời Đình Phong,

không biết có phải chị hoa mắt không khi thấy vẻ

mặt của cậu chủ lạ hơn bình thường. Vốn dĩ,

thường ngày Đình Phong khá lạnh nhạt nhưng ít

nhất vẫn cho chị sắc mặt tốt, nhưng hôm nay chị

cảm thấy khí chất toát ra từ người cậu ta lạnh lẽo

hơn rất nhiều.

Nghe nói Khả Hân không ở nhà làm sắc mặt

của Đình Phong lại trầm xuống. Anh rút điện

thoại ra và nhắn tin cho cô. Trong lúc đợi tin

nhắn phản hồi, Đình Phong tiến về phía ghế

salon ngồi xuống, anh cần sắp xếp lại một vài

suy nghĩ trong đầu.

Bỗng nhiên, Đình Phong nhìn thấy trên bàn

có một tấm thiệp, mở ra và đọc nhanh những

dòng chữ trong đó, anh ngẩng lên hỏi chị giúp

việc nhà mình.

“Hôm nay có ai đến đây sao?”

“Vâng, sáng nay có một cô gái tên là Ngọc

Nhỉ tới từ sớm, tấm thiệp đó chắc là của cô ấy để

lại.

Đình Phong gật đầu, buông tấm thiệp xuống

bàn, sau đó như nghĩ tới điều gì, anh lại hỏi chị

An.

“Chị có biết hai người nói với nhau những gì

không?”

Chị An suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Lúc đấy

tôi đang bận trong bếp nên không nghe được

chính xác cuộc nói chuyện giữa hai người, nhưng

hai người nói chuyện không vui vẻ lắm, cô Ngọc

Nhi còn tức giận đứng dậy chỉ tay vào mặt cô

Hân. Lúc về thì mỉa mai cả tôi và cô Hân là tầm

mắt hạn hẹp.”

Nói tới đây, chị An cũng cảm thấy bực bội, rõ

ràng là câu cuối cùng này cô ta lớn tiếng nói cho

cả chị và Khả Hân nghe. Cái gì mà bảo chị phải

mở to mắt ra để xem ai có vị trí thế nào, làm như

cô ta mới là chủ của cái nhà này vậy.

Bỗng chị rùng mình nghĩ tới một khả năng

đáng sợ, không phải Ngọc Nhi là bồ nhí của cậu

chủ muốn đến nhà ra oai phủ đầu với vợ chính

thức chứ. Trời đất ạ, nếu thế thì cô Khả Hân tội

nghiệp quá rồi.

“Ting ting“

Tiếng chuông báo tin nhắn từ điện thoại

vang lên khiến Đình Phong thu lại suy nghĩ, anh

đọc địa chỉ mà Khả Hân gửi trên điện thoại và lập

tức cầm chìa khóa xe ra ngoài, bỏ lại chị giúp

việc đang tưởng tượng chuyện tình ba người lâm

ly bi đát như mấy bộ phim Hàn chị xem.

Khoảng hai mươi phút sau, Đình Phong có

mặt tại công viên Hải Dương, anh đi đến chỗ hẹn

và nhanh chóng nhận hai bóng người một lớn

một nhỏ đang đứng ở đó.

Khả Hân nắm tay bé Bin và chỉ cho cậu nhìn

những chú cá voi rất lớn, thỉnh thoảng bé Bin lại

reo lên thích thú khiến hai mẹ con cùng cười

khúc khích. Đình Phong cũng thấy xung quanh

có khá nhiều ánh mắt hiếu kỳ, sỉ mê nhìn Khả

Hân. Chủ yếu đến từ mấy chàng trai trẻ đứng

gần đó.

“Khả Hân.”

Đình Phong cất tiếng gọi và bước tới gần hai

mẹ con, ánh mắt lạnh như băng quét một vòng

khiến những người đàn ông đang liếc trộm Khả

Hân lập tức cụp mắt về. Ngay khi thấy bé Bin

nhảy cẵng lên gọi ba thì mấy người này đành thu

hồi tâm tư trong tiếc nuối. Lâu lắm mới bắt gặp

một cô gái xinh đẹp như thế này mà đáng tiếc là

người ta có chồng rồi.

Khả Hân cũng vui mừng nở nụ cười ngọt

ngào với Đình Phong, nhưng khi cô thấy vẻ mặt

lạnh tanh của anh thì nụ cười hơi héo xuống,

hoang mang không rõ tại sao anh lại như thế.

Đình Phong không nói gì thêm mà chỉ nhìn

Khả Hân chằm chằm như muốn nhìn thấu suy

nghĩ của cô. Khả Hân lập tức thấy lạnh buốt

sống lưng, đôi mắt của anh đây tính xâm chiếm

khiến cô cảm thấy hết sức không thoải mái

Đang định hỏi Đình Phong thì cô thấy ánh

mắt của anh đã rời khỏi cô, anh cúi xuống nhấc

bé Bin lên.

“Nói cho ba nghe coi hôm nay con được

xem những gì rồi?”

“Mẹ xinh đẹp dẫn Bin đi tìm mấy con cá to

bằng này nè ba.” Bé Bin hớn hở vung hai tay diễn

tả nhưng gì mình vừa được xem, còn không quên

chỉ trỏ khắp nơi, dường như cậu rất vui sướng

khi được mẹ dắt tới đây.

“Vậy sao, để ba đưa con đi xem tiếp nhé.”

Nói rồi, Đình Phong bế bé Bin bước đi, bỏ mặc

Khả Hân đứng đằng sau với vẻ mặt hoàn toàn

ngây ngốc. Chỉ đến khi bé Bin quay đầu lại gọi

mẹ ầm ï cô mới tỉnh táo lại và nhanh chóng chạy.

theo.

“Ba ơi con muốn chụp ảnh với nó.“ Bé Bin

phấn khích chỉ vào chú cá heo đang bơi gần sát

cửa kính và lay lay cánh tay của Đình Phong làm

nũng.

“Được.’ Đình Phong cưng chiều bóp nhẹ

mũi của con trai và quay đầu liếc Khả Hân, ánh

mắt vẫn lạnh lùng như lúc mới đến.

Khả Hân hiểu ý vội vàng rút điện thoại ra và

chụp hình cho hai cha con. Một lớn một nhỏ

nhưng lại giống nhau như hai giọt nước khiến

nhiều người chú ý, có người còn công khai khen

ngợi hai cha con thật đẹp.

Những lời nói của họ khiến Khả Hân có chút

tự hào, đây là chồng và con trai của cô. Tuy

nhiên, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Đình Phong,

cô lại cảm thấy tủi thân, không hiểu sao đột

nhiên anh lại trở nên xa cách với cô giống như

trước đây vậy?

Mỗi lần cô muốn tiến lên để nắm lấy tay anh

thì anh luôn cố ý bước nhanh về phía trước. Nếu

không phải nơi này không tiện nói chuyện thì cô

đã chạy ngay đến trước mặt anh để hỏi rõ ràng

rồi.

Cả ba tiếp tục đi tham quan khắp công viên

Hải Dương nhưng Đình Phong và Khả Hân mỗi

người một tâm trạng, chỉ có bé Bin dường như

không nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa ba mẹ

mình nên vẫn sung sướng đòi đi hết chỗ này đến

chỗ khác.

Tình trạng này tiếp tục kéo dài ngay cả khi

ba người bước vào một nhà hàng gần đó để ăn

tối do bé Bin kêu đói bụng. Trên bàn ăn, Đình

Phong chăm chú giúp bé Bin gỡ xương cá trong

khi việc này vốn luôn để Khả Hân làm. Anh hầu

như không ăn gì mà chỉ im lặng nhìn con trai,

thỉnh thoảng ngây người ra suy nghĩ gì đó.

Khả Hân cảm thấy đồ ăn trong miệng không

có mùi vị gì nên cũng sớm buông đũa xuống, cô

quyết định ngay khi về nhà phải nói chuyện rõ

ràng với chồng bởi cô không thể chịu được thái

độ im lặng lạnh lùng của anh.

Có lẽ do đi chơi gần hết một buổi chiều nên

bé Bin rất mau buồn ngủ, cậu ngủ gà ngủ gật

trong lòng Khả Hân trên đường trở về nhà. Sau

khi đặt con trai lên giường ngủ, Khả Hân về

phòng, cô phát hiện Đình Phong đứng ở ban

công, trên tay anh cầm một điếu thuốc.

Mặc dù đang vào mùa khô nên thời tiết nóng

nực hơn, nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài cơn gió

nhẹ thổi tới để xóa tan đi cái oi bức, giúp không

khí trở nên dễ chịu hơn. Vì vậy, khi Đình Phong

đứng trên ban công, Khả Hân có thể nhận ra một

vài sợi tóc của anh bay bay theo gió. Cô bỗng có

cảm giác người đàn ông này rất cô độc.

Cô độc?

Khả Hân tự giễu vì suy nghĩ vớ vần của

mình. Đình Phong hầu như có tất cả mọi thứ trên

đời mà người ta mơ ước: Gia thế, công việc,

ngoại hình, năng lực, làm sao anh có thể cảm

thấy cô đơn đây?

Thu lại mấy ý nghĩ linh linh, cô bước tới cạnh

anh, túm lấy một góc áo giật giật để anh chú ý

đến mình. Cô có chuyện muốn nói anh.

Đình Phong buông điếu thuốc trên tay, anh

nhả một làn khói vào không khí khiến chúng bay

lơ lửng một lát rồi chợt tan biến vào trong bóng

đêm. Anh vẫn không quay đầu lại mà chỉ chăm

chú nhìn về phía trước, giống như trong màn

đêm u tối đó có thứ gì đó mà anh lưu luyến.

“Em có tin vào duyên phận không?” Ngay.

khi Khả Hân nghĩ rằng Đình Phong sẽ mãi im

lặng như thế thì anh bỗng đột ngột lên tiếng,

giọng nói trầm ấm nhưng không nghe ra được

chút cảm xúc vui buồn nào.

Khả Hân cũng học Đình Phong, ngắm nhìn

bầu trời đêm và thả lỏng cơ thể. Cô suy nghĩ về

câu hỏi của anh. Duyên phận đối với cô là một

khái niệm tương đối trừu tượng nhưng sự thật là

cô lại tin nó tồn tại.

Có lẽ nều không phải là duyên phận, sau cái

đêm cô thuộc về anh cô đã không mang thai bé

Bin

Nếu không phải duyên phận, thì thật khó để

giải thích tại sao cô lại yêu anh, trong khi biết

lòng anh có một người con gái khác, biết anh.

chán ghét oán hận cô, đối xử tàn tệ với cô.

Không ai muốn bản thân bị người khác coi

thường và đối xử không tốt. Cô cũng vậy, dù tính

cách có nhu nhược đến đâu thì cũng biết đau

lòng khi bị anh hiểu lầm, khổ sở khi bị anh dày vò

thân thể. Nhưng cô vấn chấp nhận hết vì trót yéu

anh, yêu đến vứt bỏ cả tự tôn chỉ vi mong mỏi

một ngày anh quay đầu lại sế nhận ra điểm tốt

của mình.

Khi Khả Hân đang chìm trong những dõng

suy nghĩ miên man thì đột nhiền cô bị một bàn

tay kéo lại khiến cô loạng choạng suýt ngã. Khả

Hân ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đôi mất nâu

nhạt sâu thẳm của Đình Phong, nhưng lúc này,

ánh mắt ấy làm cô cảm thấy sợ hãi. Anh bóp

chặt vai cô, gắn từng tiếng một

“Nói cho tôi biết, em có từng hối hận vì làm vợ tôi không?”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 6: Phát hiện Buổi sáng, Khả Hân tỉnh dậy với
Chương 7
Chương 8
Chương 8: B
Chương 9
Chương 9
Chương 9: ;
Chương 9: i
Chương 10
Chương 10
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 50: Hoàng Ly
Chương 50: Hoàng Ly
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 67: …Âm thướng.
Chương 67: ..äm thương mại
Chương 68
Chương 69
Chương 69: Theo đõi
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 87: V…ầi
Chương 88
Chương 88: … đoạn clip bẩn Ý
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 95: ; Tr
Chương 95: ; Trự
Chương 96
Chương 97
Chương 97: V….
Chương 97: V… tần lời r
Chương 97: V.. tắt
Chương 97: V… rắn |
Chương 97
Chương 98: ; Người L
Chương 98: Người
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204: Cảm xúc dao động
Chương 204
Chương 205: Sự kiện quan trọng
Chương 205
Chương 206: Lột mặt nạ
Chương 206
Chương 207: Nỗi đau cùng cực Đau.
Chương 207
Chương 208: Vạch trần quá khứ
Chương 208
Chương 209: Tâm sự của Khả Hân
Chương 209
Chương 210: Một lần mềm lòng, vạn lần sai
Chương 210
Chương 211:  : Điên cuồng
Chương 211
Chương 212: Nhận người
Chương 212
Chương 213: Kích động
Chương 213
Chương 214: Hành hạ
Chương 214
Chương 215: Cách chức
Chương 215
Chương 216: Cướp đoạt
Chương 216
Chương 217: Bà Kim Nhã nổi giận
Chương 217
Chương 218: Theo đuổi vợ cũ “Bốp, bốp.
Chương 218
Chương 219: Gặp gỡ
Chương 219
Chương 220: Mặt dày
Chương 220
Chương 221: Điều kiện Sự cố chấp của Đình Phong khiến Khả Hân bất lực.
Chương 221
Chương 222
Chương 222: Đánh người
Chương 223
Chương 223: Tâm tư
Chương 224
Chương 224: Cá cược
Chương 225: Đoàn tụ
Chương 225
Chương 226: Ngày đầu làm công
Chương 226
Chương 227: Giao dịch với con trai
Chương 227
Chương 228: Nhận trái đắng
Chương 228
Chương 229: Denis Trần trở về
Chương 229
Chương 230: Bí mật trong quá khứ
Chương 230
Chương 231: Buông tay
Chương 231
Chương 232: Hạnh phúc ngắn ngủi
Chương 232
Chương 233: Nguy hiểm
Chương 233
Chương 234
Chương 234: Gục ngã
Chương 235: Kết thúc
Chương 236: Trở về Một năm sau.
Chương 237: Hạnh phúc nơi cuối con đường

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 33
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...