Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Theo Đuổi Vợ Câm

Chương 144

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Khả Hân buộc mình không được phép yếu

đuối. Cát Tiên đã dùng bản thân làm mồi nhử

bọn buôn người giúp cô và Thanh Sơn có cơ hội

trốn thoát, cô không thể phụ lòng con bé.

Nghĩ vậy, Khả Hân gạt nước mắt, đỡ Thanh

Sơn mau chóng chạy đi. Đường rừng ngày càng

khó , không biết có phải vì Thanh Sơn

đã nhớ lộn không nữa

Đoán được sự lo lắng của Khả Hân, Thanh

Sơn lắc đầu trấn an cô.

“Không nhầm, vị trí mà bọn buôn người giam

giữ em và Cát Tiên nằm sâu trong cánh rừng này,

do đó, để lần đường ra không phải chuyện dế

dàng. Nhưng anh chắc chắn chúng ta đang di

đúng đường.”

Vừa dứt lời, Thanh Sơn ngã khụy xuống đất,

môi trắng bệch, thân thể run run. Có lẽ do mất

quá nhiều máu nên Thanh Sơn trở nên yếu ớt

hơn bao giờ hết.

Chính bản thân hắn cũng tự giễu bản thân là

gánh nặng cho người khác. Thanh Sơn gắng

gượng bò dậy, ngồi tựa vào một gốc cây, bàn tay

ôm sườn đã thấm đẫm máu từ bao giờ, thì thào.

nói với Khả Hân.

“Em chạy dọc con đường này khoảng một

giờ nữa sẽ ra được khỏi rừng và tới đại lộ. Nhớ

tránh các bụi rậm kẻo có rắn rết.”

“Anh muốn bỏ cuộc?”

Khả Hân ngồi thụp xuống trước mặt Thanh

Sơn, mấp máy từng chữ để hắn có thể nhìn rỡ.

Thanh Sơn lắc đầu, nhăn mặt kiểm chế cơn

đau đớn đang lan khắp toàn thân và nói:

“Anh mất quá nhiều máu, nếu tiếp tục chạy

có thể nguy hiểm đến tính mạng. Em chạy thoát

khỏi đây nhớ gọi người đến cứu anh và Cát Tiên.”

Thấy vẻ mặt hoảng sợ của Khả Hân, Thanh

Sơn gắng gượng động viên cô:

“Đừng suy nghĩ gì nữa, hiện tại mọi hy vọng

hơn bao giờ hết.

Chính bản thân hắn cũng tự giếu bản thân là

gánh nặng cho người khác. Thanh Sơn gắng

gượng bò dậy, ngồi tựa vào một gốc cây, bàn tay

ôm sườn đã thấm đẫm máu từ bao giờ, thì thào.

nói với Khả Hân.

“Em chạy dọc con đường này khoảng một

giờ nữa sẽ ra được khỏi rừng và tới đại lộ. Nhớ

tránh các bụi rậm kẻo có rắn rết.”

“Anh muốn bỏ cuộc?”

Khả Hân ngồi thụp xuống trước mặt Thanh

Sơn, mấp máy từng chữ để hắn có thể nhìn rõ.

Thanh Sơn lắc đầu, nhăn mặt kiểm chế cơn

đau đớn đang lan khắp toàn thân và nói:

“Anh mất quá nhiều máu, nếu tiếp tục chạy

có thể nguy hiểm đến tính mạng. Em chạy thoát

khỏi đây nhớ gọi người đến cứu anh và Cát Tiên.”

Thấy vẻ mặt hoảng sợ của Khả Hân, Thanh

Sơn gắng gượng động viên cô:

“Đừng suy nghĩ gì nữa, hiện tại mọi hy vọng là có”

Thực chất, cô là một người rất tốt. Sự việc trong

buổi lễ kỷ niệm ngày cưới của ba mẹ chồng là

một ví dụ điển hình.

Nếu lúc đó Khả Hân không vươn tay ra

muốn cứu Hoàng Ly thì đã không bị hiểu lầm là

đẩy ngã Hoàng Ly xuống cầu thang.

Hoặc hiện tại, cô có thể lựa chọn bỏ mặc

hắn để chạy trốn, chẳng ai có thể trách cô được,

dĩ nhiên đây là bản năng sinh tồn của con người.

Thanh Sơn bất chợt nở nụ cười, ánh mắt

nhìn Khả Hân mềm mại khiến Khả Hân bình tâm

mà quên đi nỗi sợ đang hiện hữu bên cạnh.

“Em thật ngốc, xin lỗi vì trước đây có thành

kiến với em. Bây giờ, anh đã hiểu vì sao Đình

Phong lại xiêu lòng trước em rồi.”

Nghe Thanh Sơn nhắc đến Đình Phong, trái

tìm Khả Hân co rút vì đau đớn. Cô ôm lấy ngực,

cắn môi để ngăn dòng nước mắt chực trào ra từ

đôi mắt hạnh xinh đẹp.

Phải, cô biết Đình Phong yêu cô, yêu đến

mức điên cuồng muốn chiếm hữu cô.”

Thanh Sơn vừa dứt lời thì bỗng nhiên nghe

thấy những tiếng bước chân dồn dập. Ngay sau

đó, bốn kẻ từ phía sau lưng họ xuất hiện.

“Bốp, bốp, bổp..Chao ôi, cảm động chưa kìa.”

Tên đi đầu mở miệng chế nhạo. Chất giọng

quen thuộc làm Thanh Sơn lập tức trợn mắt hét lên:

“Văn Sẹo, là mày?”

Hắn nhìn chằm chằm Văn Sẹo với ánh mắt

phun lửa. Chưa bao giờ hắn nghĩ đến kẻ truy

duổi phía sau lại là tên đàn em đắc lực một thời

của hắn.

Liếc mắt qua vài ba tên đang cầm vũ khí bên

cạnh Văn Seo, Thanh Sơn phát hiện thêm một

gương mặt quen thuộc khác.

Ngay cả Khả Hân cũng bàng hoàng. Kia

chẳng phải là kẻ sở khanh ở chợ hoa từng muốn

sàm sỡ cô sau đó bị người của Thanh Sơn tẩn

một trận hay sao?

“Chào người đẹp, mấy tháng rồi mới được

gặp lại em. Chà, chà, em vẫn đẹp như xưa dù bộ.

m dạng bây giờ không được sạch sẽ cho lắm.“

Tên vẩu quét mắt đánh giá Khả Hân, liếm

môi nói một cách dâm đãng. Sau đó, gã quay về

phía Thanh Sơn, nhìn vết thương trên người hẵn,

bật cười ha hả:

“Thằng khốn miệng độc, mày cũng có ngày

hôm nay sao?”

Nối nhục nhã mà Thanh Sơn mang đến, cả

đời này gã cũng không bao giờ quên được. Lần

đó, gã bị đại ca của gã lôi đến trước mặt Thanh

Sơn như một con chó. Dù gã đã quỳ xuống xin lỗi

hắn nhưng vẫn bị hắn đánh cho một trận thiếu.

chút nữa tàn phế.

Bởi vậy, gã vẫn ôm nỗi hận thù và mong mỏi

có ngày được rửa hận. Thật may, trời không phụ

lòng người, Văn Sẹo tìm đến gã, hỏi gã có muốn

gia nhập vào tổ chức mà hắn mới thành lập để

chống lại Thanh Sơn không, dĩ nhiên là gã đồng

ý ngay lập tức.

Thanh Sơn phớt lờ lời nói vẻ hung ác trên

mặt tên vẩu, chỉ chăm chú đối thoại với Văn Sẹo.

“Văn Sẹo, tao đã tha cho mày lành lặn rời

khỏi tổ chức, đây là cách mày báo ân sao?”

“Hừ, bớt nói chuyện ân nghĩa ở đây. Tao đâu

cần mày cho tao những thứ đó, thứ tao cần là

quyền lực. Nhưng một câu của mày khiến công

sức tao nằm gai nén mật gây dựng suốt bao

nhiêu năm trời lọt vào tay kẻ khác. Tao có thể

không oán sao?”

ồn Sẹo lạnh lùng truy vấn. Hắn không hề

có chút cảm kích khi Thanh Sơn nói ra những

điều này. Ngược lại, hắn chỉ thấy Thanh Sơn là kẻ

lừa đảo, chiếm đoạt mồ hôi nước mắt của hắn

mà thôi.

Thanh Sơn bật cười một cách cay đắng. Tên

đàn em mà hắn tự tay cất nhắc và dạy dỗ vì một

người phụ nữ mà phản bội hắn, lúc này, lại vì bị

hẳn tước đoạt quyền lực mà dồn hắn vào bước

đường cùng.

“Mày là kẻ đứng sau vụ dụ tao đến đây?”

Hiện tại, Thanh Sơn có thể đoán ra tám chín

phẩn sự thật. Hắn không biết Văn Sẹo có liên

quan gì tới vụ bắt cóc Khả Hân hay không,

nhưng hắn có thể chắc chắn việc bản thân ở đây.

là được sắp đặt sẵn.

“Phải, là tao nhờ người xì cho mày thông tin

nơi này có mỏ vàng. Tao biết mày và đám Hùng

Hói sẽ mò đến. Chẳng qua, đám Hùng Hói đã bị

người của tao lừa đi chỗ khác nên mày mới đành

tự thân xuất mã tới đây:“

Văn Sẹo rút ra một khẩu súng ngắn, chậm

lết tới gần chỗ Thanh Sơn và Khả Hân.

Hắn đi rất chậm, giống như muốn thưởng

thức vẻ mặt kinh sợ của Khả Hân cũng như vẻ

phẫn nộ của Thanh Sơn. Lần đầu tiên, hắn mới

có cảm giác tuyệt diệu như vậy.

Kẻ từng là đại ca của hắn yếu ớt đến nỗi

phải ngồi dựa và gốc cây, chờ đợi hắn ban phát

lòng thương hại. Dĩ nhiên là hắn sẽ không làm

thế, khó khăn lắm mới dụ được Thanh Sơn một

mình tới đây, hắn muốn tự tay tiễn “đại ca” về nơi

chín suối.

Thanh Sơn nhìn Văn Sẹo với ánh mắt tàn

khốc. Dù bị thương nặng nhưng hắn quyết không

quan gì tới vụ bắt cóc Khả Hân hay không,

nhưng hắn có thể chắc chắn việc bản thân ở đây.

là được sắp đặt sẵn.

“Phải, là tao nhờ người xì cho mày thông tin

nơi này có mỏ vàng. Tao biết mày và đám Hùng

Hói sẽ mò đến. Chẳng qua, đám Hùng Hói đã bị

người của tao lừa đi chỗ khác nên mày mới đành

tự thân xuất mã tới đây:”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 6: Phát hiện Buổi sáng, Khả Hân tỉnh dậy với
Chương 7
Chương 8
Chương 8: B
Chương 9
Chương 9
Chương 9: ;
Chương 9: i
Chương 10
Chương 10
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 50: Hoàng Ly
Chương 50: Hoàng Ly
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 67: …Âm thướng.
Chương 67: ..äm thương mại
Chương 68
Chương 69
Chương 69: Theo đõi
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 87: V…ầi
Chương 88
Chương 88: … đoạn clip bẩn Ý
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 95: ; Tr
Chương 95: ; Trự
Chương 96
Chương 97
Chương 97: V….
Chương 97: V… tần lời r
Chương 97: V.. tắt
Chương 97: V… rắn |
Chương 97
Chương 98: ; Người L
Chương 98: Người
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204: Cảm xúc dao động
Chương 204
Chương 205: Sự kiện quan trọng
Chương 205
Chương 206: Lột mặt nạ
Chương 206
Chương 207: Nỗi đau cùng cực Đau.
Chương 207
Chương 208: Vạch trần quá khứ
Chương 208
Chương 209: Tâm sự của Khả Hân
Chương 209
Chương 210: Một lần mềm lòng, vạn lần sai
Chương 210
Chương 211:  : Điên cuồng
Chương 211
Chương 212: Nhận người
Chương 212
Chương 213: Kích động
Chương 213
Chương 214: Hành hạ
Chương 214
Chương 215: Cách chức
Chương 215
Chương 216: Cướp đoạt
Chương 216
Chương 217: Bà Kim Nhã nổi giận
Chương 217
Chương 218: Theo đuổi vợ cũ “Bốp, bốp.
Chương 218
Chương 219: Gặp gỡ
Chương 219
Chương 220: Mặt dày
Chương 220
Chương 221: Điều kiện Sự cố chấp của Đình Phong khiến Khả Hân bất lực.
Chương 221
Chương 222
Chương 222: Đánh người
Chương 223
Chương 223: Tâm tư
Chương 224
Chương 224: Cá cược
Chương 225: Đoàn tụ
Chương 225
Chương 226: Ngày đầu làm công
Chương 226
Chương 227: Giao dịch với con trai
Chương 227
Chương 228: Nhận trái đắng
Chương 228
Chương 229: Denis Trần trở về
Chương 229
Chương 230: Bí mật trong quá khứ
Chương 230
Chương 231: Buông tay
Chương 231
Chương 232: Hạnh phúc ngắn ngủi
Chương 232
Chương 233: Nguy hiểm
Chương 233
Chương 234
Chương 234: Gục ngã
Chương 235: Kết thúc
Chương 236: Trở về Một năm sau.
Chương 237: Hạnh phúc nơi cuối con đường

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 144
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...