Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Theo Đuổi Vợ Câm

Chương 92

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Chị An có việc nên đã về trước, lúc này

trong phòng bệnh chỉ còn lại Khả Hân và bé Bin,

Có vẻ như vì được gặp mẹ nên cậu vô cùng

Vui sướng, chạy lon ton quanh căn phòng, ngó

chỗ này chỗ kia với vẻ mặt tò mò.

Khả Hân dịu dàng dõi theo bóng dáng của

Cốñ trai. Bỗng nhiên, cô có chút lo lắng. Nếu

phải ly hôn với Đình Phong, cô chắc chắn anh và

gia đình anh sẽ không cho phép cô mang bé Bin

theo, mà cô thì không thể sống thiếu con trai

được.

Phải làm sao mới tốt đây?

Đúng lúc Khả Hân đang đăm chiêu Suy nghĩ

thì cánh cửa phòng mở ra, Đình Phong bước vào.

Ngay khi nhìn thấy anh, Khả Hân tái mặt.

Thân thể run rẩy nhích vào phía bên trong

giường bệnh, vẻ mặt cảnh giác lẫn sợ hãi.

Đình Phong không ngờ Khả Hân lại phản

ứng như vậy. Nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô,

lòng anh đau đớn như bị ai lấy dao đâm một

nhát.

Anh bước tới gần cô, muốn vươn tay vuốt ve

mái tóc của cô, nhưng thấy cô mím môi kháng

cự, anh lại rụt tay về, trên mặt không giấu nổi sự

mất mát.

May mắn lúc đó, bé Bin nhìn thấy ba nên lập

tức lấp như con sóc về phía anh, miệng bô bô:

*A, ba đã về”

Lúc này Đình Phong mới để ý tới bóng dáng

nhò bé của con trai nên vội vàng cúi xuống ôm

cậu vào lòng. Những tưởng bé Bin sẽ nói câu:

Con nhớ ba hay đại loại mấy câu nói ngọt như

mía lùi quen thuộc của cậu, không ngờ cậu lại bịt

mũi nhăn nhó:

“Ổi giời ơi, ba Phong hôi quá.”

Đình Phong lập tức đen mặt. Anh bay từ Tây

Ban Nha về đây mất gần mười mấy giờ đồng hồ,

sáng về nhà chưa kịp làm gì đã hoảng hốt tìm

kiếm hai mẹ con.

Sau đó chầu chực trước cổng bệnh viện hơn

hai giờ nữa, tới khi vào được thì lạ gặp phải Nhật

Dương đang ở cùng Khả Hân. Anh diên tiết lôi |

hắn ta ra ngoài ẩu đả một trận.

Dù chiếm thế thượng phong nhưng Nhật

Dương cũng không kém, mấy lần đánh anh ngã

lăn xuống đất. Cậu ta bị thương chủ yếu trên mặt

là do anh cố tình, nhưng đoán chừng vết bầm

tífÑ trên người anh cũng không ít.

Đã thể anh còn phải tiếp tục truy tìm và xử

lý Ngọc Nhi. Cả một ngày vất vả như thế, không

bốc mùi mới lạ.

Mà anh cũng không bận tâm vì lời chê bai

của con trai, cái anh để ý là câu “ối giời ơi” của

cậu. Đây là điều một đứa trẻ bốn tuổi nên nói

sao?

“Bin, ai dạy con nói như vậy?”

Bé Bin chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ vô

số tội nói:

“Trên ipad và diện thoại ạ”

“Nói cho ba nghe, ngoài mấy chữ “ối giời ơi”,

con còn học được những gì trên đó?”

Thấy Đình Phong nghiêm túc hỏi, bé Bin |

tưởng anh muốn kiểm tra cậu như lúc học trên

lớp, cậu khoe khoang một cách vô cùng phấn

khởi:

“Nhiều lắm ba ơi, mẹ nó này, chết tiệt này,

‘what the hell?…

Mỗi từ bé Bin nói ra, sắc mặt Đình Phong

teh) đÏÌ một phần, cho đến khi cậu ngân nga một

bãi thơ thì anh thực sự không nghe nổi nữa.

Nguyên văn bài thơ như sau:

“Không chê anh nghèo, lên xe anh. đèo, đâm

phải con mèo, hai đứa cùng tèo.“

“Dừng lại, từ nay về sau, ba sẽ tịch thu ipad

của con.”

Đình Phong êm ái tuyên án khiến bé Bin trợn

tròn mắt. Cậu phải mất vài giây mới định hình

được án phạt của mình.

“Ô…ô, Bin không muốn. Ba ơi, không có ipad

làm sao Bin sống nổi, Bin là đứa bé đáng thương

nhất trên đời.

Khỏi cần quan tâm làm gì cho nhọc lòng,

Đình Phong cũng thừa biết cậu đang giả bộ.

khóc. Đặc biệt, lời nói của cậu khiến anh càng

đau đầu;

“Không có cơm ăn mới chết, thiếu ipad vẫn

sống khỏe re. Ngoan, ba mua rất nhiều đồ chơi

cho con.”

Bé Bin đang giả vờ giả vịt đau khổ vật vã,

( ốñ nghe thấy lời Đình Phong làm ánh mắt cậu

SáÑổ lên, một bộ tươi tỉnh như không có chuyện

gì xây ra.

“Ba nói thật không? Ai nói dối sẽ biến thành

con chó nhỏ.“

Câu nói quen thuộc của con trai khiến Đình

Phong ngây ra, anh chợt nhớ về một buổi tối, khi

cả nhà ba người quây quần bên nhau vẽ tranh,

cậu cũng nói với anh y chang vậy.

Đình Phong vô thức liếc về phía Khả Hân

Mặc dù cô quay đầu đi, nhưng anh biết cô vẫn

dòng tai nghe cuộc nói chuyện của hai cha con

anh bởi vẻ mặt cô rất kỳ lạ, khóe miệng giật giật

như muốn cười mà không dám cười.

Đầu anh chợt lóe lên một ý tưởng. Phải rồi, _ˆ

Khả Hân thích nhất là nhìn thấy anh và con trai

đấu khẩu. Xem ra phải nhờ đến sự giúp đỡ của |

bé Bin rồi.

Nghĩ vậy, Đình Phong giả bộ buồn rầu:

“Ba để đồ chơi của Bin ở nhà rồi, mà muốn

Về nhà thì mẹ xinh đẹp phải mau khỏi bệnh. Đã

thế, mẹ con còn đang giận ba nữa

Ñói xong, anh lén lút nhìn Khả Hân qua khóe

mất, thấy cô vẫn là bộ dạng không thèm quan

tâm. Tuy nhiên, anh không bỏ cuộc. Nhất định

anh sẽ làm Khả Hân cười để cô tha thứ cho anh.

“Tại sao mẹ xinh đẹp lại giận ba Phong?”

“Vì ba khiến mẹ hiểu lầm”

“Hiểu lầm là gì ạ?“

“Ví dụ nhé, khi Bin không làm chuyện xấu,

nhưng mẹ xinh đẹp lại nghĩ Bin làm, đó chính là

hiểu lầm.

“Thế ba làm chuyện xấu sao?”

“Không phải, là người khác làm chuyện xấu

Sau đó đổ oan cho ba.”

Đình Phong nghiêm túc đối thoại với bé Bin,

trong lòng thì hớn hở giơ ngón cái với cậu. Thật.

không hổ là con trai của anh, phối hợp quá nhịp

nhàng.

“Vậy người xấu đó là ai?“

Hết sẩy, tuyệt quá Bin ơi, Đình Phong thiếu.

chút, nữa thì hôn chụt một cái lên má con trai.

Anh: Ñhanh chóng trả lời:

“Chính là Ngọc Nhi, cái cô mà Bin không

thích ấy. Cô ta tự làm giả một thứ, lại mang thứ

đó cho mẹ xinh đẹp xem, thế là mẹ buồn nên

bệnh đấy.”

“Hừ, cô Ngọc Nhi xấu, Bin ghét cô Ngọc

Nhị.

Sau đó, bé Bin nhìn Đình Phong, đánh giá

một chút rồi bĩu môi:

“Ba chơi với cô Ngọc Nhi, ba cũng xấu. Mẹ

xinh đẹp không thích ba nữa, Bin cũng không

thích ba luôn.”

Vẻ mặt Đình Phong cứng đờ, trong lòng âm

thầm hối hận. Đãng lẽ anh nên bịt miệng bé Bin

lại trước khi cậu phun ra câu cuối.

Trẻ con thì vẫn là trẻ con, có thông minh đến

mấy cũng không biến thành người lớn được.

Là anh tự vác đá đập vào chân mình.

“Phải, phải, là ba xấu, Bin và mẹ xinh đẹp

tha thứ cho ba đi, ba biết lỗi rồi.”

Đình Phong chưng ra vẻ mặt mướp đắng, lại

làm ffò trước mặt con trai công khai xin lỗi Khả

Hân.

Anh biết cô vẫn luôn chú ý đến động tĩnh

của anh và bé Bin, nên muốn nhân cơ hội này

cầu xin cô tha thứ.

Bé Bin hết nhìn Đình Phong rồi

Í nhìn Khả

Hân, vẻ mặt rối rắm như không biết đứng về phía

ai.

Đình Phong lập tức bồi thêm một câu có tính

sát thương mạnh với con trai:

“Bin à, mẹ xinh đẹp mà không tha thứ cho

ba thì sẽ bỏ hai cha con mình để trốn đi đấy.”

Câu nói của Đình Phong khiến bé Bin ngây

ra như phỗng. Sau đó, một tiếng khóc kinh thiên

động địa vang lên:

“Ô..ô..mẹ xinh đẹp đừng bỏ Bin đi. Nếu

trốn thì cho Bin theo với, bỏ ba Phong hư ở lại

thôi.”

Ặc, cái thằng nhóc này rốt cuộc là con ai

vậy?

Đình Phong bất lực nhìn bé Bin gào khóc

trong ngực, chân tay vung vẩy hướng về phía

Khả Hân

Anh đành ôm bé Bin lại phía giường của Khả

Hân. Ngay lập tức, bé Bin chui vào trong lòng

mẹ, sống chết không ra. Nước mắt lạch cạch rơi

xuống nhìn đáng thương hết sức.

Khả Hân đau lòng vội vàng dỗ dành cậu, lại

trừng mắt lườm Đình Phong, dọa bé Bin đến phát

khóc thế này, thật đáng ghét

Thấy Khả Hân cuối cùng cũng chịu để ý đến

mình, dù bị lườm nhưng Đình Phong vui như mở

cờ trong bụng. Anh lập tức rút điện thoại trong

túi ra và đưa cho Khả Hân xem đoạn clip.

Tất nhiên, anh tắt luôn phần âm thanh của

nó bởi anh thật sự không chịu nổi tên mình xuất

hiện trong những câu rên rỉ của Ngọc Nhi, càng

không muốn làm Khả Hân và bé Bin bẩn tai

Vừa trông thấy những hình ảnh đó, sắc mặt

Khả Hân biến đổi tức khắc. Cô run run nhìn anh,

biểu cảm không thể tin nổi là anh lại dám công

KHãÏdưa cho cô xem clip anh ân ái với người phụ

nữ khác.

Trong lúc dạ dày Khả Hân lại bắt đầu sôi

trào, Đình Phong nhanh miệng giải thích

‘Khả Hân, đây không phải là anh, em xem kỹ

lại đi, đó là Phan Thành. Trong chuyến công tác

này không chỉ có anh và Ngọc Nhỉ, còn có cả

cậu ta nữa.”

Thấy sắc mặt Khả Hân đã dịu lại, Đình

Phong giải thích tất cả mọi chuyện cho cô nghe.

Ngoài ra, anh còn giải thích chuyện của Hoàng

Ly.

“Hoàng Ly là hồi ức tốt đẹp của anh. Quên

những kí ức đó là điều anh không thể làm, nhưng

vạch rõ ranh giới với cô ấy thì anh làm được.”

“Khả Hân, em là vợ anh, hiện tại hay tương

lai đều không có gì thay đổi. Anh…cần em.”

Đột nhiên, Đình Phong ảo não, rõ ràng anh

định nói ba chữ “anh yêu em”, không biết tại sao

đến miệng lại là “anh cần em”

Có lẽ vì bé Bin còn ở trong lòng Khả Hân nên

anh cảm thấy xấu hổ. Làm trò trước mặt con trai

thổ lộ với mẹ nó, Đình Phong tự nhận chưa mặt

đầy đến mức đó,

Tuy nhiên, anh sẽ để dành ba chữ này để nói

với Khả Hân vào một dịp đặc biệt khác. Khi đó,

anh sẽ chuẩn bị mọi thứ kỹ càng hơn.

Dù thế, Đình Phong vẫn nín thở chờ đợi

phản ứng của Khả Hân,

Siết chặt chiếc điện thoại trong tay, Khả Hân

cảm nhận được một cơn lốc xoáy chưa từng có

trong lòng mình.

Nước mắt cô tuôn rơi không kiểm chế được,

giống như phát tiết những cảm xúc đau khổ

trong lòng.

Mừng rỡ vì Đình Phong không thực sự phản

bội cô, hối hận vì đã để Ngọc Nhi lừa, tủi thân do

bị Đình Phong bắt nạt, và nhất là ba tiếng “anh

cần em” của anh.

Cuối cùng cô cũng đợi được ngày anh nói

rằng anh cần có cô. So với những lời ngon tiếng

ngọt khác, cô chỉ cần điều giản đơn này thôi.

Bé Bin thấy Khả Hân khóc, lập tức cũng

ftung hăng khóc. Thậm chí ,tiếng khóc còn lấn át

Gã tiếng nói nghẹn ngào

Ô…ô, mẹ xinh đẹp đừng khóc, là ba Phong

hư, không phải Bin hư, mẹ xinh đẹp mắng ba

Phong đi”

Nhìn một lớn một nhỏ ôm nhau óc lớn, Đình

Phong đau lòng muốn chết, vội vòng tay ôm lấy

cả hai mẹ con vào ngực. Bỗng, anh nhớ tới lời bé

Bin chê mình hôi, xấu hổ rụt tay lại, lén lút cúi

xuống ngửi ngửi.

Bống, Đình Phong nghe thấy tiếng cười khẽ

xen lẫn tiếng nức nở. Ngẩng đầu lên, anh bắt uăp

đôi mắt đỏ hoe của Khả Hân. Đôi mắt ấy bao

hàm rất nhiều cảm xúc, nhưng anh có thể đọc ra

được một cảm xúc quen thuộc, đó chính là tha

thứ

Phút giây ấy, trái tìm Đình Phong loạn nhịp.

Anh biết mình đã thành công.

Mặc kệ vấn đề hôi hay thơm, Đình Phong ôm

châm lấy Khả Hân, hôn lên những giọt nước mắt

của cô. Vị mặn chát nhắc nhở anh biết, cô đã

từng tổn thương đến mức nào. Anh vuốt ve

0g mặt vợ, thủ thì

“Cám ơn và cũng xin lỗi em, Khả Hân.”

Khoảnh khắc ấy, cả Đình Phong và Khả Hân

đều nhận ra hình ảnh của nhau trong mắt đối

phương, Khả Hân hạnh phúc gật đầu.

Bỗng, một giọng nói non nớt, rầu rĩ vang lên:

“Bin còn ở dưới này nè, hai người buông

nhau ra đi. Ba Phong hôi quá. Bin sắp tắc thở

đến nơi rồi… ô… ô…

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 6: Phát hiện Buổi sáng, Khả Hân tỉnh dậy với
Chương 7
Chương 8
Chương 8: B
Chương 9
Chương 9
Chương 9: ;
Chương 9: i
Chương 10
Chương 10
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 50: Hoàng Ly
Chương 50: Hoàng Ly
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 67: …Âm thướng.
Chương 67: ..äm thương mại
Chương 68
Chương 69
Chương 69: Theo đõi
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 87: V…ầi
Chương 88
Chương 88: … đoạn clip bẩn Ý
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 95: ; Tr
Chương 95: ; Trự
Chương 96
Chương 97
Chương 97: V….
Chương 97: V… tần lời r
Chương 97: V.. tắt
Chương 97: V… rắn |
Chương 97
Chương 98: ; Người L
Chương 98: Người
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204: Cảm xúc dao động
Chương 204
Chương 205: Sự kiện quan trọng
Chương 205
Chương 206: Lột mặt nạ
Chương 206
Chương 207: Nỗi đau cùng cực Đau.
Chương 207
Chương 208: Vạch trần quá khứ
Chương 208
Chương 209: Tâm sự của Khả Hân
Chương 209
Chương 210: Một lần mềm lòng, vạn lần sai
Chương 210
Chương 211:  : Điên cuồng
Chương 211
Chương 212: Nhận người
Chương 212
Chương 213: Kích động
Chương 213
Chương 214: Hành hạ
Chương 214
Chương 215: Cách chức
Chương 215
Chương 216: Cướp đoạt
Chương 216
Chương 217: Bà Kim Nhã nổi giận
Chương 217
Chương 218: Theo đuổi vợ cũ “Bốp, bốp.
Chương 218
Chương 219: Gặp gỡ
Chương 219
Chương 220: Mặt dày
Chương 220
Chương 221: Điều kiện Sự cố chấp của Đình Phong khiến Khả Hân bất lực.
Chương 221
Chương 222
Chương 222: Đánh người
Chương 223
Chương 223: Tâm tư
Chương 224
Chương 224: Cá cược
Chương 225: Đoàn tụ
Chương 225
Chương 226: Ngày đầu làm công
Chương 226
Chương 227: Giao dịch với con trai
Chương 227
Chương 228: Nhận trái đắng
Chương 228
Chương 229: Denis Trần trở về
Chương 229
Chương 230: Bí mật trong quá khứ
Chương 230
Chương 231: Buông tay
Chương 231
Chương 232: Hạnh phúc ngắn ngủi
Chương 232
Chương 233: Nguy hiểm
Chương 233
Chương 234
Chương 234: Gục ngã
Chương 235: Kết thúc
Chương 236: Trở về Một năm sau.
Chương 237: Hạnh phúc nơi cuối con đường

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 92
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...