Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tráo Thê: Tổng Tài Bức Hôn

Chương 105

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lúc Phù Dung trở lại về căn nhà của Mạc Tử Thâm thì đã là bảy giờ tối rồi.

Căn nhà hôm nay vắng lặng hơn bình thường một chút.

Phù Dung ngẫm nghĩ một lát rồi thấy cũng đúng thôi, Mạc Tử Thâm đã bay đi công tác từ chiều rồi.

Ở nhà thiếu một người luôn pha trò cũng mất luôn sự ồn ào náo nhiệt.

Nhưng mà Niệm Thâm đâu rồi nhỉ? “Tiểu Niệm ơi?”

Phù Dung gọi nhỏ tên con gái nhỏ của mình.

Bình thường cô bé nghe tiếng người về đều sẽ chạy ra mừng, hôm nay không hiểu sao lại im lặng như vậy.

‘Chẳng lẽ ngủ rồi?’

Phù Dung bước nhẹ chân hơn, tiến vào phòng ngủ, nhưng vẫn là không thấy con bé đâu cả.

Phù Dung bắt đầu cảm thấy lo lắng, cô đi lật tung từng ngóc ngách trong phòng ngủ, nhà tắm, nhà bếp nhưng vẫn không thấy Niệm Thâm đâu.

“Ư… Mẹ…”

Lúc bước ngang qua phòng khách thì Phù Dung nghe thấy tiếng rên khe khẽ.

Cô vội vàng chạy vào bên trong xem thử.

Niệm Thâm đang nằm co ro trên ghế bành, cả người con bé khuất trong lòng ghế nên khi nãy Phù Dung không tìm thấy.

“Tiểu Niệm?”

Phù Dung thấy tình trạng của Niệm Thâm như vậy thì lập tức hoảng loạn.

Cô nhào tới ôm lấy bé, nhưng cơ thể của bé con nóng hầm hập.

Sức khỏe của Niệm Thâm luôn không tốt, lâu lâu lại phát bệnh.

“Tiểu Niệm, con thấy trong người như thế nào? Đau ở đâu?”

Phù Dung vội vàng lay người Niệm Thâm mà hỏi, nhưng chỉ có những tiếng rên rỉ khó chịu trả lời lại cho cô.

“Chết tiệt.”

Phù Dung cuống lên, mắt đỏ ngầu.

Cô vội vàng đặt Niệm Thâm nằm trở lại lên ghế, chạy đến hộp cứu thương mà tìm thuốc.

Bình thường đều là Mạc Tử Thâm chăm sóc cho Niệm Thâm, con bé có bệnh gì, uống thuốc gì anh đều rõ như lòng bàn tay.

Khi nhìn những lọ thuốc đủ màu, đủ chữ trong hộc, Phù Dung thật cảm thấy mình đáng chết.

Cô làm mẹ kiểu gì mà giờ đây con gái bị bệnh cô cũng không thể nào quyết định được cho con uống thuốc gì? Phù Dung nén sự khó chịu trong lòng, cầm lấy điện thoại mà gọi đi.

“Phù Dung?”

Mạc Tử Thâm rất nhanh chóng bắt máy, thế nhưng tiếng nói anh rè rè, tín hiệu không tốt lắm.

“Tử Thâm, tiểu Niệm bệnh rồi.

Tôi biết phải cho bé uống thuốc nào đây? Trong hộc nhiều thuốc quá.”

Phù Dung vội vàng nói, tay vẫn không ngừng lục đi lục lại những hộp thuốc.

“Phù Dung, em bình tĩnh đã”, Mạc Tử Thâm nghe ra giọng nói của Phù Dung đang rất bối rối, vội vàng trấn an cô:

“Đầu tiên em phải nói cho tôi biết tiểu Niệm như thế nào? Triệu chứng ra sao?”

“Bé nóng, nóng lắm.

Con bé nằm ở ngoài phòng khách, trời lại lạnh như vậy.

Hình như phát sốt rồi.

Nhưng tôi không dám cho bé uống thuốc hạ sốt như bình thường.

Tôi không chắc là trong thuốc có thành phần nào tiểu Niệm không uống được không.

Tử Thâm, làm sao bây giờ? Bình thường anh cho tiểu Niệm uống thuốc gì?”

“Được rồi.

Em nghe anh nói này… Rào rào…”

Phù Dung hoàn toàn không nghe được tiếng nói của Mạc Tử Thâm, bên trong điện thoại phát ra những tiếng mưa cực lớn.

“Tử Thâm? Anh nói gì vậy? Tôi không nghe được.”

“Bên tôi đang có bão… tín hiệu kém.

Em nghe này, kiếm hộp thuốc có… chữ Ace… Rầm.”

Phía bên Mạc Tử Thâm vẫn là những tiếng nói ngắt quãng, rồi sao đó một tiếng sét đánh lớn.

Cả người Phù Dung lập tức giật bắn, tín hiệu im bặt.

Điện thoại bị ngắt kết nối, còn Phù Dung thì ngồi đơ ra mà run rẩy.

‘Chết tiệt.’

Phù Dung rủa thầm một tiếng, sau đó tự trấn an với bản thân mình ‘không sao đâu, không sao cả’.

Tại chỗ của cô không có mưa, cũng không có tiếng sấm sét.

Niệm Thâm còn đang sốt, cô không thể phát bệnh vào thời điểm này được.

Phù Dung cố gắng mà chậm chạp cử động tay mình, gọi lại cho Mạc Tử Thâm, nhưng chỉ có tiếng tổng đài máy móc.

Phù Dung buông lỏng tay, cả người trở nên vô lực.

“Reng… Reng…”

Điện thoại lúc này lại rung lên, Phù Dung hấp tấp mà bắt máy ngay.

Giọng nói của cô luống cuống, gần như là bật khóc:

“Alo, tên thuốc là gì? Khi nãy tôi không nghe rõ, anh nhắc lại một lần nữa được không?”

“Thuốc gì?”

Giọng nói trầm trầm của người đàn ông vang lên khiến Phù Dung sững sờ, đây không phải là Mạc Tử Thâm.

Cô vội vàng giơ điện thoại ra xa, nhìn dãy số vừa xa lạ, vừa quen thuộc trên đó.

Là số của Từ Ngưng Viên.

Phù Dung nhấn luôn nút tắt máy.

Sau đó lại luống cuống tìm kiếm trong hộp thuốc, khi nãy cô nghe được Mạc Tử Thâm nói tên thuốc bắt đầu bằng Ace, nhất định cô sẽ tìm được.

“Kính koong.”

Tiếng chuông cửa vang lên, Phù Dung bỏ ngoài tai, vẫn tập trung tìm kiếm tên thuốc.

“Kính koong, kính koong.”

Người bên ngoài vẫn kiên trì mà nhấn chuông liên tục, dường như nếu Phù Dung không bước ra thì sẽ chẳng dừng lại.

“Ai vậy hả?”

Phù Dung tức giận, ôm lấy bốn hộp thuốc có chữ Ace mà chạy luôn ra phía cửa.

Cô nhìn qua mắt cửa, gương mặt nghiêm trọng của Từ Ngưng Viên hiện ra khiến chân mày Phù Dung nhíu chặt lại.

Phù Dung quyết định mặc kệ anh ta, cô tắt đi chuông cửa rồi định bỏ về bên cạnh Niệm Thâm.

Bên ngoài lại vang lên tiếng nói của người đàn ông:

“Tôi biết cô đang đứng ngay đây.

Mở cửa ra.

Nếu như cô không muốn tôi phá cửa mà vào”, Câu nói đầy uy hiếp.

“Mẹ kiếp.

Từ Ngưng Viên, anh rảnh lắm hả?”

Phù Dung nghe Từ Ngưng Viên nói thì giận run người, cô mở toang cửa ra mà mắng thẳng mặt anh.

“Hiện tại tôi không có thời gian mà tiếp chuyện với anh đâu.

Biến đi.”

Phù Dung nói xong thì đóng mạnh cửa lại rồi đến bên ghế, lo lắng mà xoa má Niệm Thâm.

Con bé vẫn đang sốt cao.

Phù Dung nhìn lại về mấy lọ thuốc trong tay mình.

Rốt cuộc thì cô nên cho Niệm Thâm uống lọ nào đây chứ?

“Con bé bị sao vậy?”

Giọng nói như ma quỷ của Từ Ngưng Viên vang lên phía sau lưng Phù Dung.

Cô giật mình mà quay lại.

“Sao anh lại vào được đây?”

“À, vừa hay khi nãy cô không khóa cửa.

Tôi cứ thế mà mở cửa đi vào thôi.”

Từ Ngưng Viên nhàn nhạt nói, càng tiến gần tới chỗ của Niệm Thâm hơn.

Từ Ngưng Viên chen vào giữa Phù Dung và cái ghế, giơ tay chạm vào trán Niệm Thâm.

“Con bé sốt rồi.

Mau cho uống thuốc thôi”, Từ Ngưng Viên bình tĩnh nói.

“Chuyện đó ai mà chẳng biết hả?”

Phù Dung trừng mắt.

Người đàn ông này cứ tự cho mình là hay.

Cô cũng biết phải cho Niệm Thâm uống thuốc, nhưng mà phải cho uống loại nào đây chứ?

“Sao thế?”

Từ Ngưng Viên thấy thái độ luống cuống của Phù Dung mà nhíu mày.

Rồi lại nhìn vào những lọ thuốc ngổn ngang trong tay của Phù Dung.

Anh đưa tay ra, cầm hết bốn lọ thuốc mà săm soi.

“Con của mình bị bệnh mà cũng không biết cho uống thuốc nào?”, Từ Ngưng Viên nhướng mày.

“Anh…”

Phù Dung thật sự muốn đánh chết Từ Ngưng Viên.

Cô đang lo cho tiểu Niệm muốn khóc, cô biết cô vô dụng, cô biết cô làm mẹ không ra gì.

Thế nhưng có cần anh ta đến đây châm chọc cô không hả?

“Tiểu Niệm có bệnh trong người, không phải muốn uống gì là uống được.

Anh có ngon thì cho tôi biết phải cho bé uống thuốc gì đi.

Nếu không biết thì lập tức cút ra khỏi nhà ngay cho tôi.”

Từ Ngưng Viên nhìn bộ mặt giận dữ, mắt đỏ hoe của Phù Dung rồi lại nhìn về bốn lọ thuốc trong tay.

Sau đó anh dứt khoát đặt ba lọ thuốc xuống, cầm lấy một lọ, lấy ra một viên thuốc mà đưa đến miệng của Niệm Thâm.

“Từ Ngưng Viên, anh đang làm cái gì vậy hả?”, Phù Dung hoảng sợ mà hét lớn lên.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 105
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...