Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tráo Thê: Tổng Tài Bức Hôn

Chương 132

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Dưới cái nhìn chăm chú đầy sự đe dọa của Phù Dung, Từ Ngưng Viên dùng tay bịt chặt miệng lại, cố gắng nuốt xuống chỗ mì trong miệng.

“Khụ khụ khụ.”

Anh thành công nuốt hết, rồi ôm ngực ho sặc sụa.

Sau đó đứng bật dậy chạy vào trong bếp uống nước một cách hấp tấp.

Ở trong cổ họng cảm giác cay nóng khó chịu đó vẫn còn.

Thật sự là một cảm giác kinh khủng nhất mà Từ Ngưng Viên từng cảm nhận được.

Anh uống thêm hai cốc nước đầy nữa, vị cay hăng trong miệng mới phai nhạt bớt.

“Đang ăn mì mà anh chạy đi đâu thế hả?”

Phù Dung ở ngoài phòng khách ung dung ăn mì, miệng cười tủm tỉm.

Trong bụng cô cực kỳ hài lòng với phản ứng này của Từ Ngưng Viên.

“Anh ra ăn cho hết mì kìa, để nó nguội là ăn không ngon đâu.”

Từ Ngưng Viên vừa nghe Phù Dung nhắc tới tô mì ‘đặc biệt’ đó, trong bụng lại nhộn nhạo.

“Tôi ra ngay.”

Từ Ngưng Viên trầm giọng nói một câu, sau đó rót một bình nước đầy rồi quay trở lại chỗ Phù Dung.

Anh đặt bình nước trên bàn, nhìn chằm chằm vào tô mì trước mặt.

Từ Ngưng Viên hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm mà cầm lên đôi đũa, tiếp tục ăn.

Phù Dung không nói thêm gì nữa, nhưng ý cười trong đáy mắt chưa bao giờ tắt.

Buổi ăn hôm nay của Phù Dung có tiếng ho của Từ Ngưng Viên đệm vào.

Phù Dung ăn xong hết tô mì của mình rồi lại chống cằm nhìn Từ Ngưng Viên đang nhăn nhó trước mặt.

“Từ Ngưng Viên, anh ăn chậm thế? Anh như vậy chừng nào mới xong hả?”, Phù Dung phàn nàn với tốc độ ăn uống rùa bò của Từ Ngưng Viên.

Trên trán của Từ Ngưng Viên đã lấm tấm mồ hôi vì khó chịu.

Anh uống thêm một cốc nước nữa, rồi mới mở miệng nói chuyện với Phù Dung được:

“Em ăn xong rồi thì đi nghỉ trước đi, không cần phải chờ tôi.”

“Ồ, vậy cũng được.”

Phù Dung gật gù, cảm thấy cứ tiếp tục ngồi đây cũng không có gì để làm.

Cô bưng tô mì đã cạn của mình đứng dậy, đi vào trong bếp.

Trước khi đi còn cảnh cáo Từ Ngưng Viên một câu:

“Tôi không cần biết anh dùng bao lâu thời gian, nhưng nhất định phải ăn bằng hết tô mì đó.

Nhất định phải ăn cho hết.”

“Ừ.”

Từ Ngưng Viên gật gật đầu, dáng vẻ đầy cam đoan.

Phù Dung liếc nhìn về phía tô mình ngập đầy ớt đỏ và tỏi ở trên bàn, bĩu môi một cái rồi bỏ đi.

Hừ, người đàn ông này chỉ làm bộ làm tịch là giỏi, để cô xem xem làm sao anh ta có thể ăn hết tô mì này đây.

Phù Dung vào nhà bếp rửa sạch tô đũa, sau đó trở về phòng ngủ, tắm gội thư giãn.

Cả ngày hôm nay chạy tới chạy lui, khi nãy còn đứng giằng co với Từ Ngưng Viên ở ngoài sân một lúc lâu nên Phù Dung hiện tại cảm thấy cơ thể không được ổn lắm.

Đến khi Phù Dung chuẩn bị lên giường đi ngủ thì mới nhớ ra vẫn còn Từ Ngưng Viên đang ngồi ở trong phòng khách.

Từ lúc cô rời đi đến giờ là đã gần hai tiếng rồi chắc Từ Ngưng Viên có ăn nổi hay không cũng đã có kết quả.

Phù Dung ôm một bụng đi xem vui mà quay trở lại phòng khách.

Nhưng khi nhìn thấy hình ảnh hiện tại của Từ Ngưng Viên, bước chân của Phù Dung khẽ khựng lại.

Từ Ngưng Viên đang nằm dài ở trên ghế sô pha, hơi thở không ổn định.

Phù Dung bước lại gần hơn thì thấy tô mì trên bàn đã được ăn sạch sẽ, trong tô chỉ còn lại một ít nước.

Phù Dung một lần nữa ngạc nhiên mà nhìn tới Từ Ngưng Viên, anh ta thật sự ăn hết cái mớ đầy ớt và tỏi này ư?

Từ Ngưng Viên dường như ngủ không được yên giấc, chân mày anh ta nhíu chặt lại.

Trên cổ tay phải vẫn còn in rõ vết cắn sâu hoắm của Phù Dung khi nãy.

Từ Ngưng Viên lúc này không còn bộ dáng mạnh mẽ thường ngày mà trở nên cực kỳ yếu ớt.

Trong lòng Phù Dung không hiểu vì sao lại nhói lên một cái.

Cô thở dài, rồi bước lại gần tới chạm vào người Từ Ngưng Viên, muốn gọi anh ta dậy ra về.

Thế nhưng khi vừa chạm tay vào, Phù Dung lập tức giận mình.

Cả người của Từ Ngưng Viên nóng kinh hồn.

Phù Dung sợ hãi mà rụt tay về, sau đó lại một lần nữa duỗi tay ra, chậm chạm mà sờ lên trán của Từ Ngưng Viên.

Lần này thì Phù Dung có thể khẳng định, Từ Ngưng Viên phát sốt rồi.

Chắc là do anh ta đứng ở ngoài trời lạnh một lúc lâu, kèm thêm vết thương trên cổ tay nên mới có bộ dạng này.

Phù Dung không muốn đề cập thêm về tô mì mà mình đã chuẩn bị cho Từ Ngưng Viên.

‘Phiền phức thật.’

Phù Dung nhíu chặt mày, mắng thầm một câu.

Sau đó chạy đi vào phòng ngủ lấy một chiếc chăn ra đắp lên người Từ Ngưng Viên.

Dù rằng cô không muốn quan tâm, nhưng nếu cứ để Từ Ngưng Viên nằm như thế thì cũng không ổn.

Phù Dung không muốn Từ Ngưng Viên chết trong nhà cô đâu.

Phù Dung đắp chăn xong, ngẫm nghĩ một chút lại dọn dẹp tô mì trên bàn rồi cằm hộp cứu thương tới mà xử lý vết thương trên cổ tay của Từ Ngưng Viên.

Phù Dung làm xong hết tất cả, đến lúc định rời đi thì bàn tay lại bị nắm chặt lại.

Cô giật mình nhìn lên, Từ Ngưng Viên không biết đã mở mắt từ bao giờ, đang nhìn chằm chằm vào cô.

“Anh tỉnh rồi à? Vậy thì tốt quá.

Anh mau tự về nhà đi”, Phù Dung thấy Từ Ngưng Viên đã tỉnh thì vội vàng muốn đuổi anh ta đi.

Từ Ngưng Viên không biết có nghe thấy lời Phù Dung nói không, nhưng không nói gì khác, cứ im lặng mà nhìn cô.

Phù Dung nhăn mày, người này sốt xong thì mộng du luôn rồi à? Rốt cuộc là đã tỉnh hay là chưa đây?

“Này, Từ Ngưng Viên, anh có nghe tôi nói không vậy hả?”

Phù Dung dùng bàn tay còn lại của mình, quơ quơ trước mặt của Từ Ngưng Viên để kiểm tra xem anh có đang nhìn không.

“Nếu anh dậy rồi thì mau…”

Phù Dung còn chưa nói hết câu thì cả người đột nhiên bị kéo mạnh, đổ ập lên người của Từ Ngưng Viên.

Phù Dung trợn lớn mắt, vội vàng chống tay vào ngực anh muốn ngồi dậy.

“Yên nào”, Giọng của Từ Ngưng Viên khàn đặc vang lên bên tai Phù Dung, “Cho tôi ôm em một chút đi, một chút thôi.”

Lời nói đầy sự cầu xin, run rẩy khiến cho người khác cảm nhận được sự yếu đuối trong anh.

Phù Dung giật mình, bàn tay chống trên ngực của Từ Ngưng Viên trở nên bất động.

Từ Ngưng Viên càng thêm siết chặt cả người cô hơn.

“Từ Ngưng Viên”, Phù Dung thở dài, khẽ buông lỏng bản thân, mặc cho cả người rơi vào trong vòng tay ấm áp của Từ Ngưng Viên:

“Anh cần gì phải tự làm khổ mình như vậy chứ?”

Phù Dung thật sự không hiểu, vì sao Từ Ngưng Viên lại cố chấp với cô như vậy? Chẳng phải từ trước đến giờ anh ta là một người rất độc đoán, lạnh lùng sao? Nếu là Từ Ngưng Viên mà cô biết trước đó, đối với một người phản bội anh như cô thì anh đã xem như là kẻ thù từ lâu rồi.

Phù Dung lợi dụng anh, chơi đùa anh, hạ bệ anh.

Thế mà Từ Ngưng Viên vẫn cứ muốn ở bên cô như hiện tại là vì sao chứ? Tâm tình của người đàn ông này, cô vẫn không thể nào nắm bắt được.

“Chẳng phải em đã biết rồi sao?”, Từ Ngưng Viên thầm cười khổ, “Phù Dung, tôi đã từng nói với em rồi mà đúng không? Tôi yêu em.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 132
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...