Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tráo Thê: Tổng Tài Bức Hôn

Chương 65

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ánh mắt của Từ Ngưng Viên quá phức tạp, Phù Dung không hiểu kịp.

Nhưng nếu nói đến người quan trọng thì cô đã có đáp án rồi.

“Anh có người quan trọng rồi à?”, Phù Dung không ngay lập tức trả lời lại câu hỏi của Từ Ngưng Viên.

“Ừ.

Từng có… nhưng lại mất rồi”, Giọng nói của Từ Ngưng Viên chứa nỗi buồn.

Tim của Phù Dung hẫng đi một nhịp, có chút gì đó mất mát.

Vậy mà khi nãy người đàn ông này vừa nói cô là người đầu tiên anh ta yêu? Dối trá!

“Vậy cô nàng đó đi đâu rồi?”

Phù Dung đẩy Từ Ngưng Viên ra xa khỏi người mình, quay mặt đi chỗ khác mà hỏi.

Từ Ngưng Viên đang hưởng thụ sự ngọt ngào của Phù Dung, bỗng dưng bị người đẹp đẩy ra thì lập tức mất hứng: “Cô nàng nào cơ?”

“Người quan trọng của anh đó? Cô ta đâu rồi?”

“Ha ha, em ghen à?”

“Không có”, Phù Dung lắc đầu, tỏ ra bình tĩnh mà nói lại: “Tại sao tôi phải ghen chứ?”

“Không ghen thì sao lại phải đẩy tôi ra?”

“Nóng.”

Lý do của Phù Dung khiến Từ Ngưng Viên dở khóc dở cười.

Cô nàng nằm trong phòng máy lạnh mà còn bảo nóng cho được?

Từ Ngưng Viên thở dài, chủ động tiến đến gần Phù Dung, lật người cô lại để cô đối diện với mặt anh rồi mới giải thích:

“Người quan trọng mà anh đang nói là em trai của anh – Từ Huy Vũ.”

Từ Ngưng Viên nói xong thì nhìn chằm chằm vào mắt của Phù Dung, quan sát toàn bộ biểu cảm trên mặt cô, không bỏ sót một chi tiết nào.

Anh muốn nhìn thật kĩ biểu cảm của Nhạc Thanh Dao khi nhắc đến cái tên này.

Người con gái trước mặt anh lại không hề tỏ ra kích động như anh tưởng.

Cô vẫn như bình thường, giống như nghe thấy một cái tên xa lạ.

“Từ Huy Vũ? Nghe tên có chút ấm áp? Cậu ấy đang ở đâu? Vì sao tôi chưa bao giờ thấy qua nhỉ?”

Chuyện Từ Ngưng Viên có một người em trai là điều Phù Dung chưa bao giờ biết.

Cô ở nhà anh ta hơn ba tháng nhưng chưa từng thấy Từ Ngưng Viên hay bà Nghiêm Từ Vân gọi điện cho đứa em trai này? Cô cũng chưa từng nghe hai người nhắc qua về cậu ấy.

“Ừ.

Huy Vũ đúng thật là một đứa rất ấm áp”, Từ Ngưng Viên mỉm cười, nhưng ánh mắt lại buồn tênh:

“Còn em thì sao? Người quan trọng với em là ai?”

Từ Ngưng Viên dường như không muốn nói nhiều lắm về người em trai này.

Chủ động nói đến chủ đề khác.

Phù Dung cảm thấy khó hiểu, nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng của Từ Ngưng Viên, cô không nên can thiệp quá nhiều.

“Mẹ là người quan trọng nhất đối với tôi”, Phù Dung nhắm mắt lại, khẽ đáp lời thật lòng cho Từ Ngưng Viên nghe.

“Mẹ?”, Từ Ngưng Viên nhíu mày, không phải mẹ của Nhạc Thanh Dao đã mất từ khi cô ấy còn rất nhỏ rồi sao?

Từ Ngưng Viên lại nhớ đến người phụ nữ lớn tuổi đang nằm trong bệnh viện, cô nàng này rất hay đến thăm bà ấy:

“Mẹ nuôi của em à?”, Từ Ngưng Viên nghi ngờ mà hỏi lại.

“Vâng.

Mẹ nuôi”, Phù Dung gật gật đầu, đáp qua loa.

Thật ra đối với cô bà Dung Hoa là mẹ nuôi hay mẹ ruột đã không còn quan trọng nữa rồi.

Dù như thế nào thì bà vẫn là người quan trọng nhất đối với cuộc đời cô.

Từ Ngưng Viên không nói gì nữa thế nhưng Phù Dung lại cảm thấy không khí trong phòng trở nên nặng nề.

Cô hé mắt ra nhìn, người đàn ông bên cạnh đang dùng gương mặt hầm hầm mà nhìn về phía cô.

“Sao thế?”, Phù Dung khó hiểu.

Cô lại chọc giận gì anh ta rồi à?

“Tôi với mẹ em ai quan trọng hơn”, Từ Ngưng Viên gằn từ chữ mà nói.

“Hả?”, Phù Dung mở to mắt, Từ Ngưng Viên vừa hỏi một câu ngu ngốc gì thế này?

“Tôi hỏi là tôi với mẹ của em, ai có thứ hạng cao hơn trong lòng em?”, Từ Ngưng Viên vẫn chấp nhất với câu trả lời.

“Ha ha”, Phù Dung phì cười, nhưng nhìn gương mặt đen thui của Từ Ngưng Viên đành nín lại mà trả lời, “Ưm… Mẹ tôi.”

Chuyện này là đương nhiên rồi.

Bà Dung Hoa đã sống cùng với cô hơn hai mươi mấy năm.

Từ Ngưng Viên lại đi hỏi một câu quá rõ ràng như vậy làm gì chứ?

Sau khi có được câu trả lời của Phù Dung, gương mặt Từ Ngưng Viên đã đen lại càng đen hơn.

Môi cũng mím chặt lại, cả bộ dạng đầy vẻ khó ở.

“Anh sao thế?”, Phù Dung quan tâm mà hỏi một câu.

“Không có gì”, Từ Ngưng Viên cộc cằn trả lời.

“Không có gì sao mặt mày đưa đám thế kia?”, Phù Dung bĩu môi.

“Đã bảo là không có gì rồi mà”, Từ Ngưng Viên càng trở nên hằn hộc hơn.

Anh nhét đầu của Phù Dung vào trong ngực mình ra lệnh:

“Ngủ đi.”

Phù Dung khẽ cười.

Cô biết cái tên thần kinh Từ Ngưng Viên này lại giận dỗi nữa rồi.

Từ Ngưng Viên lâu lâu lại dở cái tính khí con nít của mình ra nhưng cô mới lười đi dỗ.

Phù Dung buông lỏng người, buồn ngủ lập tức kéo đến.

Khi Phù Dung gần ngủ hẳn rồi thì lại nghe thấy Từ Ngưng Viên hỏi thêm một câu nữa:

“Vẫn không thay đổi thứ hạng được sao?”

Đầu của Phù Dung hơi ngơ ra, sau khi hiểu được Từ Ngưng Viên đang hỏi về chuyện gì thì bật cười.

Cô đưa tay ôm chặt lấy người của anh, nói thật khẽ:

“Không thay đổi.”

Thế nhưng có lẽ Phù Dung có thể đặt anh ngang hàng với mẹ cô trong lòng rồi, còn thiếu một chút thôi.

Một chút nữa thôi.

“Thanh Dao, em có yêu anh không?”

Phù Dung ngủ thiếp đi.

Tên ngốc nào đó vẫn ngu ngơ tự hỏi.

Phù Dung nghe thấy tiếng nói của Từ Ngưng Viên thì thào bên tai cô, không nhận định rõ là mơ hay thật.

Cô chép chép miệng, chắc là mơ rồi.

Cuộc sống của Phù Dung sau khi ra viện lại quay trở về bận rộn với công việc làm trợ lý của Từ Ngưng Viên.

Những kế hoạch, dự án được gác lại trong một tuần nằm viện đổ dồn về thời gian còn lại hai người ở tại Hàn Quốc.

Mỗi ngày Từ Ngưng Viên và Phù Dung đều bận đến tối tăm mặt mũi, tối về chỉ muốn lăn ra ngủ.

Thế nhưng đêm nào Phù Dung cũng không được ngủ yên giấc.

Phù Dung tự hỏi không biết Từ Ngưng Viên có thể lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy, ban ngày bôn ba trên công việc, buổi tối lại có thể cày cuốc trên người cô, đến khi Phù Dung thở không nổi nữa thì mới tạm buông tha cho cô.

Gương mặt còn tràn đầy nuối tiếc, oán trách như thể Phù Dung cấm cửa anh ta nhiều năm không bằng.

“Chíp… Chíp…”

Ánh nắng lên cao, rọi vào cửa kính chiếu vào hai thân hình đang ôm lấy nhau trên chiếc giường lớn.

Quần áo rải rác tứ tung thể hiện sự cuồng nhiệt vào tối hôm qua.

Lúc Phù Dung mở mắt ra đã là hơn chín giờ sáng, hôm nay là ngày cuối của chuyến công tác.

Cuối cùng thì Phù Dung cũng có một ít thời gian để nghỉ ngơi rồi, không còn phải vội vã thức dậy lao là vào công việc nữa.

Người đàn ông bên cạnh vẫn còn đang say giấc nồng.

Cơ thể Phù Dung rất mệt, nhưng lại không thể ngủ nổi nữa.

Phù Dung nhàm chán không có việc gì làm bèn quay sang ngắm nhìn Từ Ngưng Viên ngủ.

Cô có yêu Từ Ngưng Viên không? Câu hỏi này Từ Ngưng Viên từng hỏi nhưng Phù Dung vẫn chưa trả lời được.

Bởi vì chính bản thân cô cũng chưa có câu trả lời cho nó.

Nếu Phù Dung muốn bạn trai là người có tiền? Từ Ngưng Viên là người có tiền, rất nhiều là đằng khác.

Muốn nhan sắc? Ừ, gương mặt yêu nghiệt của anh ta quá dư thừa rồi.

Tốt với cô? Lúc trước cực kỳ tệ, nhưng hiện tại hình như cũng tốt lắm.

Nhưng những thứ đó đã đủ khiến cho cô có thể yêu chưa nhỉ?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 65
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...