Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cậu Ấm Giả Không Muốn Tranh Sủng

Chương 40

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Một tuần sau vào học, điểm thi cuối kỳ đã có, không ngoài dự đoán, thành tích của cậu vẫn rất tốt, nói cho đúng là có tiến bộ hơn một chút, tỷ như môn văn lần đầu được 6,5 điểm, trên trung bình, cô Thu dạy ngữ văn lớp cậu còn đặc biệt tuyên dương cậu trước lớp, cầm bài thi 6,5 trên tay mà cậu ngại muốn chết, điểm thấp như vậy có gì đáng tuyên dương chứ, tuy nhiên đáng mừng là bạn bè trong lớp vẫn rất nể mặt vỗ tay cho cậu, không tới nỗi bị mất mặt.

Nhưng mà…

Môn tiếng anh của cậu vẫn thấp đến đáng thương, dưới ánh mắt u oán của cô Khánh Hằng, đầu của Công Nam cúi thấp tới mức dán luôn xuống mặt bàn, cậu thật sự không cố ý, cậu cũng không hiểu tại sao đã nâng cấp môn tiếng anh lên cấp một rồi mà thành tích vẫn cứ thấp như vậy, lần này cậu chỉ thi được 6 điểm, nhìn có vẻ cao, nhưng so với bình quân cả lớp thì có thể nói là thuộc top cuối.

Khánh Hằng nhìn bảng thành tích của Công Nam, môn nào cũng cao, ngay cả môn ngữ văn cần dựa vào sự linh hoạt trong ngôn từ và sức tưởng tượng khó như vậy mà cậu cũng được trên trung bình, mà môn tiếng anh của cô ấy lại đội sổ, rõ ràng trí nhớ của cậu rất tốt, tại sao lại luôn làm sai ngữ pháp câu chứ.

Bên trong văn phòng giáo viên, Công Nam ngồi đối diện với cô Khánh Hằng, bây giờ cậu đã là khách quen của phòng giáo viên, học sinh khác lên phòng giáo viên đều là do bị phạt, cậu lên phòng giáo viên hoặc là hỏi bài tập hoặc là nghe khuyên bảo, giống như lúc này vậy, cậu “lại” ngồi trong phòng giáo viên nghe cô Khánh Hằng hỏi han:

\- Nam à, có phải em có khó khăn gì trong môn tiếng anh hay không, cô thấy từ vựng của em rất tốt, nhưng sao tới phần ngữ pháp luôn làm sai vậy?

Công Nam ngại ngùng gãi đầu, kỳ thật cậu cũng không biết, luôn nhầm cấu trúc này sang cấu trúc khác, sắp xếp từ trong tiếng Việt đa phần ngược lại với tiếng anh, hơn nữa tiếng anh có quá nhiều công thức làm cậu rối hết cả lên.

\- Em cũng không biết nữa ạ, em xin lỗi cô.

Khánh Hằng Thở dài, nói:

\- Thôi, cũng không phải lỗi của em, chỗ cô có vài cuốn bài tập ngữ pháp này, em lấy về có rảnh thì làm, xem học kỳ sau có cải thiện không.

Công Nam gật đầu cám ơn cô, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm phải khắc phục nhược điểm tiếng anh này.

\[Ký chủ có thể dựa vào kiến thức đã học sáng tạo ra công cụ giải quyết khó khăn cho mình.

\]

Công Nam khó hiểu.

\- Ý cậu là sao?

\[Sáng tạo nên một ứng dụng học tiếng anh.

\]

Má ơi!

\- Không cần làm quá vậy chứ, tôi chỉ mới là học sinh lớp mười thôi, cậu kêu tôi tự làm app?

\[Tri thức vô biên, không gì không làm được.

\]

Đây quả thật là một hệ thống bị tri thức tẩy não mà, tuy nhiên, vốn dĩ cậu nên thẳng thừng lắc đầu, vậy mà không hiểu sao trong lòng cậu lại ngo ngoe rục rịch một ý tưởng hi hữu nào đó…

\-\-

Ngày 23 âm lịch các học sinh sinh viên trên toàn quốc được nghỉ tết, vừa được nghỉ, cậu đã bị cả nhà đóng gói chuyển ra nhà tổ ở ngoài Bắc.

Lần này đi chỉ có cậu, ông cụ Hà, mẹ nuôi, thím tư và hai đứa Bảo Trân Bảo Đức , còn Trường Quân, cha nuôi, chú tư và cả nhà dì dượng út thì đều ở trong Nam, chú tư là bí thư thành phố, phải ở lại xử lý công việc cuối năm trong cơ quan, Trường Quân là chủ một tập đoàn lớn phải bay ra nước ngoài sắp xếp nội bộ để kịp về đón tết, còn cả nhà dì dượng út chắc là đi đâu đó du lịch ba mươi tết mới về.

Cả nhà dọn dẹp trang trí cửa xong xuôi, đêm ba mươi tất cả thành viên đều về hết, cả nhà quây quần ngồi bên nhau.

Công Nam gọi điện cho dì ba bên Singapore hỏi thăm bệnh tình của bà ngoại, nhờ số tiền bán nhà cậu gửi qua, dì ba không phải sầu lo về chuyện tiền nông, bệnh tình của bà ngoại cũng tốt hơn nhiều, bà còn định bay về Việt Nam ăn tết với cậu nhưng bị dì ba khuyên nhủ hết lời, nói là đợi tình hình sức khỏe của bà ổn định hơn rồi tính, Công Nam cũng khuyên bà, bảo bà đừng lo lắng, mọi chuyện bên này đều ổn cả bà mới chịu thôi.

Cúp điện thoại với dì ba xong, cậu trở vào ngồi với cả nhà xem pháo hoa trên tivi, đếm ngược từng giây đón chào năm mới.

Sau mười hai giờ, ông nội đại diện cúng kiến tổ tiên xong thì mọi người trong nhà cũng đều buồn ngủ, đặc biệt là mấy đứa nhỏ như cậu, Bảo Đức Bảo Trân đều ngáp dài chảy nước mắt, vì thế mọi người kêu ba đứa nhỏ đi ngủ trước.

Cậu đi về phòng của mình, vừa quay lưng lại đóng cửa thì thấy Trường Quân đã đi theo sau cậu lúc nào không biết.

\- Năm mới vui vẻ, cậu nhóc của anh.

Công Nam bĩu môi.

\- Ai là cậu nhóc của anh chứ?

Sau đó hai người đều im lặng hồi lâu, bầu không khí trở nên xấu hổ, dưới ánh mắt quá mức nóng bỏng của Trường Quân, Công Nam không thể không ngẩng đầu lên nhìn anh, lúc này trong mắt cậu mang theo một sự chờ mong, thời điểm này rất thích hợp để nói thật lòng mình, nếu như anh nói ra điều đó, có lẽ cậu sẽ… đồng ý.

Một lúc sau, Trường Quân lên tiếng:

\- Anh mong em sẽ luôn vui vẻ, làm những điều mình thích, anh sẽ luôn bên cạnh ủng hộ che chở cho em.

Trong lòng Công Nam có chút cảm động, sóng mắt của cậu chuyển động, chân thành nhìn vào mắt anh.

\- Anh sẽ luôn ở bên cạnh em sao?

Trường Quân mỉm cười xoa đầu cậu.

\- Đúng vậy, anh là anh trai, đương nhiên phải bảo bọc che chở cho em rồi.

Nụ cười chờ mong trên mặt Công Nam lập tức biến mất.

\- Chúng ta chỉ là anh trai em trai thôi sao?

Trường Quân có phần ngạc nhiên vì câu hỏi này của cậu, thằng bé có hiểu mình đang hỏi gì không? Nhưng có lẽ là do anh nghĩ nhiều, chắc thằng bé chỉ thuận miệng hỏi vậy mà thôi.

Anh cười nói:

\- Có lẽ chúng ta còn là bạn bè đấy!

Công Nam cười khổ, cậu thật ngốc, chờ mong rồi thất vọng lại vẫn cứ tiếp tục chờ mong rồi nhận về thất vọng, nhất quá tam, coi như cậu hiểu rõ đáp án rồi.

\- Ừm, em buồn ngủ quá, em muốn đi ngủ.

Trường Quân nghe vậy cũng không ở lại nữa, nói câu chúc ngủ ngon rồi quay về phòng khách.

Ở trong phòng, Công Nam phiền muộn thở dài… tâm trạng trở nên vô cùng nặng nề.

\[Ký chủ, sao cậu không thử một lần?\]

Công Nam chán nản gục đầu.

\- Thử gì? Vừa rồi không phải tôi đã thử rồi sao?

\[Bây giờ cậu đang ở bên cạnh anh ta, cho nên anh ta luôn cảm thấy mình có thể giữ chân được cậu, một khi cậu chủ động rời đi, nếu anh ta có ý với cậu sẽ sốt ruột lúng túng, lúc đó cậu thừa dịp được ăn cả ngã về không nói cho rõ ràng với anh ta, còn nếu anh ta không thích cậu, cậu cũng nên từ bỏ hẳn mà chuyên tâm học tập đi.

\]

Công Nam nghe xong việc đầu tiên không phải suy nghĩ có nên làm theo hay không, mà là nheo mắt nghi ngờ nói với hệ thống:

\- 001, sao cậu rành mấy chuyện này quá vậy?

\[Không phải trong tiểu thuyết đều viết, khi nữ chính bỏ nhà trốn đi, nam chính sẽ xác định được tình cảm của mình rồi sốt sắng đi tìm nữ chính sao?\]

Công Nam im lặng nhìn trời.

Được rồi, đây là một hệ thống không những bị tri thức tẩy não mà còn bị luôn cả tiểu thuyết tẩy não, trông cậu rất giống nữ chính trong ngôn tình sao?.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 40
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...