Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 120

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trên lá cờ chủ soái đang tung bay lồng lộng, in một chữ “Bùi” thật lớn vô cùng uy vũ.

Ba mươi vạn đại quân, sĩ khí ngất trời, thanh thế rầm rộ.

Có người hoan hô, lại có người rơi lệ. Quần áo và lương khô liên tiếp đực dúi vào tay những người thân và người chồng đàn sắp sải bước vào một trận chiến tử sinh. Hết bát rượu này tới bát rượu khác, uống cạn, rồi lại rót đầy.

Khuyên anh lại cạn chén này

Dương Quan ra khỏi còn ai quen mình[6]

[6] Hai câu thơ trong bài “Vị Thành khúc” của Vương Duy đời Đường, nguyên văn là: “Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu, tây xuất Dương Quan vô cố nhân”. (Nd)

Tô Thu Trì gõ gõ vào bộ giáp trụ trên người, cười hỏi Cửu Quyết:

– Trông có oai không?

Lý Chuẩn cũng một thân nhung phục, bĩu môi với Tô Thu Trì, nói:

– Chẳng biết kẻ nào đứng trước mặt hoàng thượng mà sợ tới mức lắp bắp chẳng nên lời!

– Vì tôi quá xúc động mà thôi! – Tô Thu Trì giận dữ cãi lại.

Đêm qua, hai người họ đã có một quyết định lớn nhất trong cuộc đời. Lý Chuẩn dẫn theo Tô Thu Trì, liều chết quay về hoàng cung, thỉnh tội trước hoàng đế về việc trốn khỏi cung. Trước khi Võ hậu kịp hỏi tội, Lý Chuẩn đã cầu xin hoàng đế Đại Đường cho phép một công chúa như cô được mang giáp trụ xung trận, theo tướng quân Bùi Hành Kiểm ra ngoài quan ải, quét sạch quân Đột Quyết, lấy công chuộc tội. Nếu không thể lập chiến công, sẽ vùi xác ngoài biên ải, vĩnh viễn không quay về Trung Nguyên. Tô Thu Trì cũng khẩn cầu, thân là con dân Đại Đường, lại là con cháu của tể tướng, càng nên giết địch báo quốc.

Hành động của họ đường hoàng lỗi lạc, hợp tình hợp lý, hoàng đế không có lý do gì phản đối. Võ hậu cũng không. Viễn chinh Đột Quyết, chiến sự nguy hiểm, có được mấy người được toàn mạng trở về? Đường đường chính chính diệt trừ được mối lo trong tâm, lại không phải e ngại lời ra tiếng vào, đương nhiên là nên chuẩn tấu.

Ngay sau đó, quan binh bao vây bên ngoài phủ họ Tô và phủ tể tướng đã giải tán sạch không. Đêm hôm trước, hai phủ này còn lành ít dữ nhiều, chỉ sau nghĩa cử tới điện Kim Loan thỉnh mệnh, đã được hoàn toàn hóa giải.

– Lần này là đi đánh trận, không phải đi uống rượu đâu! – Cửu Quyết nhìn bộ dạng đắc ý của Tô Thu Trì, cười mà hỏi – Không hối hận?

– Có lẽ là đầu óc tôi đột nhiên có vấn đề, ha ha. Nhưng tôi làm thế này, không chỉ nhằm giải vây cho gia đình tôi, mà có lẽ cũng đã đến lúc phải nghiêm túc làm chút việc đàng hoàng! – Tô Thu Trì vò đầu thật mạnh – Nếu như lần này có thể đánh bại quân Đột Quyết, tôi nghĩ cha và ông ngoại tôi sẽ không còn mắng tôi là đồ ăn hại nữa. Diệt được giặc Đột Quyết, tôi mới đúng là Trường An tiểu bá vương chân chính! Đúng không?

Cửu Quyết cười, khẽ gật đầu, ngàn vạn lời muốn nói cuối cùng chỉ biến thành một cái vỗ vai thật mạnh:

– Sớm ngày khải hoàn!

– Đợi khi chúng tôi khải hoàn trở về triều đình, nhất định anh phải chuẩn bị sẵn mấy bình rượu ngon, chúng ta lại cùng uống rượu ca múa, vui kể chuyện đời. – Lý Chuẩn xoay người lên ngựa, bộ giáp trụ trắng bạc sáng lên lấp loáng. Cô nhìn Cửu Quyết mỉm cười rạng rỡ – Thời gian ở trong rừng trúc tía, thần tiên cũng chẳng sánh bằng. Chúng tôi chỉ là những người phàm trần bằng da bằng thịt, nếu cuộc sống như thế là trụy lạc trong mắt thần tiên, thì tôi cam tâm lưu luyến hồng trần, không cần cứu vớt.

– Nói hay lắm! – Cửu Quyết thanh thản vẫy tay với cô – Bình rượu kia, tôi sẽ đợi hai người trở về cùng uống!

– Này, tôi đã thề rồi! – Tô Thu Trì bỗng lấy ra chiếc bình bạc chạm hoa văn vũ mã ngâm chén trong tay nải ra, lắc mấy cái rồi nói lớn – Trước khi đánh bại quân Đột Quyết, tôi sẽ không đụng đến một giọt rượu. Bình rượu này tôi sẽ mang theo người, chỉ đợi đến lúc quay về để rót vào đó thứ rượu chúc mừng anh đã chuẩn bị cho bọn tôi.

Cửu Quyết đón lấy bình rượu, lấy từ trong ngực áo ra một tờ giấy mỏng đã cuốn thành một chiếc ống nhỏ xíu, nhét vào trong bình rượu, rồi trả lại cho Tô Thu Trì, cười mà nói:

– Ngàn dặm theo hương đến, cười soi bóng trong ly. Bảo trọng!

Đại quân đã đi xa, chỉ còn bụi đất tung mù. Người đi đưa tiễn, cho tới khi không còn nhìn thấy bóng dáng của người thân nữa mới gạt nước mắt tản đi. Chuyến đi này là sinh ly, hay là tử biệt, thật không dám nghĩ thêm.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 120
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...