Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 182

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Chập tối hôm sau, một con thuyền cũ chẳng có gì bắt mắt xuất phát từ bến cảng.

Trên thuyền chỉ có mười một người, gồm Lạt Ma, Đường Trạch và chín gã đàn ông áo đen, thuộc hạ của Lạt Ma.

Sau khi đi được một lúc, Lạt Ma bước tới mũi thuyền, lấy viên Cốt Đột ra, đặt vào lòng bàn tay, rồi các ngón tay của bàn tay còn lại xoay vòng quanh nó, miệng niệm chú liên hồi.

Lớp ngoài cùng của viên ngọc đã bị sức mạnh của các ngón tay lăn mài mòn, những vật chất màu trắng nhỏ mịn như cát bong ra từng lớp một, xoáy tròn bay lên, chớp mắt đã biến thành một vòi rồng nhỏ xoáy tít với tốc độ kinh hồn trong bàn tay lão.

– Lại đây! – Lạt Ma ngoảnh đầu lại, liếc nhìn Đường Trạch đang đứng cách đó không xa.

Đường Trạch bước lại gần, Lạt Ma đưa mắt ra hiệu cho gã áo đen đứng cạnh.

Gã áo đen lập tức rút ra một cây kim vàng dài chừng mười phân, kéo tay trái của Đường Trạch lên, đâm cây kim vào lòng bàn tay anh, rồi nhanh chóng rút ra, động tác hết sức lẹ làng.

Đến khi Đường Trạch kịp hoàn hồn, cây kim vàng đã ở trong tay Lạt Ma. Trên cây kim lúc này đã chạy ngoằn ngoèo những hoa văn màu đỏ máu, trông như dây mây.

– Ông đang làm gì thế? – Đường Trạch nhìn giọt máu nhỏ ứa trong lòng bàn tay, có phần tức giận.

Lạt Ma không nói gì, chỉ đặt cây kim vào trung tâm của “vòi rồng”.

Một luồng sáng vàng rực chói mắt đột ngột bắn vọt lên, cùng với một tràng những tiếng gầm rít ma quái. “Vòi rồng” bị luồng sáng cắt thành vô số đốm trắng, bay lên giữa không trung, xoáy tròn vài vòng, rồi nhất loạt rơi xuống biển.

Đường Trạch vươn người ra khỏi thuyền nhìn xuống mặt biển. Một vật hình sợi dây màu đỏ thẫm viền vàng ẩn hiện dưới làn nước, chạy thẳng tắp về phía trước, giống như mũi tên chỉ phương hướng trên đường cái, chỉ cho bọn họ một con đường dài không biết dẫn tới nơi nào…

– Ha ha, đi theo sợi dây vàng này, sẽ nhanh chóng tìm ra bọn chúng. – Lạt Ma đắc ý vuốt ve chuỗi tràng hạt lồng trên cổ tay. Gió biển thổi vào tấm áo bào nặng nề của lão, khiến nó bay phần phật không ngừng.

– Đại sư, mong ngài nói rõ cho tôi biết – Đường Trạch cố gắng kìm nén nỗi nghi hoặc và tức giận trong lòng – mục đích của một loạt những hành động này là gì? Đã là bạn đồng hành cùng hội cùng thuyền, tôi nghĩ tôi cần phải biết.

Lạt Ma phá lên cười ha hả, vỗ lên vai Đường Trạch, nói:

– Việc ta làm, đối với ta, với cậu, thậm chí đối với rất nhiều người trên thế giới, đều là việc tốt đẹp lớn lao.

Đường Trạch chau tít đôi mày, không nói gì.

– Ở ngoài biển sâu có một bộ tộc, tên gọi là Dạ Xoa. – Lạt Ma lần chuỗi tràng hạt – Bọn chúng không phải người, không phải thú, cũng không phải yêu ma, sống tách biệt với thế giới. Viên ngọc Cốt Đột mà cậu mang về, chính là thứ nguyên đan chỉ riêng Dạ Xoa mới có, cũng là loại nội đan duy nhất trên thế giới không cần phải nuôi dưỡng trong cơ thể. Mỗi khi có một Dạ Xoa chào đời, Cốt Đột cũng được sinh ra đồng thời với nó, sau đó được đeo trên cổ, cùng trưởng thành với chúng.

– Dạ Xoa… – Trước mặt Đường Trạch chợt hiện lên một khuôn mặt tầng tầng cáu ghét, và dáng hình mảnh dẻ dưới ánh trăng…

– Ông trời đối với cậu không bạc, lại khiến cậu có duyên gặp được bọn họ. – Đôi mắt Lạt Ma nheo lại như sợi chỉ – Con Dạ Xoa đã tặng Cốt Đột cho cậu, nhìn vào kích cỡ của Cốt Đột, xem ra cũng phải hơn ngàn tuổi. Ha ha!

– Cốt Đột… – Chuyện cũ ồ ạt ùa về, Đường Trạch bất giác sờ lên chân trái của mình, lẩm bẩm – Lẽ nào Cốt Đột có thể khiến chân cụt mọc lại?

– Chân cụt mọc lại? – Lạt Ma cụp mắt xuống nhìn vào chân trái của Đường Trạch – Chân trái của cậu năm đó từng bị cụt?

Đường Trạch hít sâu một hơi, thẳng thắn trả lời:

– Năm đó tôi truy sát quỷ biển, bị băng vĩnh cửu sinh từ nguyên đan của nó trói chặt lấy chân trái, bất đắc dĩ phải chặt bỏ mới có thể thoát thân. Nhưng sau đó…

– Ha ha, cho nên mới nói là cậu có phúc dày. – Lạt Ma đột ngột cười lớn ngắt lời anh, rồi lập tức im bặt, túm chặt lấy cánh tay Đường Trạch – Cốt Đột của Dạ Xoa là báu vật trên thế gian, chỉ cần còn lại một hơi thở, thì dù bệnh có nặng tới mức nào, cũng bất kể là mắc phải chứng nan y quái lạ gì, chỉ cần uống được Cốt Đột, chắc chắn sẽ khỏi hoàn toàn.

– Thật sao? – Đường Trạch ngỡ ngàng nhìn Lạt Ma.

– Đương nhiên là thật. Vợ của cậu không phải là một bằng chứng sống sờ sờ đấy ư? Ngoài Cốt Đột, Dạ Xoa còn có một tác dụng hiếm hoi khác… Hờ hờ… – Lạt Ma cười vài tiếng khô khốc, không nói tiếp nữa.

Đường Trạch cũng chẳng có tâm trạng nào gặng hỏi thêm. Chỉ riêng những lời mô tả về Cốt Đột của Lạt Ma đã đủ để anh suy nghĩ miên man rất lâu, rất lâu.

– Cậu từng tiếp xúc với Dạ Xoa, trong máu của cậu còn lưu giữ ký ức, cộng thêm thần chú ta đã yểm vào Cốt Đột, như vậy, sợi dây vàng này sẽ dẫn chúng ta tới quê hương của Dạ Xoa. Lúc đó… – Nếp nhăn trên khóe mắt Lạt Ma càng giãn ra nhiều hơn so với đêm qua.

– Lúc đó? Lúc đó thì sao? – Đường Trạch chột dạ.

Lạt Ma buông lỏng bàn tay đang nắm lấy anh, nhìn về bầu trời xa xăm, nói:

– Khi chúng ta sở hữu được thứ báu vật có thể quyết định sinh mệnh của vô số người, cậu cho rằng, sẽ có bao nhiêu người sẵn sàng phủ phục dưới chân chúng ta? Lúc đó, thứ mà cậu có được không chỉ là một tập đoàn Đồ Môn, mà cậu sẽ sở hữu toàn bộ thế giới. Ha ha, trên đời này có quá nhiều kẻ sợ chết, chỉ cần có thể khiến bọn họ thoải mái sống tiếp, bất cứ giá nào bọn họ cũng sẵn lòng trả cho cậu. Hiểu ý của ta chứ?

Đường Trạch im lặng, chỉ cảm thấy máu huyết trong người bắt đầu sục sôi.

Chỉ sở hữu một tập đoàn Đồ Môn, có lẽ đúng là không đủ.

Đường Trạch nhớ lại thuở nhỏ, những đứa trẻ con nhà giàu thẳng chân đá đổ bát cơm thừa canh cặn mà mình phải khó khăn lắm mới xin được, giẫm đạp lên cơ thể mình, khinh miệt cười nhạo:

– Thằng oắt hèn mạt như mày còn chẳng bằng một con chó hoang. Cút đi cho xa, thế giới này không thuộc về mày!

Anh lại nhớ tới lão già chủ tịch đã từng nói với tâm phúc của lão rằng:

– Nếu không phải vì hắn có thể tìm được nguyên đan về cho Sa Sa, nếu không phải Sa Sa có ý với hắn, thì một kẻ có xuất thân như hắn, làm sao xứng đáng được đặt chân vào tập đoàn của chúng ta? Hắn hoàn toàn không thuộc về thế giới của chúng ta.

Anh lại nghĩ đến mấy năm nay, có những kẻ trước mặt thì tỏ ra cung kính, nhưng sau lưng lại thì thào bàn tán:

– Nếu không núp váy đàn bà, thì hắn có tài cán gì mà leo lên được địa vị hôm nay? Có khác gì một thằng trai bao, thật là làm trò hề cho thiên hạ. Giới thượng lưu chúng ta không ngờ lại để cho loại người này vớ một mẻ béo bở.

Nụ cười lạnh lùng và chua chát hiện trên khóe môi Đường Trạch.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 182
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...