Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 149

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

– Nếu sau này cô thực sự kết hôn, hãy hứa với tôi, tuyệt đối đừng nên tổ chức vào nửa đêm ngày đầu đông! – Cửu Quyết đứng trên đỉnh núi Phù Lung, vừa ca cẩm vừa hết xoa tay lại hà hơi, nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Bây giờ vẫn là sáng sớm, tôi bảo Cửu Quyết đưa tôi lên đỉnh núi.

Đứng lặng hồi lâu ở nơi tôi đã quen thuộc như từng bộ phận trên cơ thể, những ngọn núi đã bắt đầu mang theo cái giá buốt thấu xương. Phong cảnh ở dưới chân, biển mây ở phía xa xăm, tâm trạng của tôi tĩnh lặng, bình yên như một mặt hồ không gợn sóng.

Tôi không ngừng bôn ba khắp chốn, đã quên bẵng mất đi cảm giác nguồn cội, cho tới khi quay trở lại nơi này.

Hang núi mà tôi đã từng chung sống với Tử Miễu, hoa Vô Sắc vẫn ở chỗ cũ, cành lá đung đưa, không hề thay đổi. Ngón tay tôi vuốt nhẹ lên ba mươi vết khắc trên vách đá phía ngoài hang.

Là dấu vết năm xưa tôi đã khắc lên vách đá để đếm thời gian.

Từ khi biến thành hình người, đến với thế giới này, ba mươi năm đầu tiên trong cuộc đời tôi đã trải qua ở đây. Khi đó, nơi này có ánh dương ấm áp, có bốn mùa xoay vần, còn có tiếng cười vui vẻ của tôi, bóng hình dịu dàng của Tử Miễu. Đương nhiên, còn có sự kề cận như bóng với hình của Ngao Xí.

Hoa đào còn đó, bóng người khác xưa.

Sự cô độc của một cái cây trong tôi đã kết thúc ở nơi này, nhưng sự cô độc của một Sa La lại bắt đầu ở nơi này.

Phải chăng đây chính là tuần hoàn?

– Thần thái của cô không giống như đi tham dự hôn lễ, mà giống như đi dự tang lễ. – Cửu Quyết khẽ cười sau lưng tôi – Cô mà tôi quen biết đâu phải là kẻ bi quan. Lẽ nào hình dạng thay đổi, tính tình cũng thay đổi?

Song tôi chẳng hề đôi co với gã, chỉ nói:

– Anh đưa tôi đến đây là được rồi. Buổi tối không cần đi cùng tôi!

Bữa cơm trước khi lên đường, đã bị tôi gián tiếp giở trò ám muội, Cửu Quyết ra tay, bỏ một vài thứ có lợi cho giấc ngủ vào đồ ăn của đám Thương Đồng Khải.

Nếu thực sự có việc gì không hay xảy ra, tôi mong rằng, người bị hại chỉ có một mình tôi.

Cửu Quyết không nói gì, quay người bước tới nơi cao nhất trên đỉnh núi, vươn vai một cái, không đồng ý cũng không phản đối, chỉ liếc nhìn đồng hồ, nói:

– Gần mười giờ sáng rồi, mà sao vẫn tối tăm như lúc tảng sáng thế nhỉ?

– Đã mười giờ rồi? – Tôi cứ ngỡ bây giờ còn rất sớm.

Những đám mây tôi đã nhìn ngắm cả trăm ngàn năm nay, không được ánh nắng chiếu rọi, mỗi một tầng mây đều giống như mặt biển dưới bóng đêm, cuồn cuộn những con sóng đen trắng hỗn độn. Tiếng gió vi vút và ánh sáng mờ nhạt đục ngầu xung quanh hiển nhiên sẽ làm sai lệch cảm nhận về thời gian của con người, đảo lộn ngày đêm.

Tại sao tới bây giờ mà trời còn chưa sáng?

Nhật thực ư? Không thể lâu tới vậy.

– Rất rất bất bình thường – Cửu Quyết lầm bầm, nghiêng đầu cười với tôi – Này yêu cây bé nhỏ, đêm nay dù cô có đồng ý hay không thì tôi cũng vẫn phải tới uống rượu mừng của cô.

Tiếng gió trở nên quái dị, những tiếng ù ù cuộn xoáy lên từ dưới chân núi, đợt sau lớn hơn đợt trước. Thoạt đầu, giống như tiếng khóc thút thít của trẻ con, về sau biến thành tiếng gào thét của cả một đám đông, khiến người ta nghe mà sởn gai ốc.

Tôi cúi nhìn chân núi hun hút không thấy đáy, nói với Cửu Quyết.

– Anh biết không, năm xưa ở đây có vô số người chết oan. Bọn họ coi tôi là cây thần có thể ban điều ước cho họ, bất chấp tất cả để trèo lên vái lạy tôi, hy vọng tôi sẽ ban hạnh phúc cho họ. Tôi khi đó cô đơn tới mức vô vị, rất thích thú được họ coi là thần tiên, tận hưởng cảm giác được sùng bái, đồng thời cũng nhìn thấy vô số già trẻ trai gái trong lúc trèo lên cây, trượt chân ngã xuống vực.

– Tôi biết! Tử Miễu từng kể với tôi. Đây cũng là nguyên nhân khiến anh ấy giữ cô ở lại bên mình để tu luyện. Nhưng cô cũng không cần bận tâm. Những người cô từng cứu giúp, đã nhiều hơn những kẻ mất mạng vì cô rất nhiều. – Cửu Quyết xoa xoa đầu tôi, nói.

Chúng tôi ngồi sánh vai trên một tảng đá lớn. Tôi dựa đầu lên vai Cửu Quyết. Hai chúng tôi cùng nhìn cảnh tượng giống như ngày tận thế ở trước mắt, giống như đang thưởng thức cảnh sắc tươi đẹp nhất trên đời.

Bầu trời hoàn toàn không có vẻ gì là sẽ sáng rạng. Gió càng thổi càng mạnh. Đất cát trên đỉnh núi bị thổi bay mù mịt, rơi rào rào xuống núi, phát ra những tiếng rắc rắc, giống như vô số con người bị vặn gãy cổ, khiến xương cốt vỡ tan thành mảnh vụn.

Màn đêm càng tới gần, mùi chết chóc càng nồng nặc.

Tôi móc lá bài tử thần trong túi áo ra, nhìn qua, rồi lại cất đi.

Tôi sẽ luôn mang theo nó.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 149
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...