Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 172

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Quân Tụ Hàn mất tích.

Ông Tần cũng mất tích.

Tạ Phi được phát hiện nằm bất tỉnh trong chiếc tủ tường mở toang, vẫn còn sống.

Viện bảo tàng lâu lắm rồi chưa náo nhiệt như vậy. Xe cứu thương, xe cảnh sát, những người hiếu kỳ, đều đổ tới.

Ông giám đốc cuống quýt như con kiến bò trên chảo lửa, thân hình ục ịch như quả bóng lăn đi lăn lại trong viện bảo tàng, ứng phó với sự hỗn loạn thình lình ập xuống.

Sở Cảnh sát lại có thêm một vụ án mất tích không manh mối, chỉ ông trời mới biết khi nào sự thực mới lộ diện.

Viện bảo tàng vốn lặng lẽ như một mặt ao tù, chỉ trong một đêm đã bị bao trùm trong bầu không khí sặc mùi thần bí. Quảng đại quần chúng thành phố Vong Xuyên lại có thêm một chủ đề mới trong lúc trà dư tửu hậu.

Nhiều tháng sau, lễ quốc khánh.

Một người mẹ trẻ dắt theo cậu con trai đang ngậm kẹo mút, nhàn tản dạo bước trong phòng trưng bày số 3 của viện bảo tàng.

– Con nhìn này, đây là cái bát thời Tam Quốc. Thời Tam Quốc cách chúng ta hơn ngàn năm lịch sử đấy!

– Cái này gọi là đồ gốm ba màu thời Đường, một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời.

Cũng chẳng quan tâm xem cậu con có hiểu được hay không, người mẹ vẫn hào hứng giảng giải cho nó nghe về mọi đồ vật trong phòng triển lãm.

Bước chân của họ dừng lại trước bộ áo cưới ở góc phòng.

Ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ của người mẹ dán chặt vào đó hồi lâu.

– Áo cưới của phụ nữ quý tộc thời Nam Tống. Chà chà, đẹp quá đi mất! Con trai đây mới gọi là tác phẩm nghệ thuật! Con nhìn xem, nền văn hóa truyền thống của chúng ta thật vĩ đại!

Cậu bé liếm cây kẹo mút, hồn nhiên ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào bộ xiêm y tuyệt đẹp đỏ rực rỡ như mới bên trong tủ kính.

– Mẹ ơi! – Cậu bé liếm mép, giật ngón tay người mẹ, nói – Cái chị mặc bộ váy áo trong tủ kính xinh quá, lại còn giẫm lên một tảng đá to nữa!

– Chị? Tảng đá? – Người mẹ nhìn vào bên trong, chỉ có một chiếc giá áo bằng gỗ trinh nam trơn bóng đang nâng đỡ bộ váy áo.

– Trẻ con làm sao lại nói dối nhỉ? – Người mẹ trừng mắt nhìn cậu con, kéo tay cậu bỏ đi, trách mắng – Về sau, nhìn thấy gì thì nói cái đó, không được nói bừa! Biết chưa?

Bóng đèn mới thay sáng hơn cái cũ rất nhiều. Thời gian bị ánh đèn xáo trộn. Chiếc tủ kính trong suốt dưới ánh đèn sáng trưng, trở nên long lanh hơn bao giờ hết, tựa như mang theo sức sống, thu hút mọi ánh nhìn.

Trong bộ áo cưới, không còn là chiếc giá áo bằng gỗ trinh nam nặng nề tử khí nữa, mà là một người con gái điềm tĩnh như nước, khóe miệng hơi mỉm cười, nhẹ nhàng giẫm lên một tảng đá xanh, cặp mắt trong veo tựa pha lê nhìn đăm đăm về phía trước. Ánh đèn rọi lên những giọt lưu ly trên vạt váy, phản chiếu một dung nhan kiều diễm.

Người mặc áo cưới là ai?

Có lẽ là Quân Tụ Hàn lòng đầy hối hận, có lẽ là nàng đã chờ đợi hàng trăm năm.

Thế nhưng, những điều này đều không còn quan trọng nữa.

Điều quan trọng là, bên trong lớp áo cưới, đã có thêm một linh hồn lẽ ra phải trở lại từ lâu.

Lòng chàng có thiếp,

Lòng thiếp có chàng.

Trong thiếp có chàng,

Trong chàng có thiếp.

Mãi không luân hồi,

Mãi không ly biệt…

Nếu như áo cưới cũng có cảm xúc, thì lúc này, hẳn là nó đang mỉm cười. Và còn tảng đá nằm bên dưới, cũng đang mỉm cười.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 172
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...