Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 16

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Toàn thế giới, dường như đột nhiên câm bặt.

Trong ống xi măng kiên cố lạnh lẽo, Đồ Đồ nắm chặt hai bàn tay, đang định chạy ra, bỗng nghe thấy bên ngoài “uỳnh” một tiếng vang động, khiến đất bụi trong ống rơi xuống lả tả.

Đồ Đồ lao vọt ra ngoài, lập tức rú lên khiếp đảm.

Huyền nẳm ngửa trên mặt đất, thở hồng hộc, trên ngực có một vết cào sâu hoắm. Máu, đang phun trào ra khỏi cơ thể hắn. Trong bầu không phía xa xa, đôi cánh của con mèo trắng đang dang rộng dưới ánh trăng, ẩn trong vẻ diễm lệ tuyệt luân, là sát khí ngùn ngụt.

– Huyền… – Đồ Đồ quỳ thụp xuống bên cạnh hắn, muốn đỡ hắn dậy, nhưng không biết nên đặt tay vào đâu, toàn thân bất lực run lên khe khẽ.

– Tôi không sao! – Huyền nghiêm túc nhìn vào mắt cô – Cũng không để cho cô bị làm sao!

Huyền cắn răng, khoanh chân ngồi dậy, hít sâu một hơi, tay phải xuất chưởng, di chuyển từ Đan điền lên trên, một luồng sáng đỏ rực từ trong cơ thể hắn lờ mờ hiện ra, hội tụ ở yết hầu. Một hạt ngọc đỏ rực tròn xoe, có làn khí vấn vít xung quanh như mây khói, được nhả ra khỏi miệng Huyền.

– Cậu… – Đồ Đồ đột nhiên hiểu ra, hoảng hốt nắm lấy tay Huyền, lắc đầu thật mạnh:

– Không được! Cậu không thể!

Lời còn chưa dứt, một cơn gió hung hãn, cuốn theo mùi máu tanh nồng, xộc thẳng từ trên không xuống. Đôi cánh trắng đẹp đẽ kia cứ vỗ thêm một lần, đường vào địa ngục lại rộng thêm một tấc.

Huyền nắm chặt viên ngọc đỏ trong tay, đẩy bật Đồ Đồ sang một bên. Hắn còn chưa kịp đứng dậy. đôi cánh lạnh lẽo kia đã quét ngang đầu. Trong cơn đau đớn khủng khiếp, chỉ cảm thấy trong đầu có tiếng nổ tung, toàn thân nhẹ bẫng, hồn phách như một cọng rơm bay dạt tới một nơi nào đó trong hư không. Dưới cũng cảm thấy bỏng rát, dường như có một bàn tay thọc vào trong, moi móc toàn bộ máu thịt và linh hồn của hắn ra ngoài.

Ánh trăng đầy trời không còn là màu trắng, cũng chẳng phải màu lam, mà là một màu đỏ nhàn nhạt, hệt như những ánh tà dương sau rốt. Trong ánh sáng tà dương, có một khuôn mặt, nhoà nhạt nhưng thân quen.

Con mèo trắng chưa hề tổn thương lấy một sợi lông, từ giữa không trung lao vụt xuống ngạo nghễ như một vương giả, vuốt phải cắm lút vào bụng Huyền trong tư thế của kẻ chiến thắng tuyệt đối. Dưới đôi cánh và móng vuốt của nó, Huyền chỉ là một con kiến nhép mà sự sống chết đều do nó định đoạt.

Hạt ngọc màu đỏ bất lực lăn xuống từ bàn tay buông lỏng của Huyền. Huyền lúc này đã sức tàn lực kiệt, mấp máy đôi môi, nhìn vào đôi mắt của con mèo trắng, có nuối tiếc song không hề oán hận. Hắn muốn đứng dậy, nhưng không đủ sức. Cái nhìn cuối cùng, Huyền dành cho Đồ Đồ, những nỗi niềm phức tạp trong đó, chỉ bản thân hắn hiểu. Khói toả như mây mủ bốc ra tán loạn từ thân thể Huyền, từng gang tấc da thịt, xương cốt dần dần thu nhỏ. Cuối cùng, Huyền biến thành một con mèo đen nhỏ bé nắm cuộn tròn trên đất.

– Huyền… – Đồ Đồ thì thầm.

Cô đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt con mèo trắng.

Cá và mèo, vốn là kẻ địch trời sinh. Vai trò của cá, chỉ có thể là thức ăn cho mèo. Đây là sự thực được tất cả mọi người công nhận, là quy tắc cần tuân thủ.

Thế nhưng, đối mặt với một con mèo như thế này, Đồ Đồ lại mỉm cười. Một nụ cười khiến người ta liên tưởng đến sự tinh khôi của giọt sương đầu tiên trong mùa xuân, hoặc sự ấm áp của ngọn lửa đầu tiên cháy trong bếp lò giữa đêm đông lạnh.

Viên nội đan của Huyền, được Đồ Đồ lặng lẽ ngậm vào trong miệng.

Con mèo trắng thu vuốt về, liếm láp máu tươi trên đầu vuốt, cặp mắt như phủ băng sương nhìn chằm chằm vào người con gái đối diện đang mỉm cười với mình.

Mèo ăn cá, là một điều hiển nhiên.

Tứ chi của con mèo trắng lướt nhanh trên mặt đất, quét sạch chướng ngại đáng ghét là Huyền, thứ nó muốn có đang ở ngay phía trước, khẽ vươn tay là lấy được. Đáng mừng hơn cả, là mục tiêu của nó không hề có ý phản kháng, thậm chí không buồn bỏ chạy.

Đồ Đồ chỉ là một con cá, dù rằng đã sống mấy ngàn năm, cô vẫn chỉ là một con cá thích ăn kem. Cô không biết bùa chè, không biết giết chóc, thậm chí không biết bảo vệ chính mình. Thứ cô hiểu được, chỉ có một việc duy nhất.

Trong cái miệng tua tủa những chiếc răng sắc nhọn của con mèo trắng còn vương lại mùi của Huyền. Khi cặp vuốt của nó cắm ngập vào vai Đồ Đồ, nụ cười của Đồ Đồ càng rạng rỡ hơn bất cứ lúc nào. Đôi tay nhỏ nhắn trắng muốt của cô dịu dàng nâng khuôn mặt của nó, hôn lên chiếc miệng đang muốn nghiến đứt yết hầu mình…

– Khải, tôi sẽ không đi đâu!

Trước khi nhắm mắt, cô nói một câu cuối cùng với con mèo trắng…

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 16
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...