Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 24

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Cảm giác hôm nay có phần khác lạ. Trên con đường mòn đã đi qua vô số lần, Bách Lý Vị Bộ lại lạc đường.

Cô dẫn theo Sầm Khải Văn vòng đi vòng lại một chỗ vô số lần. Dù là đi theo hướng nào, cuối cùng cũng đều quay lại một bãi đất trống kẹp giữa một hang đá vôi và một hồ nước nhỏ, được bao quanh bởi những cây vân sam cao thấp so le.

Bách Lý Vị Bộ nhớ rất rõ rằng sau khi đi tới bãi đất trống này, chỉ cần rẽ phải đi tiếp hai mươi phút nữa là sẽ nhìn thấy nóc của nhà hàng Dati.

Nhưng hôm nay tại sao đi kiểu gì vẫn cứ quanh quẩn ở nơi này? Hơn nữa, mỗi khi đi thêm một quãng, sương mù trong rừng lại dày thêm một chút, thoạt đầu mới chỉ là một lớp mỏng manh như tấm vải màn, về sau đã dày đặc như mây khói. Đứng bên hồ nước, bọn họ tối đa cũng chỉ có thể nhìn rõ trong phạm vi mười mét.

– Này, không phải là cô dẫn tôi đi nhầm đường rồi đấy chứ? – Sầm Khải Văn dừng bước, bối rối đằng hắng mấy tiếng.

Bách Lý Vị Bộ chau mày, gãi đầu gãi tai:

– Không thể nào, con đường này tôi đã đi không biết bao nhiêu lần rồi. – Cô bước lên hai bước, ngờ vực nói – Mùa này đáng lẽ ra sương không dày đến thế. Thật là quái lạ!

– Toi rồi! – Sầm Khải Văn chán nản nhìn đồng hồ – Đã sáu giờ rưỡi rồi! – Anh ngẩng đầu nhìn khắp xung quanh, sắc mặt sa sầm, rồi đột nhiên hạ thấp giọng nói với Bách Lý Vị Bộ – Tôi nghe người ta nói, trong những cánh rừng già, sau khi mặt trời lặn thường có yêu tinh hoặc quái vật đối địch với con người, bọn chúng sẽ sử dụng những khả năng quái đản để nhốt người ta trong rừng, khiến họ cứ đi lòng vòng một chỗ, không thể thoát ra.

– Còn có một phiên bản khác là ma cà rồng, giống đặc sản nổi tiếng của Romania, thích nhốt người ta vào trong rừng rậm, sau đó nhân lúc người ta không chú ý, thình lình cắn vào cổ họ. – Bách Lý Vị Bộ quay đầu lại làm mặt quỷ với anh, cố ý để lộ ra chiếc răng khểnh xinh xắn.

– Cô không sợ à? – Sầm Khải Văn nhướng mày nhìn cô.

– Không sợ! – Cô thực thà gật đầu – Tôi từ nhỏ đã chẳng sợ gì những thứ yêu ma quỷ quái. Lạ lắm phải không? – Nói rồi, cô bĩu môi – Bọn con trai các anh thì chỉ thích mang mấy chuyện này ra để hù doạ lũ con gái. Đúng là vô vị!

Sầm Khải Văn nhìn vào đôi mắt trong veo của Bách Lý Vị Bộ, cười cười, không nói gì.

– Nhưng bây giờ đúng là tôi bó tay rồi! – Bách Lý Vị Bộ thở dài thườn thượt – Không cần biết là tại sao, nhưng chúng ta đã lạc đường thật rồi. Sau khi trời tối, trong rừng chỗ nào cũng đầy rẫy nguy hiểm. Anh vừa mới tới, không biết được nơi này ghê gớm thế nào đâu!

– Làm thế nào bây giờ? Hay là quay về theo đường cũ vậy? – Sầm Khải Văn nhìn theo con đường nhỏ âm u không thấy điểm tận cùng vắt ngang rừng cây rậm rịt, vừa nói vừa móc điện thoại ra.

– Không phải anh định báo cảnh sát đấy chứ? – Bách Lý Vị Bộ xua tay về phía anh – Trong này không có sóng điện thoại đâu!

Sầm Khải Văn không để ý tới cô, bấm điện thoại mấy cái, sau đó giơ lên cao, đi đi lại lại mấy vòng trên bãi đất trống, rồi nói:

– Tôi dùng GPS trong điện thoại để dịnh vị vị trí hiện tại của chúng ta. Hy vọng là có ích.

Thế nhưng, ba mươi phút sau, bọn họ lại quay về bên hồ nước.

Trời đã tối mịt. Rừng già ban đêm đen ngòm như địa ngục, vệt trăng trắng bệch phía chân trời khiến mọi thứ trước mắt trở nên âm u hư ảo như không phải cõi người. Sầm Khải Văn khẽ thở dốc, đấm thẳng vào thân cây bên cạnh, không che giấu được cơn giận dữ ngấm ngầm.

Bách Lý Vị Bộ ngồi phệch xuống gốc cây, những chặng đường gấp gáp lặp đi lặp lại đã khiến cô kiệt sức.

– Cô vẫn không sợ à? – Sầm Khải Văn tựa lưng vào thân cây, quan sát khuôn mặt mệt mỏi nhưng rất điềm tĩnh của Bách Lý Vị Bộ nghiêng nghiêng dưới ánh trăng, trong đáy mắt lộ ra một ý tứ sâu xa khác.

– Tôi làm gì còn thời gian để sợ hãi. – Cô le lưỡi với anh, nói một cách dứt khoát – Là tôi dẫn anh vào khu rừng này, tôi phải có trách nhiệm đưa anh ra.

– Có khí phách lắm! – Sầm Khải Văn mỉm cười – Nhưng bây giờ cô có cách gì? Tất cả mọi con đường trong khu rừng này, chúng ra hầu như đã đi qua hết lượt rồi.

Một vài tiếng gầm gừ của dã thú vang lên ớn lạnh, văng vẳng lúc xa lúc gần. Trong khu rừng già này, bọn họ không còn là loài người vĩ đại bá chủ tất cả, mà chỉ là những con mồi có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Bách Lý Vị Bộ đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Sầm Khải Văn vốn cao hơn cô một cái đầu, con ngươi đảo qua đảo lại, dường như đang hạ một quyết tâm rất lớn. Cô chợt hỏi:

– Nếu trong tay tôi có cung tên, nó có thể dẫn chúng ta tìm được đường ra,anh có tin không?

Sầm Khải Văn thoáng sững sờ, rồi cười nói:

– Cô đang đọc thơ của thi nhân nào đấy?

Bách Lý Vị Bộ không đáp lời, lấy từ trong cặp sách ra một con dao găm Thuỵ Sĩ tinh xảo, bấm tách một cái mở ra…

Trong mặt Sầm Khải Văn bỗng loé lên một tia vàng chói…

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 24
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...