Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 108

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tờ mờ sáng hôm sau bầy sói lang vẫn còn lẩn quẩn chung quanh chiếc vòng lửa, chẳng có vẻ gì muốn bỏ đi.

Tân Nguyên cách cách đang thiu thiu ngủ bỗng cảm thấy hơi lạnh, dần dần

tựa vào người Cửu Dương. Cửu Dương thấy nàng yếu đuối bèn khẽ ôm vào

lòng, rồi nhẹ nhàng lấy tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối cho nàng.

Tân Nguyên cách cách đã ngủ thiếp đi. Trong ngực Cửu Dương bấy giờ nàng trông thật giống như một đóa hoa mềm mại, một đóa hoa vừa mới hé nhụy

vào buổi sáng tích tụ trên đó những giọt sương mai.

Mấy canh giờ trước Cửu Dương chặt cành cây chất xung quanh, sau đó nhóm

lửa lên, biến chiếc hàng rào củi khô thành một bức tường lửa vây bọc hai người ở trong. Chàng bố trí xong xuôi thì bầy sói chạy tới nơi, chúng

sợ lửa nên cứ đứng xung quanh mà tru, không dám tới sát. Cho nên khi

Cửu Dương tỉnh lại chàng vẫn còn nhìn thấy bầy sói vừa tru vừa hú chỉ

chực chờ vòng lửa có chỗ trống là lập tức xông vào.

Cửu Dương nhìn chiếc má trắng hồng hào của Tân Nguyên cách cách lúc này

đang nằm trên ngực chàng, lại nhìn những hàm răng vừa trắng nhởn vừa

nhọn hoắt của bầy sói đang há hốc bên ngoài vòng lửa bất giác trong lòng chua xót. Chàng khẽ tằng hắng vài tiếng, đánh thức giấc ngủ của nàng. Tân Nguyên cách cách mừng rỡ thấy người nàng yêu vẫn còn sống, vội đỡ

chàng ngồi dậy.

Cửu Dương khó khăn chống tay ngồi dậy nói:

- Nếu một canh giờ nữa mà binh sĩ của chúng ta vẫn còn chưa tới nơi này cứu giúp thì hai chúng ta sẽ xông ra ngoài.

Tân Nguyên cách cách hỏi:

- Huynh nghĩ là có thể xông ra ngoài được hay sao? Huynh không chờ cho tới khi hồi phục lại sức lực à?

Cửu Dương biết tình huống lần này tỉ lệ thành công không nắm chắc là bao nhưng muốn an ủi công chúa bèn nói:

- Không sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi, chảy máu một chút là khô hết rồi.

Tân Nguyên cách cách nghe Cửu Dương lên tiếng trấn an nàng mà gương mặt

chàng buồn như vậy, đương nhiên biết niềm hy vọng sống sót của hai người họ hiện thời quá nhỏ nhoi, liền nói:

- Được, chờ thêm một canh giờ nữa hai đứa chúng mình xông ra ngoài đấu

với đám sói lang kia một phen. Chỉ cần được ở bên huynh là muội không

sợ gì cả. Có chết thì hai chúng ta vẫn được chết bên nhau, mãi mãi không rời nhau.

Cách cách nói đoạn tựa đầu vào lòng Cửu Dương, nghĩ bụng “mình tin là có thiên đàng. Mà nếu như không có thì cũng chẳng sao, dẫu sao thì mình

cũng sẽ được ở bên cạnh huynh ấy, dù không được sống cùng nhau nhưng

được chết cạnh nhau cũng là một điều hạnh phúc trong cuộc đời rồi…”

Trong khi Tân Nguyên cách cách đang chìm đắm trong những suy tư thì bên

cạnh nàng Cửu Dương nhìn dáng dấp tiên nữ hạ phàm trần của nàng, bộ y

phục màu trắng tinh khôi, chàng bỗng hình dung lại cảnh nàng mới vừa

khóc thương cho chàng. Từng giọt nước mắt long lanh từ trên đôi má thắm xinh của nàng rơi xuống, từng giọt từng giọt trong suốt hệt như những

giọt thuốc tiên khiến chàng hồi sinh trở lại.

Thấy khóe miệng Cửu Dương có nụ cười nhưng thần sắc hãy còn bi thương,

Tân Nguyên cách cách bất giác thở dài, mắt nhìn chiếc vòng lửa đang cháy hừng hực, biết ngọn lửa này đang bảo vệ cho sự sống của hai người nàng. Lửa mà tắt đi thì ngay lập tức hai cuộc đời cũng sẽ tắt ngóm theo.

---oo0oo---

Nửa canh giờ sau giữa gió thổi cát bay mù mịt Tân Nguyên cách cách và

Cửu Dương đột nhiên thấy một đoàn kỵ sĩ đang gấp rút phi chiến mã tới

gần. Một lát sau nữa những người cưỡi ngựa đó phát hiện bầy sói đói mòi

coi đông đúc kéo tới thành thế bao vây hai người vào giữa, họ liền huy

động vũ khí tích cực tiêu diệt chúng.

Tân Nguyên cách cách vẫy tay mừng rỡ kêu lên:

- Sách đại nhân! Mau mau tới đón chúng tôi đi!

Sách Ngạch Đồ bảo những tên binh sĩ dưới trướng mình:

- Hai người họ đang ở đằng kia kìa, chúng ta mau đi cứu người đi!

Sách Ngạch Đồ dứt lời lập tức cầm trường đao phi ngựa chạy thẳng về phía chiếc vòng lửa, chỉ chốc lát là giết được hàng chục con sói mở được

đường máu dẫn Tân Nguyên cách cách và Cửu Dương thoát hiểm.

---oo0oo---

Hai tên binh sĩ dìu Cửu Dương vào doanh trại, đặt thân thể mềm oặt dở

sống dở chết của chàng nằm xuống một tấm thảm ở giữa căn lều. Sách

Ngạch Đồ và Tân Nguyên cách cách cũng theo vào. Sau đó có cả đội quan

quân xúm lại người thì khen ngợi Cửu Dương võ công tuyệt diệu đã cứu

được công chúa giữa vòng nguy khốn, người thì luyến tiếc không chém chết hết được bầy sói lang... Tân Nguyên cách cách không nói tiếng nào, tựa

lưng vào vách lều từ từ ngồi xuống.

Sách Ngạch Đồ bước tới trước mặt công chúa khen:

- Võ công của chủ soái Thượng Tam Kỳ tuyệt vời quá – Sách Ngạch Đồ cười

cười, ý nói Cửu Dương, rồi quan tâm hỏi - Cách cách có bị thương hay

không?

Tân Nguyên cách cách không trả lời ngay, cố gắng điều hòa hơi thở hồi lâu mới đáp:

- Bổn cung không việc gì, đa tạ Sách đại nhân đã đích thân dẫn quân tới giải nguy.

Nàng nói rồi nhìn sang Cửu Dương, thấy mình mẩy chàng hãy còn bê bết máu bất giác lo lắng trong lòng.

---oo0oo---

Đêm đã khuya, khí trời rất lạnh. Ở trong doanh trại tại Hồi Cương Tân

Nguyên cách cách lặng lẽ quan sát Cửu Dương bấy giờ đang ngồi trên một

tấm thảm, hai bên phải trái là hai vị thầy thuốc đang ân cần chẩn mạch,

thoa thuốc cho chàng. Trong lều còn có thêm vài người binh sĩ nữa đến

để phụ lau chùi các vết máu khô và băng bó các vết thương trên khắp thân thể chàng.

Cách cách ngắm Cửu Dương mày tằm hình chữ bát, mắt sáng như sao, trán

hùm thân lẫm liệt nàng lại nhớ đến thái độ nhu hòa của chàng lúc nãy,

chợt hiểu rõ ràng chàng tựa hồ có điểm thích nàng, nhưng hình bóng

của người tiểu sư muội kia trong trái tim chàng quá là sâu đậm, in

sâu đến nỗi chẳng người con gái nào có thể làm lu mờ được.

Cách cách lại nghĩ giữa hai huynh muội họ không gặp mặt nhau đã hơn bốn

năm trời, lúc Nữ Thần Y còn ở trong cung hai người họ chẳng có cơ hội để gặp gỡ nhiều, rồi khi Cửu Dương xuất chinh đi Hồi Cương dĩ nhiên cũng chẳng còn liên lạc thường xuyên như trước. Mà dầu là họ

sinh hoạt cùng nhau trong một tòa dinh thự hoặc thậm chí là ở cùng chung một gian phòng đi chăng nữa song Nữ Thần Y luôn luôn cố tình giữ

một khoảng cách nhất định, đủ để không làm đối phương có cơ hội suy nghĩ vẩn vơ gì, và đủ để cho tất cả những kỷ niệm đã vùi

sâu nơi quá khứ chẳng tìm về được nữa.

Sau bao lần họ gương vỡ lại lành Tân Nguyên cách cách ước chi bây

giờ họ chính thức chia tay nhau, bởi nàng tin rằng chuyện tình yêu

đơn phương của Cửu Dương sẽ nhạt nhòa dần theo năm tháng. Nàng hy

vọng có thể làm vơi đi nỗi đau mà Nữ Thần Y mang lại cho chàng. “Tình

yêu của huynh ấy dành cho cô ta lớn đến dường nào,” Tân Nguyên cách

cách tự hỏi và tự tìm ra câu trả lời, “tấm chân tình đó lớn đến độ huynh ấy cam tâm sẵn sàng sống một cuộc sống bình lặng và đơn độc, tự nguyện làm một chiếc bóng âm thầm đi bên đời cô ta chỉ để có thể được

ngó thấy cô ta mỗi ngày mà thôi…”

Đôi lúc Tân Nguyên cách cách cảm thấy chua xót thật nhiều cho chính bản thân nàng, vì có rất nhiều lần nàng muốn đưa bờ vai của nàng ra

cho Cửu Dương làm điểm tựa, để cho chàng có chỗ dựa vào mà trút bầu

tâm sự. Tuy nhiên nàng chẳng dám tiến lại gần bởi nàng luôn lo

sợ rằng thêm một lần nữa sẽ bị chàng cự tuyệt. Nàng sẽ lại phải

đi vào vết xe đổ của ngày xưa. Đau lòng, tuyệt vọng, nàng không

muốn một lần nữa nghe cõi lòng nàng nhói lên. Một thứ cảm giác vô cùng khó diễn tả chạy dọc cơ thể rồi đổ dồn vào nơi ngực

khiến trái tim nàng đột nhiên đập những nhịp đập nhọc nhằn và

đau khổ.

Nhưng tới giờ phút sinh tử biệt ly Tân Nguyên cách cách mới đưa ra quyết định thật sự, nàng cứ để mặc cho tình yêu còn sót lại trong

trái tim nàng đi rong, nàng quyết định thử tìm phương thuốc chữa lành vết thương bấy lâu đang rỉ máu trong tim nàng. Bao năm qua, nàng

biết rằng nàng vẫn còn yêu chàng nhiều lắm, yêu thật nhiều, nhưng

nàng thật ngốc nghếch khi lại cố tình bỏ ngỏ. Lần này nàng nhất định phải theo đuổi chàng cho bằng được. Hơn một năm trôi qua nàng

cũng đã thử quen biết vài ba vị thân vương, rồi vương tôn công tử

nơi chốn kinh thành, cũng đã tập tành thử yêu họ để rồi sau đó

đường ai nấy đi vì cả nàng và họ đều không cảm nhận được tình yêu đích thực phát sinh từ hai bên.

---oo0oo---

Nói đến Cửu Dương lúc này đã được lang y băng bó xong xuôi. Tân Nguyên

cách cách bưng chén thuốc nghi ngút khói đến ngồi cạnh trao cho chàng.

- Có một việc cần nói với cách cách… – Cửu Dương uống xong chén thuốc thì khó nhọc thốt lời.

Tân Nguyên cách cách vòng hai tay ôm lấy cánh tay Cửu Dương, gối đầu lên vai chàng thủ thỉ:

- Muội biết huynh cuối cùng cũng chịu thừa nhận tình yêu đối với muội –

Cách cách nhoẻn miệng cười hạnh phúc – Và muội cũng rất yêu huynh, huynh không nói muội cũng hiểu, không cần thổ lộ nữa đâu.

Cửu Dương nghe công chúa nói xong cảm giác đau nhói trong lòng, không sao

nói ra nổi câu chàng muốn nói. Và chàng ngồi im lặng để mặc cho Tân

Nguyên cách cách tình tứ gối đầu lên vai chàng. Lát sau cầm lòng không

đặng chàng mới cho tay vào áo như tìm cái gì, hóa ra là tìm hai hình nộm gỗ.

Cửu Dương tìm được đôi “kim đồng ngọc nữ” đó rồi mân mê chúng trong lòng bàn tay, hồi lâu sau mới lên tiếng:

- Cách cách… - Tuy nhiên chỉ thốt được hai âm là im bặt.

Nhưng Cửu Dương không cần phải nói chi nhiều, Tân Nguyên cách cách cũng

hiểu được. Trong một thoáng mắt nàng bỗng hoa lên. Cảnh vật chung

quanh túp lều bỗng trở nên chập chờn, một nỗi thống khổ khủng khiếp dâng trào trong tim nàng, lan ra khắp người nàng, tận đến các đầu ngón tay. Nàng nhìn đôi mắt Cửu Dương trìu mến ngắm hai hình nộm kia. Trông hai

khuôn hình đó giống chàng và người sư muội của chàng như khuôn đúc mà

khóe mi nàng long lanh, hai giọt nước mắt trong suốt như thủy tinh rơi

xuống đôi gò má thanh xuân.

Tân Nguyên cách cách buông cánh tay Cửu Dương ra, ngồi thẳng dậy lặng lẽ rơi lệ. Nàng chợt hiểu người đàn ông này sẽ không bao giờ thuộc về

nàng đâu, mà sẽ mãi mãi thuộc về một người con gái khác. Chàng chỉ đơn

giản là đến rồi đi, bước qua cuộc đời nàng như giấc mộng thoáng qua, bỏ

mình nàng ngồi lại bên đời hiu quạnh.

Phía bên cạnh Tân Nguyên cách cách Cửu Dương lại tiếp tục lặng thinh để mặc cho nàng thổn thức.

- Cách cách à… – Rốt cục một hồi lâu sau Cửu Dương cũng ái ngại lên

tiếng - Tôi… có chuyện này từ lâu lắm rồi muốn nói với cô, nhưng tôi

không biết phải bắt đầu thế nào, mà không nói ra lại không được. Nỗi

lòng của cách cách tôi lúc nào cũng rất cảm động, cho nên tối nay muốn

thành thật tường phân với cô…

Cửu Dương lòng vòng chẳng đi được vào trọng tâm, chỉ vòng vo bảo:

- Tôi thấy cách cách từ bỏ nơi sinh trưởng để phiêu lưu nơi đất khách,

làm theo kế hoạch đã định là đoạt lấy Khả Lan Kinh, tất cả cũng vì hoàng thượng đương kim, vì giang san đại Thanh tôi thật tình rất khâm phục...

- Huynh không cần ca ngợi công lao của muội đâu - Tân Nguyên cách cách

nâng vạt áo lên lau khô những giọt lệ, nàng cướp lời - Có gì muốn thú

thật với muội huynh cứ thẳng thắn mà nói muội nghe, làm như vậy… Huynh

thốt ra những lời như vậy chỉ càng khiến muội cảm thấy bẽ bàng hơn thôi…

Cửu Dương áy náy bảo:

- Thành thật xin lỗi…

- Huynh có lỗi gì chứ? Sao lại xin lỗi muội?

- Cách cách thật là một người con gái tốt, tôi cảm thấy mình không xứng đáng…

- Nhưng lòng tốt này đối với huynh cũng vẫn chưa đủ…

Tân Nguyên cách cách buông xong câu đó gương mặt nàng thẫn thờ, tâm

trạng hiện giờ của nàng thật không thể nào diễn giải được bằng lời. Bị

tình yêu cự tuyệt, nàng buồn, dĩ nhiên. Nhưng đốm lửa hy vọng trong tim nàng chưa tắt hẳn, nó vẫn cháy, dù là leo lét, vì bản chất của tình yêu là hy vọng cho nên nhiều khi đứng trước một sự thật phũ phàng đã rõ

mười mươi người ta vẫn tìm cách giải thích theo chiều hướng ít bi quan.

Ai trong cuộc đời cũng phải trải qua một lần thất tình, đau khổ, tuyệt

vọng, đường thương đau đầy ải nhân gian. Tân Nguyên cách cách không

ngoại lệ, nàng bi quan hỏi:

- Tại sao huynh không chọn muội, muội có thể dùng tất cả sinh mạng mình để yêu huynh?

Cửu Dương trả lời:

- Bao năm qua tình cảm của tôi đối với cách cách cũng giống như là tình

cảm của một đôi bạn thân tính, mỗi lần ở bên cách cách tôi cảm giác rất

vui vẻ. Bên cạnh cách cách tôi không cảm giác gánh nặng, không có áp

lực nào, cách cách thường tươi cười mang lại cho tôi rất nhiều niềm vui. Tôi rất trân quý tình bạn này của hai chúng ta vì vậy mà tôi thật sự

muốn duy trì mối quan hệ này, tôi không muốn rồi sau này mối tình cảm đó bị biến chất rồi mất đi. Cho dù cuộc tình của tôi và sư muội tôi không thể nào phát triển được nhưng tôi quyết định vẫn sẽ âm thầm lặng lẽ để

yêu cô ấy, địa vị của cô ấy trong lòng tôi vĩnh viễn cũng sẽ không thay

đổi.

Cửu Dương nói đoạn ngừng lại một chút khẽ nhìn cách cách và thêm lời:

- Tôi biết rõ tôi làm như vậy là rất ngu ngốc vì bất kỳ người đàn ông

nào được một người như cách cách mến chuộng thì thật là niềm vinh hạnh. Nhưng tôi thật tình không có cách nào đáp lại tấm lòng của cách cách.

Tôi một ngàn lần xin lỗi, tôi chỉ hy vọng có thể duy trì tình bạn vĩnh

cửu này. Hai chúng ta sau này có thể ở trước mặt nhau không có bí mật

nào, chúng ta có thể vượt qua quan hệ nam nữ trở thành tri âm, có thể kể cho nhau nghe bất cứ chuyện gì…

Tân Nguyên cách cách khe khẽ thở dài, nàng nghe Cửu Dương nói vậy nàng

rất muốn không cố tự đánh lừa nàng nữa. Nàng hiểu điều gì đang xảy ra và muốn cố đón nhận nó bằng thái độ bình tĩnh như đón nhận một vết thương

của số phận. Nàng cũng tự nhủ lòng thôi đừng trách chàng làm chi, rằng

chàng có quyền lựa chọn con đường tình yêu của riêng chàng. “Nữ tử thần y chinh phục được huynh ấy,” cách cách bảo lòng, “còn ta không có năng

lực đó, trong lòng huynh ấy chỉ có cô ta, ta không thể nào chen chân vào được, có lẽ phải nên buông tay một các hào sảng rồi..”

Kết cục cách cách quay sang Cửu Dương hỏi:

- Muội có một câu hỏi, xin huynh thành thật trả lời với muội, có được không?

- Cách cách cứ nói.

- Huynh yêu cô ấy đến cỡ nào?

Tân Nguyên cách cách hỏi xong chợt thấy bản thân nàng sao mà ngu xuẩn

quá, khờ khạo quá. Bị người ta cự tuyệt, nàng còn cố tình tìm hiểu mối

lương duyên ấy mà làm gì, biết để làm chi? Tai không nghe mắt không

thấy thì tim không đau.

- Tôi cũng không biết nữa - Cửu Dương trầm ngâm phút chốc thì chậm rãi

đáp lời bằng giọng bâng khuâng như đang hồi tưởng một dĩ vãng xa xăm -

Tôi chưa bao giờ đo lường qua, chỉ biết rằng tất cả những tư tưởng của

tôi luôn luôn lúc nào cũng bị cô ấy chiếm cứ mất rồi. Chỉ cần một ngày

không gặp cô ấy thì suốt ngày hôm đó tôi rất là buồn bực chán nản. Tôi

biết tôi đang hoài vọng kỷ niệm. Không ai bắt tôi phải nhớ da diết cái

làng nhỏ xa xăm mỗi khi chiều xuống. Không ai bắt tôi đêm nào cũng phải mơ thấy bóng trăng tuổi thơ treo lơ lửng trên đường làng, và rơi từng

giọt vàng xuống mặt hồ Tây. Những điều đó xảy đến một cách vô cùng tự

nhiên, cũng giống như hồi học trong Hắc Viện học đường có hôm nhìn vào

mắt Nữ Thần Y, lần đầu tiên tôi cảm thấy lòng mình dậy sóng, mà chẳng

hiểu tại vì sao. Ánh mắt long lanh đó khiến tôi đâm ngớ ngẩn cả buổi,

tình cảm bất chợt tuôn trào như thác lũ, ngập lụt cả lòng tôi. Trong

những giây phút ấy tôi bàng hoàng phát hiện ra rằng tôi đã không còn là

tôi nữa, những tháng ngày thơ dại cùng các vị huynh đệ vui đùa với những ống dế hay những cánh diều đã thật sự trôi qua rồi.

Cửu Dương nói tới đây trước mắt chợt hiện về hình ảnh Nữ Thần Y ngã vào

vòng tay Tần Thiên Nhân, bèn kể luôn cho Tân Nguyên cách cách nghe

chuyện xảy ra trong đêm tết Nguyên Tiêu hồi sáu năm về trước. Rằng sau

khi rời khỏi Giang Nam để tới Cam Túc chàng tìm đến với âm nhạc, chú tâm thổi sáo, thổi tiêu, âm nhạc đã dìu chàng qua đèo cao vực sâu. Bằng

đôi cánh dịu dàng và bay bổng âm nhạc đã nhấc chàng lên khỏi nỗi xanh

xao phiền muộn. Chàng thổi những bản tình ca buồn bã và nghe lòng vơi

đi sầu nhớ. Khi nỗi đau đã thoát được ra ngoài rồi chàng lại đứng giữa

hoàng hôn trên đỉnh Kỳ Liên sơn nhắn nhủ những lời thương yêu cùng gió

mây.

- Cách cách biết không? – Cửu Dương tiếp tục kể – Từ hồi cả hai huynh

muội chúng tôi còn rất nhỏ có lần tôi đến xin phép Sư Thái cho mình được cưới cô ấy làm vợ. Khi đó Sư Thái không nói gì nhiều, hay là phản đối

gì, bà chỉ đơn giản bảo “sư phụ cũng rất hy vọng mai này con cưới nó làm vợ, như vậy cuộc đời nó sẽ vơi đi đau khổ.”

Tân Nguyên cách cách im lìm lắng nghe người nàng yêu trút bầu tâm sự. Cửu Dương tiếp lời:

- Từ rất lâu rồi lòng tôi đã hứa, như tôi đã một lần thổ lộ với sư phụ

khi còn sống, rằng lớn lên tôi sẽ cưới sư muội làm vợ. Tôi đã nói và

tôi mãi mãi không quên. Điều kỳ diệu của tình yêu là tính giản dị,

không cần phải suy nghĩ, tính toán mà chỉ bằng trực giác. Tôi yêu cô ấy tha thiết vì có lẽ cô ấy chính là hoá thân yêu kiều của tuổi thơ tôi.

Cô ấy là mạng sống của tôi, là nhịp mạch và đầu mối nối liền tôi với đất đai nguồi cội, mang đến cho tôi một mối tình hoài vọng không bao giờ

nguôi.

Đang nói Cửu Dương bỗng ngưng lại, ngó lơ chỗ khác, vì trong một thoáng

chàng bỗng sực tỉnh mà nhanh chóng rơi ra khỏi giấc mơ ngọt ngào của quá khứ. Năm đó chàng và Nữ Thần Y hai người len lỏi qua mé rừng phía bên

kia hồ Tây để ngồi ngắm hoàng hôn trên phiến đá xanh. Trong giây phút êm đềm đó chàng bỗng thấy quên hết mọi đau khổ, quên hết chiến tranh làm

điêu tàn biết bao nhiêu sinh linh. Chàng thôi không muốn làm cách mạng

nữa, không muốn cùng Giang Nam bát hiệp đi dựng cờ khởi nghĩa nữa.

Chàng ngắm nụ cười của sư muội, trong chàng chỉ còn lại một niềm vui

rộng lớn là cùng nàng chu du khắp bốn phương trời. Nữ Thần Y ngồi sát

bên cạnh chàng, bó gối trên phiến thạch, nom nàng dịu dàng và dễ thương

như một con mèo nhỏ.

- Huynh chính miệng nói những lời thẳng thắn này với muội – Tân Nguyên

cách cách xúc động lên tiếng - Chứng tỏ huynh thật lòng thật dạ yêu cô

ta, không có ý định tham lam muốn bắt cá hai tay. Muội rất cảm kích,

cũng rất cảm động. Muội bây giờ đã biết rồi, trên chiến trường tình yêu này muội vốn hoàn toàn không có cơ hội gì nữa.

Và nàng gượng cười nói tiếp:

- Được, muội nhận lời với huynh, làm một người bạn vĩnh cửu với huynh,

không khẩn cầu bất cứ việc gì. Muội cũng sẽ hứa với huynh tình bạn của

hai đứa chúng mình vĩnh viễn không bao giờ mất đi. Muội bằng lòng làm

một người bạn trường tính của huynh, còn những cái khác, huynh có cái

ngốc của huynh, muội có cái ngốc của muội, Nữ Thần Y có cái ngốc của cô

ấy, thôi thì cả ba đứa chúng ta cứ thuận theo ý trời đi.

Cửu Dương không biết đối đáp thế nào, Tân Nguyên cách cách lại cười nói:

- Muội thật lòng chúc phúc cho huynh sớm ngày có được trái tim cô ấy –

Và nàng lấy ra mặt dây chuyền thánh giá đeo trên cổ - Muội sẽ dùng thập

tự giá này cầu nguyện cho hai người.

Nói đoạn Tân Nguyên cách cách ngập ngừng hỏi:

- Huynh… có thể hứa với muội một việc không?

- Được! – Cửu Dương dễ dãi gật đầu - Cách cách nói đi.

- Nếu mà một ngày… ý của muội là nếu như có một ngày… Nữ Thần Y cô phụ

huynh, huynh hãy nhớ là huynh vẫn còn có muội. Khi đó huynh cứ tới tìm

muội, muội không ngại huynh vì một mối tình bị thất bại mà tới tìm muội

đâu.

Tân Nguyên cách cách dứt lời xong đứng dậy bỏ chạy ra ngoài lều.

Cửu Dương không đuổi theo. Chàng tựa lưng vào vách lều ngồi đó nhìn nàng biến mất sau tấm rèm vải, và thở dài.

Sau khi đi dạo một vòng quanh doanh trại Tân Nguyên cách cách bước lên

trên gác lâu đứng nhìn bầu trời đại mạc, nàng thấy chim bay thẳng cánh

trông thật là thoải mái, chúng tự do tự tại khuất dần trong hoang mạc

nơi trời đất gặp nhau. Một thời thần nữa trôi qua rốt cục nước mắt rơi

cũng cạn, Tân Nguyên cách cách buồn bã im lặng đứng dựa vào thành gác

lâu. Nàng hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra và ngẩng mặt lên nhìn trời

xanh bao la, đó là dấu hiệu cho thấy nàng đã bỏ cuộc, không còn hy vọng

gì nữa bởi vì có nhiều việc không phải do nàng muốn là có thể có được

đâu.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 108
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...