Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 109

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đại Thanh năm 1670, vào năm Khang Hi thứ mười sáu ở kinh thành một cuộc

chính biến xảy ra. Các binh sĩ trong đoàn binh Thượng Tam Kỳ do Cửu

Dương và Sách Ngạch Đồ chỉ huy trở về bằng đường hầm bên dưới Tị Thử sơn trang, đao thương sáng ngời xông vào Đông Hoa môn. Cùng lúc đó Dương

Tiêu Phong cũng dẫn hai đoàn quân thiết giáp và Chính Bạch Kỳ khải hoàn

trở về triều đình. Tô Khất, Mộc Đình Quý thì ở trong điện Thái Hòa phục sẵn, mục đích là bảo vệ Khang Hi bấy giờ đang an tọa trên ngai vàng

cùng với Ngao Bái và các bá quan văn võ bàn bạc về mảnh đất Hồi cương.

Viên tổng quản thái giám là Ung công công thì ở ngoài điện chờ đợi tiếp

ứng.

Ngao Bái không ngờ hôm đó chính là ngày tàn của mình, tiền đồ vĩ đại và sinh mạng bảo bối coi như chấm dứt từ đây.

Binh lính gác cổng của Ngao Bái đang canh gác tại Đông Hoa môn trông

thấy chủ soái đoàn quân Thượng Tam Kỳ cỡi ngựa song song cạnh bên Sách

Ngạch Đồ thì rất ngỡ ngàng, rồi đoán biết Cửu Dương có ý đồ tạo phản họ

vội đóng cửa thành lại, nhưng đã trễ. Năm, bảy trăm binh sĩ Thượng Tam

Kỳ đã nhanh chóng đánh thốc qua cửa Đông Hoa, cùng Cửu Dương, Sách Ngạch Đồ tiến thẳng vào điện Thái Hòa, lại có Ung công công chỉ đạo bọn thái

giám từ bên trong cung đánh ra, ép quân của Ngao Bái vào giữa. Khang Hi ngó thấy Ngao Bái đang sững sờ ngơ ngác về việc quân lính xông vào cửa

Đông Hoa, thừa dịp này lập tức lui về cung nội.

Các cung nga mỹ nữ hoảng hồn bạt vía, kêu khóc như ri, ùa theo Khang Hi

trốn trong cung nội vì bên ngoài thoáng chốc đã trở thành bãi chiến

trường, cảnh tượng hỗn loạn xảy ra khủng khiếp chưa từng thấy. Tại Tây

Hoa môn cũng có đoàn quân thiết giáp và Chính Bạch Kỳ tiến đánh. Thêm

vào đó có Cửu Môn đề đốc thành Bắc Kinh là Nhạc Chung Kỳ điều động một

đội quân từ Phong Đài đến bao vây Tử Cấm Thành. Toán ngự lâm quân của

Ngao Bái tại đây vội đóng chặt cổng liều chết chống cự, nhưng được một

lúc thì cổng cũng bị phá vỡ.

Dương Tiêu Phong và Nhạc Chung Kỳ sau khi phá tung cổng thành liền chỉ

đạo cho đoàn quân thiết giáp ồ vào, tiếp tục đánh qua hai tướng của Ngao Bái là Bành Xuân và Tát Bố Tố, thẳng vào đại điện. Ngao Bái từ phía

trong điện Thái Hòa ra hiệu cho Vương Kiệt Thư đánh ra, muốn mở đường

máu trốn thoát tuy nhiên một hồi đành phải vừa đánh vừa lùi, chạy tới

vườn Viên Minh đằng sau ngự hoa viên để thoát ra ngoài Tử Cấm Thành.

Cố cung tiếng hò hét tiếng kêu la vang vọng một mảnh trời chiều, máu

chảy lênh láng cả mặt đất. Các phi tần trong các cung Dực Khôn, Vĩnh

Hoà, Hàm Phúc nghe tiếng hò hét kêu la hoảng quá, muốn đến chỗ Khang Hi

lánh nạn lắm nhưng không được đành phải túm tụm lại với nhau thành từng

chùm.

Ngao Bái chạy tới Thần Vũ môn, thấy một toán binh sĩ Chính Bạch Kỳ đã

sớm bọc hậu, hò reo xông tới đánh và hô đóng cửa lại thì thất kinh hồn

vía bèn chạy lên một gác lâu gần đó. Ngay tức khắc có mấy binh sĩ Chính Bạch Kỳ leo lên theo, Ngao Bái tức thì xuất kỳ bất ý tung tả quyền đánh xuống, khiến nhiều binh sĩ bị đánh cho vỡ đầu, óc phọt ra, ngã gục dưới chân tường.

Lúc này trời đã tối, đường sá trong cung đầy rẫy các thi thể. Quân của

Ngao Bái đi dần vào đất chết, bị truy sát một trận, toàn bộ lực lượng vũ trang sau mấy canh giờ đều bị tiêu diệt toàn bộ, hai bên dọc tường thây chết ngổn ngang.

Ngao Bái cuối cùng cũng bị dồn vào góc tường, giữa lúc bọn quan binh

định xông vào bắt trói thì dùng hết khí lực tung ra chưởng pháp mạnh mẽ

làm gác lâu như một cơn mưa rầm rập đổ xuống, đất cát bay mù mịt. Gã

hét thêm một tiếng, sét lở đất long trời nổ vang, đánh chết luôn cùng

lúc đến mấy chục binh sĩ Thượng Tam Kỳ. Ấy vậy mà kết cục sức lực cũng

cạn kiệt dần dần, Ngao Bái bị mười quân binh thiết giáp tiến lên bắt

sống, trói ké hết tay chân. Số binh lính còn lại của Ngao Bái cũng bị

trói nốt lại, đưa tới nha môn Cửu Môn đề đốc để chờ thẩm vấn.

Một tháng sau, Khang Hi chính thức nắm quyền điều hành triều chính.

Khang Hi tức thì củng cố quyền lực bằng cách ra lệnh cho Nhạc Chung Kỳ

mang ba người tướng của Ngao Bái là Bành Xuân, Tát Bố Tố, Vương Kiệt Thư và nhiều binh lính bị bắt khác cùng một loạt đem ra chính pháp hết. Hơn hai ngàn năm trăm cái đầu bị chặt đứt, máu chảy lênh láng trên mặt đất. Phố xá nơi kinh thành đóng kín mít cửa, dân chúng hoảng hồn bạt vía,

gần như không dám hít thở.

Qua ngày hôm sau nữa một đạo dụ ban xuống, Khang Hi chỉnh sửa hệ thống

hành chính của nhà Thanh. Để củng cố đế chế, Khang Hi dựa trên hệ thống trước đó của nhà Minh xong lập thêm ra sáu bộ, mỗi bộ do hai thượng thư đứng đầu và được hỗ trợ bởi bốn thị lang.

Khang Hi phong Dương Tiêu Phong làm thân vương, ban cho toàn quyền lãnh

đạo Quân Cơ Xứ, một cơ quan chuyên trách các vấn đề quân sự và tình báo, đồng thời chịu trách nhiệm giám sát mọi bộ của chính phủ. Hai vị quan

quản lý Quân Cơ Xứ dưới quyền Dương Tiêu Phong là Sách Ngạch Đồ và Tô

Khất. Còn Cửu Dương nắm giữ vai trò tể tướng, được chỉ định làm người

đứng đầu Quân Cơ Thủ Phụ. Hai người tướng khác cũng có công bảo vệ

hoàng cung là Nhạc Chung Kỳ và Mộc Đình Quý, Khang Hi tiền phong Nhạc

Chung Kỳ làm thượng thư công bộ, Mộc Đình Quý là đại học sĩ.

Tiếp theo đó hoàng đế hạ chỉ tưởng thưởng cho nhiều binh sĩ Thượng Tam

Kỳ và Chính Bạch Kỳ đã hy sinh trong cuộc nội chiến này, ban họ tước võ

quan lục phẩm, chiếu theo lệ võ quan trận vong mà tế lễ, lại cho thêm

món tiền chi phí tang ma một vạn lạng bạc cho thân quyến của họ.

Về phần Ngao Bái, Khang Hi chỉ trong một đêm đã quét sạch hết bè đảng

của nghịch thần, tịch thu hết bảo khố của gã, thế nhưng thủy chung vẫn

không muốn triệt để tiêu diệt gã. Khang Hi tuyên án Ngao Bái tội mật

mưu làm phản, tích trữ binh khí, lương thảo và tài vật chuẩn bị khởi sự.

Khang Hi chỉ có một lần duy nhất là đi thăm Ngao Bái ở trong lao tù

thôi. Khi đó hoàng đế trông thấy Ngao Bái đầu tóc rối bù, mặt mày nhợt

nhạt, nghĩ lại năm xưa gã là cố mệnh đại thần đã từng có công lập quốc

nên hôm sau trước mặt các chư hầu bá quan văn võ quyết định không xử tử

gã. Thế nhưng chuyện này tội chết được miễn song tội sống khó tha thứ

được. Khang Hi nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đành vĩnh viễn

giam giữ Ngao Bái ở trong ngục thất. Sở dĩ Khang Hi làm vậy là vì ngài

biết nếu như mà dùng võ lực trấn áp thì trong mắt những người trong

thiên hạ ngài sẽ trở thành bạo quân, liệu người ta có cam tâm trở thành

bách tính của một bạo quân hay không? Khang Hi tự nhủ lòng chắc là

không đâu, vì đến lúc đó dân chúng đều đứng lên phản đối, như vậy mộng

tưởng thống nhất đất nước sẽ rơi vào khoảng trống mất rồi.

Nhạc Chung Kỳ bấy giờ thấy hoàng thượng xử sự như thế thì nhủ lòng

“Khang Hi này mới thực là kẻ âm mưu hiểm độc, hoàng đế cứ để mặc tình

cho hai phe phái Ngao Bái và Dương Tiêu Phong vương đối vương đấu, trai

cò mổ nhau, kết quả bất kể như thế nào đều không tốt, mà ngài, kẻ đứng

ngoài xem lại được hưởng lợi, Khang Hi rốt cuộc thật rất biết dựa thời

cơ…”

Hơn nữa Nhạc Chung Kỳ bấy giờ mới hiểu rõ cái gì gọi là âm mưu thâm độc

của tân hoàng đế, quả là anh tài xuất thiếu niên, nhớ lại chuyện năm

ngoái, Nhạc Chung Kỳ không tránh khỏi rùng mình kinh hãi. Khang Hi năm

ngoái sau khi khiến cho Át Tất Long và Tô Khắc Táp Cáp rời bỏ kinh thành thì phong cho Ngao Bái làm nhất đẳng công đại thần. Ngao Bái ngoài có

Cửu Dương trợ giúp nhưng xét cho cùng thì cũng chỉ một thân một mình.

Khang Hi tiếp theo đó lại chú tâm đọc sách thánh hiền, giả vờ như bỏ mặc mọi chuyện trong triều đình không màng đếm xỉa tới song mục đích chính

thức chính là làm cho Ngao Bái lơ là mất cảnh giác, mặt khác Khang Hi

lấy cớ ngưỡng mộ võ nghệ của Ngao Bái nên tuyển chọn nhiều người trong

hàng ngũ con em thân vương đi theo Ngao Bái học võ. Sau đó Khang Hi mới lấy cớ điều bớt những người vây cánh của Ngao Bái đi làm quan ở nơi xa.

Ngao Bái không dè muôn cớ sự lại ra nông nỗi thế này, bấy lâu nay cứ ngỡ rằng Cửu Dương một lòng trung thành, không ngờ lại đi nuôi ong tay áo. Ngao Bái luôn luôn tự cho bản thân kiêu hùng một đời, kết cục bị một kẻ hậu bối lừa gạt, đoạt đi hết binh quyền, nên uất ức mà sinh bệnh, chẳng bao lâu sau chết ở trong ngục. Trước khi lìa trần Ngao Bái tức giận mà lại cười, tiếng cười bi lãnh của một người đã đến bước cùng đồ mạt lộ!

Còn lại là gia quyến thân thuộc của Ngao Bái, Khang Hi ở trước mặt bao

người tuyên bố tha bổng, ấy nhưng lại lấy đi hết gia sản, phán họ trở

thành thường dân. Quan viên trong triều hồi trước vốn theo phe tam mệnh đại thần giờ không còn ai dám liên hệ với những người thân thích của

Ngao Bái nữa, bởi họ cảm nhận được Khang Hi này quả thực không đơn giản.

---oo0oo---

Đại Thanh năm 1671, Khang Hi mười bảy tuổi, lần đầu tiên tự nắm binh

quyền. Ngài tịch thu hết gia sản của tam mệnh đại thần, khiến cho ngân

khố của hoàng gia trở thành giàu có khôn xiết kể, ấy thế mà vẫn bắt mọi

người dè sẻn, khuyên nhủ các đại thần là chớ tiêu xài phung phí.

Sau chiến thắng trong cuộc giành giật ngôi vị, Khang Hi xác lập địa vị

thống trị tuyệt đối, thực hiện cuộc cải cách về mặt quan sự, chế định

Bát Kỳ chặt chẽ, các vai cấp trong quân đội được phân chia rõ ràng, đồng thời các vị trí chỉ huy chủ chốt trong tám kỳ cũng được san định lại

theo hướng bổ nhiệm các nhân vật thân tín, tâm phúc vào vị trí các kỳ

chủ. Hơn nữa Khang Hi cũng thực hiện lời hứa với Cửu Dương năm nào, tức là quyết tâm kết tội những quan viên tham nhũng, hạn chế lãng phí, và

cải cách hành chính kinh tế một cách triệt để...

Sau khi tiêu diệt Ngao Bái, Át Tất Long và Tô Khắc Táp Cáp cùng với bè đảng của họ, cộng thêm tịch thu được mảnh đất Hồi Cương, Khang Hi thượng

triều để luận công ban thưởng. Hôm đó cũng y như thường lệ, ở điện Thái Hòa bá quan văn võ vẫn xếp thành hai hàng dài thẳng tắp. Khang Hi an

tọa trên bảo điện mỉm cười khi nghe các quan viên quỳ xuống làm lễ chào:

- Chúng thần bái kiến hoàng thượng, chúc hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Khang Hi cho miễn lễ, sau hồi thốt lời đề bạt rất nhiều người thì gọi Dương Tiêu Phong bước ra nói:

- Phủ Viễn tướng quân, ái khanh xuất chinh Hồi bộ, khải quan hồi triều,

lập được đại công, phát huy thiên uy của đại Thanh ta. Trẫm hôm nay ban khanh cây trường đao này, và sẽ thiết tiệc khao thưởng đại quân Bát Kỳ

của khanh, rồi luận công ban thưởng cho họ.

Nói đoạn Khang Hi phẩy tay ra hiệu bảo Ung công công mang đao đến trao tay Dương Tiêu Phong.

Dương Tiêu Phong nhận lấy thanh bảo đao, vòng tay tạ ơn và nói:

- Tạ ơn hoàng thượng! – Nói xong lui về chỗ đứng của mình.

Tiếp theo đó Khang Hi nói:

- Bắt đầu từ hôm nay, Hồi bộ đã chính thức nạp nhận cương thổ của đại

Thanh ta, vùng rộng lớn tại An Tây trẫm từ hôm nay mạng danh chỗ đó là

Tân Cương!

Bá quan văn võ đồng loạt khấu đầu hô lớn:

- Đại Thanh quốc cửu, thiên thu vạn tuế!

- Tốt! – Khang Hi vẫy tay hài lòng nói - Các vị đại thần, bây giờ bản đồ của đại Thanh ta đã lớn hơn các triều đại trước rất nhiều, thiên uy của đại Thanh ta tứ hải cũng khiếp, đó chính là nhờ các khanh đoàn kết nhất trí, muôn người như một. Dĩ nhiên thượng thế của đại Thanh ta muốn

được thiên thu vạn tuế, liên miên không ngừng thì rất cần có các khanh

tiếp tục toàn lực phụng sự. Về sau ai có thể giúp trẫm hoàn thành đại

nghiệp, tiếp tục nâng cao đời sống của bá tánh khiến cho quốc thái dân

an thì bất luận là ai, Mãn hay Hán, Mông hay Hồi, trẫm cũng đều sẽ trọng dụng hết tất cả, luận tài mà bổ nhậm, luận công mà ban thưởng.

Khang Hi dứt lời điện Thái Hòa lập tức vang lên tiếng hô hào “hoàng thượng anh minh!”

---oo0oo---

Cũng trưa hôm đó sau khi bãi triều, Khang Hi dắt tay hoàng hậu của ngài

là Hách Xá Lý Thị đích thân tới phủ tướng quân thăm Cửu Dương khi này

đang ngồi trên giường tựa lưng vào vách tường. Gương mặt Cửu Dương

trông vô cùng nhợt nhạt, tứ chi suy yếu, rõ ràng là sau ngày thọ thương ở rừng Thái Nguyên về kinh đô thương tích của chàng vẫn còn chưa lành

lặn.

Hoàng thượng ân cần nhìn Cửu Dương nói:

- Khanh cứ ngồi đó, khỏi cần thi lễ, vết thương không sao chứ?

Hách Xá Lý Thị hoàng hậu liếc về phía Nữ Thần Y. Nữ Thần Y quỳ gối

xuống làm lễ chào, còn Cửu Dương không thể hành lễ tham kiến hoàng gia

được.

Khắp nơi trong thư phòng bấy giờ đầy ắp mùi thảo dược nghe đăng đắng.

Cửu Dương ngồi trên giường sau tấm rèm vải xanh nên Khang Hi không thể

thấy rõ biểu hiện của chàng, nhưng nhìn qua tấm màn, bộ y phục màu trắng càng làm người chàng trắng nhợt, nom xuống dốc hẳn.

Hách Xá Lý Thị hoàng hậu đỡ tay Nữ Thần Y đứng dậy, nhìn Nữ Thần Y hỏi:

- Bệnh tình của hữu tướng còn phải trị liệu đến bao giờ?

Cửu Dương biết chàng đã đả tọa hơn hai canh giờ, nhưng hãy còn rất mỏi

mệt, thốt không ra hơi, nên Nữ Thần Y nhẹ giọng đón lời giúp chàng:

- Dạ bẩm hoàng hậu, bệnh tình của huynh ấy còn chưa có khởi sắc, đã nhọc tâm hoàng thượng và hoàng hậu lo lắng rồi.

Nói rồi Nữ Thần Y e hoàng thượng và hoàng hậu nghe nàng tâu vậy sẽ bận tâm, vội nói thêm:

- Nhưng huynh ấy mới vừa được châm cứu, và cũng đã uống củ nhân sâm của

hoàng thượng ban tặng cho hôm qua, chắc chắn trong nay mai sẽ có dấu

hiệu đở hơn thôi ạ.

- Vậy bổn cung an tâm.

Nữ Thần Y lại nói:

- Dạ vâng, nô tì tin sức khỏe của huynh ấy nhất định sẽ được cố định, nô tì sẽ ngày đêm chăm sóc, nếu có biến chứng gì sẽ lập tức thông báo.

Khang Hi gật gù nói:

- Trẫm cũng mong sức khỏe của hắn có thể sớm ngày phục hồi, bằng không.. hắn sẽ phải ở lại kinh thành này thêm mấy ngày nữa rồi, sẽ không thể

sớm cùng cô nương trở về Giang Nam như hắn từng ngày đêm mong mỏi được

đâu.

Nói xong một câu chứa đầy hàm ý trêu đùa, Khang Hi cười cười rồi cùng với hoàng hậu rời đi.

---oo0oo---

Nhắc lại hôm Cửu Dương trở về kinh thành sau cuộc nội chiến…

Nữ Thần Y khi đó đang ở trong dinh thượng thư bộ hộ ngóng đợi, hay tin

sư huynh nàng an toàn trở về nàng rất là hoan hỉ. Ngày hôm trước nàng

được Lôi Kiến Minh nói cho biết hết tất cả mọi sự việc, chuyện Cửu Dương thông đồng với nhóm tam mệnh đại thần bấy lâu nay là giả. Lôi Kiến

Minh nói “kế hoạch đó bất đắc dĩ mới phải như vậy, mấy người họ,” Lôi

Kiến Minh ám chỉ Cửu Dương, Dương Tiêu Phong, Khang Hi, Sách Ngạch Đồ…

“vì không muốn bị bại lộ nên phải diễn giống y như thật vậy.” Nữ Thần Y nghe xong vỡ lẽ bấy lâu nay Cửu Dương cố tình giấu giếm nàng, cả cái lý do Dương Tiêu Phong hạ chiến thư… tất cả đều là giả vờ hết. Nàng đột

nhiên cảm thấy thật ân hận vì những câu nói trách cứ lúc chàng chuẩn bị

đi đến Hồi Cương.

Nay nhìn sư huynh bình yên trở về, Nữ Thần Y mừng vui trong lòng, chạy

ùa tới gieo người vào trong lòng chàng. Cửu Dương cũng tươi cười ôm lấy

sư muội. Nữ Thần Y ngẩng đầu nhìn lên. Có vẻ như khuôn mặt tái nhợt

kia của nàng đã có chút hồng hào trở lại khi nhìn thấy chàng, nàng trông như đang xúc động. Cửu Dương đưa tay nhẹ vuốt hai má sư muội, từ trên

mặt xuống đôi môi đỏ ao, và đến chiếc cổ nhỏ nhắn. Chàng âu yếm nhìn

nàng như thế thật lâu, như thể cố gắng tìm thấy hình ảnh bé bỏng của

nàng năm xưa. Ở phía đối diện Nữ Thần Y thấy sư huynh mỉm cười với

nàng, tận trong trái tim nàng nàng cũng cười với chàng theo.

Và Nữ Thần Y lặng im ngắm nhìn thân hình khôi vĩ, thấy y phục trên người chàng oai vệ, một tay cầm trường kiếm, tuy nhiên toàn thân vấy máu, sắc mặt mất phần trấn tĩnh song ánh mắt luôn luôn dịu dàng hướng về phía

nàng.

Hai người mặt đối mặt nhau thật lâu, chần chừ chưa biết nói gì. Nữ Thần Y biết người đàn ông này sẽ hết lòng hết dạ yêu thương nàng, suốt cuộc

đời này cũng sẽ không bao giờ thay đổi đâu, vì thế mà đáng lí ra nàng

phải lựa chọn chàng mới đúng, cùng với chàng chung sống hạnh phúc cho

tới khi đầu bạc răng long, nhưng sao sâu thẳm tận trong đáy lòng nàng

vẫn không thể nào quên được hình bóng của một người được nhỉ?

Lát sau, Nữ Thần Y lên tiếng nói:

- Sao mấy năm trước huynh và mọi người lại lừa dối muội, không nói cho

muội biết kế hoạch? Huynh còn làm bộ làm tịch, nói mấy câu bội bạc

khiến muội đau lòng, huynh có biết khi muội hay tin đó trái tim muội đau đớn thế nào không?

Nàng nói đoạn cầm lấy tay chàng đặt trên ngực mình:

- Năm đó huynh để những lời nói làm thương tổn muội, sao huynh có thể nhẫn tâm đến như thế chứ?

Cửu Dương ái ngại đáp lời:

- Thật tình xin lỗi muội! Năm đó huynh không nói cho muội biết, còn cố ý ngầm thừa nhận việc muội hiểu lầm huynh, vì từ đầu đến cuối huynh muốn

diễn một màn kịch cho thật hoàn mỹ, để Ngao tông đường không phát hiện

được…

Cửu Dương còn nói rất nhiều điều, Nữ Thần Y nghe qua xong cười nói:

- Thôi được rồi mà, muội đã hiểu rồi, huynh khỏi cần giải thích gì thêm

nữa, mau vào nhà nghỉ ngơi đi, xem huynh kìa, mệt mỏi đến như thế rồi.

Nàng nói xong dìu Cửu Dương vào đại sảnh, bảo a hoàn rót nước ra một ly

mang đến. Cửu Dương đi bên cạnh Nữ Thần Y, vừa đi vừa đưa tay áo lau

qua mặt, gạt bớt mồ hôi và máu, đến giữa sảnh tự dưng hai mắt tối sầm

lại, không báo trước mà ngã ngửa ra sau.

Có vẻ Cửu Dương đã dùng hết cả sức lực trong cuộc chính biến này, thêm

vào trước đó chiến đấu với bầy sói lang để cứu nguy cho Tân Nguyên cách

cách nên khi chàng ngã người xuống hệt như một con diều đã bị đứt dây.

Mấy ngày này chàng chỉ dựa vào nội tức mà chống cự, giờ được thanh thản

rồi, chàng vừa buông lỏng người là không vận khí được nữa nên mới ngất

xỉu ngay tại đó. Nữ Thần Y hoảng hốt trông sang, bắt gặp hai mắt chàng

khép chặt, hơi thở khó nhọc, tuy vậy nàng vẫn còn ngó thấy khuôn mặt

chàng dịu dàng, yêu thương như của trước đây.

Nàng bỗng cảm giác trái tim nàng như bị cắt ra làm đôi, lệ rơi không

ngừng. Nhớ năm xưa nàng là người đã gây ra nỗi đau cho chàng, nàng nói

toàn những câu cự tuyệt. Nàng đã sai rồi, sai thật rồi! Tình yêu này

của chàng đối với nàng quá lớn, nó quá vĩ đại, quá rộng lượng, có lẽ

kiếp này nàng cũng không bao giờ trả nổi được đâu. Nghĩ rồi Nữ Thần Y

tự nhủ nàng vốn tin lời Phật dạy, nàng tự hỏi không nhẽ chàng đã gây ra

lỗi lầm gì từ kiếp trước? Có tội lỗi gì với nàng hay sao, nên phải nhận lấy khổ tâm của kiếp này? Tâm trí rối bời, nàng không thể nào bình thản được, đau đớn nhìn chàng bằng ánh mắt xót thương và khóc nấc lên.

Nữ Thần Y vừa thổn thức vừa gọi tên sư huynh rồi gọi người tới đỡ chàng vào thư phòng.

---oo0oo---

Khuya đêm sau Cửu Dương mới tỉnh lại, hơi thở đã mau chóng chuyển thành

suyễn, muốn ngồi dậy để tìm nước uống mà phải dùng tận hết sức lực, phải cầm lấy tay vịn mới tránh cho không ngã xuống giường.

Nữ Thần Y đương ngồi ngủ gục ở đằng bàn, nghe tiếng động thì giật mình

tỉnh giấc. Hôm qua nàng chứng kiến cảnh chàng ngất đi nàng thật đau

lòng, vội rót nước vào một chung và mang lại.

Nữ Thần Y nói:

- Tạ ơn hoàng thiên phù hộ, huynh đã bất tỉnh suốt cả ngày hôm qua rồi đó.

Dứt lời nàng trìu mến nhìn sư huynh uống nước, thấy chàng không còn kiêu ngạo như ngày xưa nữa, thay vào đó là sắc mặt tái nhợt, từng giọt mồ

hôi lớn như hạt đậu từ trên vầng trán rộng lớn chảy xuống. Trong miệng

nàng nhất thời phát ra một tiếng thở dài, và Nữ Thần Y gối đầu trên vai

Cửu Dương, nhớ đến hôm qua ngực chàng đẩm máu tươi, nàng có cảm giác

trong tim đau đớn như bị hàng ngàn mũi kim châm phải.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 109
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...