Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 124

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Vài năm sau.

Vào một buổi chiều ngày Rằm tháng Tám ở kinh thành có rất nhiều văn quan võ tướng ăn vận chỉnh tề, ai nấy cũng đều chuẩn bị xong xuôi, mỗi người ngồi một kiệu khiêng vào Tử Cấm thành.

Hôm đó tiệc Trung Thu được diễn ra ở ngự hoa viên.

Hết cổng nọ đến cổng kia, hết bàn tiệc này đến bàn tiệc khác, hết cấm vệ quân ngoài và cấm vệ quân trong, một khung cảnh thật náo nhiệt tưng

bừng khiến cho đầu óc hoang mang, tiểu a ca hoa cả mắt, tâm trạng của nó bắt đầu căng thẳng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo ngạch nương nó, đứa

trẻ nhớ như in lời người căn dặn, tối nay phải tập trung cư xử sao cho

khỏi sơ sót.

Trước giờ Khang Hi thiết đãi yến tiệc có tới hai thời thần, các phi tần, a ca, phúc tấn, cách cách và chư hầu bá quan đã sớm tới đủ, ai nấy vào

chỗ ngồi. Đến giờ khai tiệc, một tốp thái giám rảo bước vào đứng quay

mặt về một hướng, đằng xa vọng lại tiếng hô:

- Hoàng thượng giá lâm!

Mọi người đứng cả dậy, đương nhiên là đứa trẻ đó cũng đứng lên theo. Vài tích tắc trôi qua, một người nam nhân tầm thước cao ráo, độ tuổi ngoài

hai mươi, mình vận hoàng bào đầu đội mũ ngọc oai phong đi vào. Ai nấy

rạp mình xuống sát đất.

Ngần ấy người quỳ lạy mà không một tiếng thở mạnh. Đợi Khang Hi an tọa

rồi, thái giám bên cạnh là Ung công công cao giọng hô “bình thân!” Bấy

giờ ai nấy mới răm rắp đứng dậy. Khang Hi nhìn quanh một vòng, phán:

- Ngồi đi! Chẳng mấy khi trẫm thiết đãi yến tiệc, tất cả nên thoải mái!

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Mọi người đồng thanh nói, rồi theo thứ tự ngồi xuống. Thật tình ra thì

họ hô hào vâng lệnh là cho có thế thôi chứ phép tắc ra sao người ta vẫn

tuân thủ đầy đủ, không sai sót một li. Bởi vì tự cổ chí kim ai mà dám

thoải mái tự nhiên hành động trước mặt thiên tử bao giờ chứ?

Sau ba tuần rượu và thưởng thức các món ăn nhiều vô số kể không khí bữa

tiệc mới sôi nổi hơn lên. Các vị phi tần và hoàng hậu ngồi quanh lại

được thể cười nói bàn tán, các a ca theo nhau lên kính rượu Khang Hi,

dâng lời đẹp ý lành.

Tiệc tàn, Khang Hi tươi cười buông ly rượu xuống bàn không uống nữa, bảo mọi người hãy tự nhiên đi dạo trong ngự hoa viên.

---oo0oo---

Nửa canh giờ sau, ở một khu vườn trồng toàn hoa cúc vàng, nơi được bao

bọc bởi mấy hàng dương liễu, làm cho khung cảnh nom rất là ấm cúng, đứa

bé trai lúc nãy cùng với hai người tì nữ đang chơi thả diều.

Ngạch nương của nó ngồi bất động trên ghế xích đu cách đó vài bước chân.

Cửu Dương song bước cùng Sách Ngạch Đồ đi ngang qua nơi này, thốt thiên

dừng lại, không ngờ được gặp nàng tại đây, mỗi năm, họa may chàng được

diện kiến dung nhan nàng vài lần.

Mấy lần trong cung có tổ chức yến tiệc gì đó chàng đều thấy nàng ngồi

cạnh Khang Hi nên không có cơ hội đến chào nói một câu riêng rẻ. Cố

nhân diện mạo uyên tú đang ngồi trước mắt chàng đó, gần trong gang tấc,

nhưng chỉ có thể nhìn. Thế mà chiều nay lại gặp mặt nàng, Cửu Dương tự

hỏi nên lảng tránh hay đến chào hỏi vài câu?

Chàng nhớ kỹ năm xưa nàng rất thích chơi trò đánh đu, hai sợi xích quay

đều giữa hư không, giữa rừng hoa anh đào đang rộ nở, phiêu lãng từng

cánh hoa màu hồng phấn rơi ngập trời đất, khuôn mặt nàng nhỏ nhắn tràn

đầy xuân tình ấm áp. Nàng và chàng, cả hai đã từng có một khoảng thời

gian bình lặng trưởng thành bên nhau…

Chàng lặng lẽ ngắm nàng ngồi yên trên ghế gỗ, hoa dung buồn bã dường như chìm vào chuyện quá khứ đã qua.

Sách Ngạch Đồ thấy Cửu Dương đứng như trời trồng vậy khẽ thở dài một tiếng và tiếp tục cất bước.

Cửu Dương ngoắt một người tì nữ thân tín của nàng lại gần hỏi:

- Tây phi sức khỏe dạo này thế nào?

Kẻ nô tì, vốn là Tiểu Tuyền, đánh mắt về phía quý phi nói:

- Dạ bẩm thừa tướng đại nhân, sức khỏe của Tây phi dạo này càng lúc càng sa sút. Buổi tối cứ chập chờn nửa tỉnh nửa mơ, đến tận bình minh, ban

ngày thì lại vật vờ, không ăn uống gì nhiều, gần như là tuyệt thực.

Hoàng thượng nhận thấy rất lo lắng, vội truyền thái y tới chữa trị, gọi

ngự thư phòng làm hàng chục món ăn lạ miệng hằng ngày mang tới dâng lên, mà quý phi lại từ chối nói không có sao, không muốn ăn, cũng không muốn được khám bệnh, cứ lần lữa mấy bận, cuối cùng không thể lay chuyển được hoàng thượng đành bày cách dụ tiểu a ca khuyên nhủ nàng, nàng mới chịu

để cho thầy thuốc tới khám…

- Thái y nói sao? – Cửu Dương sốt ruột hỏi.

Tiểu Tuyền trả lời:

- Ba bốn chục vị thái y lần lượt tới đi đều phán như nhau, là quý phi tâm trạng không vui, bị bệnh trầm cảm nặng.

Cửu Dương nghe xong cũng hệt Sách Ngạch Đồ thở dài một tiếng, đương

nhiên tin là căn bệnh đó thật tình khó chữa trị cho nàng lành lặng được

rồi, phải làm sao đây? Chàng tự hỏi lòng, cuối cùng chỉ đành lắc đầu

trong đau xót và thương tiếc.

Tiểu Tuyền dứt lời quay lưng về phía Cửu Dương giơ tay lau nước mắt,

đoạn xoay đầu lại cố nặn một nụ cười tươi với chàng. Cửu Dương đặt tay

lên vai Tiểu Tuyền, thấy áy náy vô cùng, chàng đương nhiêu hiểu chứ.

Tây phi ngày trước có lần buộc lòng đưa tiễn vị hôn phu vừa mới thành

thân, nay phải nhìn thêm một người nữa ra đi không có dịp quay trở lại,

ít nhất là còn phải chờ hắn đến những hai mươi năm dài đăng đẳng, nàng

đau đớn, không phải chỉ một lần!

Tiểu Tuyền còn tiếp tục cho Cửu Dương biết thêm rằng hằng ngày quý phi

đều dành cả buổi để viết thư nhưng không gởi bức nào ra biên thùy. Căn

bản là lệnh của Khang Hi đã ban không ai dám làm trái.

Tay nàng ngày càng yếu đi, nét chữ run run cũng không còn thẳng nét, ấy

vậy mà mỗi bữa thư càng viết dài hơn. Nàng mang bao nỗi tương tư mà

không nơi gởi gắm, từ trong lồng ngực lan chảy toàn thân nàng, ngày ngày đêm đêm, tâm tâm niệm niệm đều trôi về người đó. Xa y rồi, nàng mới

biết trong đầu nàng chỉ toàn là hình ảnh của y, chữ viết ra là tên y,

trà uống là loại y ưa thích, bộ ấm chén dùng để pha trà là kiểu y quen,

thích rượu mà y yêu, ghét chơi cờ tướng, mê cờ vây… Nàng nhìn bốn góc

nhà đâu đâu cũng thấy bóng hình người xưa ấy.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 124
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...