Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 126

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lại nói tới Khang Hi trong đêm tết Trung Thu.

Khi này khách khứa đều ra về cả rồi, ở ngự hoa viên chỉ còn lại một mình Khang Hi ngồi uống rượu. Hoàng thượng vì muốn được yên tịnh nên bảo

thuộc hạ lui đi hết, ngay cả Ung công công cũng không ngoại lệ.

Trời quá khuya, tiệc cũng đã tàn rất lâu.

Ấy vậy mà trong tiểu đình vẫn còn một thân ảnh cao lớn ngồi đó chậm rãi

nâng ly rượu Trúc Diệp Thanh lên miệng, quần áo đang mặc là trường bào

màu tím có thêu kim tuyến trắng, vai khoác áo choàng màu đen, vạt áo và

cổ tay áo cũng được viền bằng kim tuyến trắng vòng quanh từng sợi làm

toát ra vẻ cao quý, tóc đen như mực tết chặt thành một bím dài. Khang

Hi lơ đãng đưa mắt nhìn vườn hoa cúc vàng, từ sâu trong đáy mắt toát ra

vẻ nhu tình như nước, ngay cả bản thân của ngài đều không để ý lúc này

trong lòng mượt mà và nhu hòa hẳn đi.

Khang Hi ngồi đó uống gần hết bình rượu bỗng thấy Ung công công dìu Hiếu Ý Nhân hoàng hậu đến làm lễ bái chào, liền bảo nàng miễn lễ, cho nàng

ngồi.

Hiếu Ý Nhân hoàng hậu chậm rãi đi tới bên cạnh bàn, vịn vào góc bàn rồi

ngồi xuống. Nàng giúp Khang Hi rót rượu vào chung, nói:

- Trời sắp sáng rồi sao hoàng thượng còn chưa về? Đêm nay ngài không định trở về Lục Tây cung an nghỉ hay sao?

Khang Hi không trả lời, chỉ mong được yên lặng một mình, nên lẳng lặng

ngắm nhìn bóng đêm đang mờ dần, sao trời cũng từ từ biến mất và trời bắt đầu sáng.

Hiếu Ý Nhân hoàng hậu nói tiếp:

- Đêm nay không về thì ngày mai về, mai không về thì ngày mốt cũng phải

về. Bất luận thế nào Tây phi cũng chờ ngài, theo ngài, vì nàng là vợ

của ngài.

Khang Hi nghe vậy sắc mặt ôn hòa chợt trở nên thanh đạm, khóe miệng thậm chí còn hàm ẩn một nụ cười khó hiểu, ánh mắt lạnh như băng.

Hoàng đế từ lúc đăng cơ rất say mê công việc triều chính, lại thích

nghiên cứu thơ văn, không khi nào rảnh rỗi để mà để ý đến hậu cung có

bao nhiêu giai nhân mỹ lệ, vì thế cho nên vẫn rất ít khi lật thẻ truyền

phi tần, bình thường chỉ để cho hoàng hậu hầu hạ ngài an nghỉ, cũng

thỉnh thoảng mới triệu phi tần hoặc quý nhân một lần. Nhưng mấy năm gần đây lại liên tiếp lật thẻ bài của Tây phi, song thay vì cho Ung công

công đến đó rước nàng đưa tới Càn Thanh cung thì lần nào cũng đích thân

ngồi kiệu đến Lục Tây cung cả. Nhiều người lấy làm lạ vì ngài chủ yếu

là đi thăm tiểu a ca, kể chuyện đời xưa cho nó nghe, rồi lại ngồi kiệu

ra về, đơn giản như vậy.

Hiếu Ý Nhân hoàng hậu đã nhiều lần hỏi, cũng như đêm nay, Khang Hi đáp:

- Trẫm không cần một người vợ báo ơn.

Thấy hoàng thượng mâu thuẫn, Hiếu Ý Nhân hoàng hậu mỉm cười, đoạn nói:

- Nàng ấy tốt với ngài, báo ơn cho ngài, không chỉ có một ngày mà là

suốt cả đời. Nhưng thần thiếp nghĩ hoàng thượng không về không phải là

vì phong cảnh ở đây hữu tình, làm cho rượu Trúc Diệp Thanh bỗng nhiên

trở thành thơm ngon một cách kỳ lạ, mà là vì nàng ấy có phải không?

Ngài sợ ngài sẽ động tình, rồi mai sau rứt ra không được. Ngài sợ sẽ

chuốt lấy đau khổ, lụy vì tình mà tàn chí anh hùng, có đúng không?

- Nàng đừng nói bậy! – Khang Hi sa sầm nét mặt.

- Thần thiếp không nói bậy - Hiếu Ý Nhân hoàng hậu tiếp tục mỉm cười nói - Thiếp quen biết ngài bao năm, chưa từng thấy ngài rối loạn tâm tình

và buồn bã đến như vầy. Khi đã yêu một người, khi đã si tình một ai thì giống như lấy một cái xiềng xích tự trói buộc mình lại, rồi đem giao

chìa khóa cho người mình thương yêu đó, chỉ trừ người đó mới có thể mở

cửa trái tim mình ra được, bằng không, nếu người ta không muốn giúp, thì cả đời mình cũng không thể nào tự cởi ra được…

Khang Hi thở dài, im lặng, ánh mắt vẫn dõi về phương xa, dường như nhìn

được đến vùng sông nước Giang Nam trong tưởng tượng, nơi đó có Tây Hồ…

Trầm mặc một hồi, Khang Hi lẩm bẩm nói:

- Cảnh đêm nay đẹp quá, lại có rượu ngon, hoàng hậu nàng với trẫm phải cùng uống rượu ngoạn cảnh chứ?

Hiếu Ý Nhân hoàng hậu khẽ liếc nhìn Khang Hi một lát, thấy khoé mắt cay cay, vội vàng đưa tay lên gạt đi.

- Thật ra Tây phi là một nữ tử rất tốt – Cuối cùng hoàng hậu nói - Nếu thần thiếp là nam nhân cũng rất khó khán cự.

Trong lòng không thoải mái khi nhớ tới một chuyện gì đó, Hiếu Ý Nhân hoàng hậu tiếp lời:

- Hoàng thượng tình nguyện thay đổi thánh chỉ, thay đổi luôn cả luật lệ

triều đình đại Thanh ta có phải phần nào cũng vì cô ấy hay không? Ngài

vốn không hề muốn khiến cho cô ấy đau lòng? Huống chi lương tâm còn phải coi chuyện này có đáng làm hay không nữa, theo thần thiếp nghĩ thì, vì

Tây phi, chuyện gì cũng rất đáng làm…

---oo0oo---

Kể lại chuyện hôm đó, khi vần thái dương từ từ lên cao, Khang Hi mệt mỏi dựa vai vào song cửa nhìn bóng nắng sáng chói lưu lại trên mái ngói của Tị Thử sơn trang, tự hỏi lòng, “ta rốt cuộc nên làm gì bây giờ?”

Trong ánh sáng tinh mơ đó, giữa làn sương trắng xóa cũng có một thân ảnh vận y phục dạ hành đứng trên đỉnh núi Kim Sơn cao chót vót phóng tầm

mắt xuống cả kinh thành. Trong tay cầm một ống tiêu, thân ảnh tự nhủ

chỉ cần xe ngựa áp giải trọng phạm đi ngang qua đây là y sẽ liều mạng

cứu người.

Giờ Ngọ tới, ở pháp trường phía Tây Bắc thành Bắc Kinh Mã Tề phụ trách

việc giám trảm, mừng rỡ khi thấy một kỵ sĩ phi ngựa như bay chạy đến chỗ mình, vừa chạy vừa không ngừng gọi lớn: "Dừng lại! Mau dừng lại đi!”

Tay người cẩm y vệ cầm một cuộn thánh chỉ, vội phóng xuống đất hô:

- Quan viên trảm giám hình bộ nghe chỉ!

Mã Tề cùng hết thảy các binh sĩ đồng loạt quỳ xuống.

Người cẩm y vệ mở cuộn vải màu vàng ra lớn tiếng đọc:

- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu thư. Luật lệ đại Thanh là do

Thánh Tổ đặt ra, căn cứ theo Minh luật, người Minh không phân chia Bát

Kỳ, tất nhiên trong Minh luật không có dị nghị Bát Kỳ. Còn dân tộc Mãn

Châu nhập quan lập triều lập ra Bát Kỳ, dĩ nhiên tình hình không giống

như hồi Minh triều. Cho nên trẫm quyết định, bổ sung luật lệ đại Thanh

thêm vào một điều, “trì quý bát nghị pháp,” để cho thêm đầy đủ. Về sau

phàm Bát Kỳ vương công quý tộc cùng thân thuộc nếu như ai có vi phạm

pháp luật, phi tâm pháp, cần phải viết sớ tâu thỉnh thị xử trí, hình bộ

cần phải dùng bát nghị chi pháp phân biệt bình nghị. Bát nghị là, “tân, cố, thiền, năng, công, quý, cần, chánh.” Người đó sau khi được bát

nghị này thẩm phán, thực hiện quyền xét xử, đánh giá mức độ xác thực của vụ việc, sau đó đưa ra phán quyết về vấn đề được trình bày dựa trên

việc giải thích pháp luật và đánh giá chủ quan, thì nếu được hơn phân

nửa đồng ý thuyên giảm tội hình sẽ được giảm tội, hoặc được quản hình…

Mã Tề quỳ gối nghe mà trong lòng nở từng khúc ruột, khi cẩm y vệ đọc tới đoạn:

- Cung thân vương Tế Nhĩ Ha Lãng Dương Cát Nỗ tự ý bãi binh, luận tội

phải chết, nhưng vì năm xưa trong quân ngũ đã lập được rất nhiều chiến

công hiển hách, lại được hơn phân nửa bát nghị tích ưu, cầu xin thuyên

giảm tử tội, giảm được quản hình, tránh được tội chết nhưng tội sống khó tha. Cho nên hôm nay, trẫm hạ lệnh, xử cung thân vương theo điều sáu

mươi mốt của luật lệ đại Thanh…

Người cẩm y vệ dừng lại một vài giây để lấy hơi, sau đó tiếp tục đọc:

- Điều sáu mươi mốt trong luật lệnh nói rằng phàm thuộc loại người có

công, những người bách công kỹ nghệ có thể đọc thuộc và giảng giải pháp

luật, nếu phạm sai lầm, hoặc là có tội gì liên lụy nặng nhẹ đều miễn một lần, điều luật này có quy định…

Miệng nở một nụ cười cảm khái, Mã Tề vui vẻ tâm tình, khẽ nghiêng đầu

nhìn phía tử tội đang quỳ như muốn nói rằng “tước đại tôn tịch! Vương

gia, nếu như ngài muốn được tiếp tục sống những ngày yên tịnh thì chỉ có nước một là tước phục làm dân, để có thể tự do tự tại sống hết quãng

đời còn lại, hoặc hai là kết quả như thế này đây, âu cũng là một việc

tốt, vì đó chính là phương pháp duy nhất để bảo tồn mạng sống của ngài,

bằng không, rất khó tránh được sự can dự của hoàng đế…”

Người cẩm y vệ đọc xong câu cuối cùng viết trong mảnh vải màu vàng nhạt, làm động tác cuộn thánh chỉ lại, sau đó nhìn Mã Tề nói là hình phạt mà

tử tội phải chịu là đi canh giữ biên ải trong vòng hai mươi năm tới, bất cứ giá nào cũng không được trở về Trung Nguyên, và cũng không được liên lạc thư từ với bất kỳ ai, bất luận là bằng hữu, hay thân bằng quyến

thuộc nào.

(còn tiếp)

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 126
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...