Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 90

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nhắc đến sát thủ liên hoàn.

Máu tươi sau khi nhuộm đỏ cả một khoảng đất lớn rốt cuộc cũng ngừng chảy.

Dương Tiêu Phong đỡ Hà Tử Lăng dậy, ôm nàng trong tay, thấy nước mắt

nàng rơi lã chã, từng dòng vương đọng lên đôi gò má thanh xuân.

Hà Tử Lăng nằm yên trong vòng tay tình nhân, thân thể nữ nhi mềm oặt,

một giọt máu đào tí tách rơi xuống từ khóe miệng nàng, hai bàn tay nàng

mỗi lúc một lạnh, tánh mạng trong nháy mắt đã bị mũi tên có tẩm chất độc đoạt mất đi. Nàng biết nàng không có khả năng chiến thắng được tử thần nên dùng chút thời khắc cuối cùng ấy mà nhìn cho thật kỹ.

Hà Tử Lăng nhìn Dương Tiêu Phong, bằng đáy mắt thăm thẳm như vực sâu, giọng nói thật êm ả:

- Tiểu nữ… là tự mình chuốc lấy.

Dương Tiêu Phong đanh mắt nhìn sinh mạng nữ tử bị cướp đi bởi người mà

nàng cả đời kính trọng và tin tưởng nhất. Lúc bấy giờ tên hung thủ đó

đang giao đấu với người áo trắng. Tứ bề gió lộng, di trường Mộc Lan hoa đào từng cánh lất phất rơi xuống nền đất lạnh căm.

Hà Tử Lăng sau một lúc nhìn Dương Tiêu Phong lại nghiêng đầu nhìn hướng

dạ hành nhân đang kịch chiến. Nàng dường như mơ hồ trông thấy bóng dáng của một người trung niên tay dắt đứa bé gái độ chừng bốn tuổi. Trong

đêm khuya lửa cháy cuồn cuộn, ông đưa nàng rời khỏi phủ bối lặc, từng

thề rằng sẽ dùng cả đời này bảo vệ nàng. Ông nói sẽ không bao giờ để

một ai gây tổn thương đến cho nàng, quyết không để nàng sống trong cảnh

địa ngục.

Sau đó, nàng bắt đầu thổn thức.

Hà Tử Lăng khóc rưng rức hệt như một đứa trẻ khóc vì nhớ mẹ năm xưa,

khóc đến cả người run rẩy, khóc đến khàn âm lạc giọng, tay chân co rúm

lại.

Dương Tiêu Phong xót xa nhìn hồng nhan tri kỷ, đây là lần đầu tiên chàng trông thấy nàng đau khổ như vậy. Vì trước đây khi hai người quen nhau, Dương Tiêu Phong nhớ ở chốn thanh lâu bất kể nàng gặp phải tình huống

nào cũng đều mỉm cười, nụ hàm tiếu không bao giờ tắt trên môi dẫu nụ

cười ấy có miễn cưỡng đến đâu đi chăng nữa. Và chàng vốn dĩ cho rằng nụ cười kiên cường ấy khiến lòng chàng đau, ngờ đâu tiếng khóc nức nở của

nàng lúc này đây còn làm cho tim gan chàng se thắt hơn gấp bội.

Dương Tiêu Phong ngồi giữa rừng hoa màu hồng phấn, ôm lấy thân thể đã

lạnh giá vào lòng chặt hơn, tay vuốt làn tóc rối, khẽ giọng nói:

- Đừng khóc nữa, nàng sẽ không sao đâu. Ta sẽ đưa nàng về kinh thành.

Nữ Thần Y nhất định tìm được cách liệu thương, hóa giải chất độc đó.

Không nén nổi nước mắt liên tục trào ra, giọng nghẹn ngào, Hà Tử Lăng

hướng nhìn lên trên trời sao chi chít, thấy một vầng trăng lưỡi liềm màu vàng nhạt rọi ánh sáng đơn lẻ mờ mờ lên không gian bao la. Nàng chậm

rãi nói:

- Tiểu nữ từ bé đã được ân sư nhọc công đào tạo và dưỡng dục nên giờ

phút nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện báo thù và báo ơn cho ông. Lúc còn

nhỏ, tiểu nữ chỉ biết cất công tập luyện võ nghệ, bản thân tự biết võ

công không giỏi giang gì song cứ nhủ lòng nước chảy có ngày cũng thành

sông, làm việc phải dốc hết sức lực. Nhưng bây giờ… lại không muốn nữa…

Nói đoạn phải dừng lại điều hơi, rồi nàng thêm lời:

- Gieo nhân nào gặt quả nấy. Hành động của tiểu nữ ở Ngũ Đài Sơn gần

đây thật là lỗ mãng hết sức, lỗ mãng chết người. Chuyện lớn tày trời

khiến tiểu nữ cảm thấy rất ân hận. Khi đó gặp sự việc trọng đại ước gì

tiểu nữ chịu suy nghĩ tường tận để có thể nhận thấy rằng những điều mà

tam mệnh đại thần đã và đang làm là thật rất thất đức...

Dương Tiêu Phong nghe nàng tự mình biết sai, tự nhủ “nhân phi Thánh Hiền thục năng vô quá, di thiên đại tội, năng hối tiện tiêu. ” Hễ mà kẻ

biết sửa đổi lỗi lầm thì lỗi lầm không còn nữa, nếu như tội đồ biết sám

hối thì lỗi cũng sẽ tiêu tan.

Thành thử không chần chừ, Dương Tiêu Phong nói:

- Hữu quá năng cải quy ư vô, về sau không tái phạm là tốt rồi, sửa đổi

tội lỗi sẽ sạch tiêu. Nàng hiểu bản thân có lỗi giờ thật lòng biết hối

cải là được rồi. Chỉ sợ rằng có người tự biết mình sai mà lại cứ cứng

đầu cho là đúng, làm điều sai lầm mà chấp là đúng thì lại càng sai hơn

nữa.

Hà Tử Lăng khẽ gật đầu thở ra từng hơi nặng nhọc, miệng gắng gượng mỉm cười, xong lại hỏi:

- Vết thương của ngài có đau lắm không?

Dương Tiêu Phong bấy giờ đã quên bẵng vết thương do đoản đao đâm phải, thần người ra một lúc mới chậm chạp đáp:

- Vết thương trên ngực dễ lành nhưng vết thương trong lòng khó trị.

Hoa dung lộ vẻ đắn đo, Tử Lăng nói:

- Thiên nhai hà xứ vô phương thảo, thạch môn phong trần việc bình

thường. Người xưa có nói cái đạo tu thân tâm chí phải tịnh, ý tứ phải

vui, ngẫu nhiên hành lạc, vô khả hậu phi đó cũng là nhân chi thường

tình. Nhưng làm người ai cũng vậy, ai rồi cũng phải lao vào tìm khổ vì

tự cổ chí kim chữ tình làm hại người đời. Mà dựa vào long hào khí khách của ngài thì văn sĩ phong lưu thường đi toán loạn, đương nhiên là tự

đắc. Chuyện này là chuyện vô khả hậu phi, nhưng từ đây về sau cố làm

sao cho đừng để chuyện tình cảm nam nữ tiêm nhiễm hồn phách, vì có ngày

sẽ chuốc lấy bất lợi đó. Nếu nhẹ thì chỉ ưu sầu một lúc, còn nặng sẽ

khổ cả đời. Nên ngài cần phải thật cẩn thận…

Dương Tiêu Phong yên lặng nghe hết những lời trăng trối dặn dò, mỉm cười không đáp lại, trong lòng dĩ nhiên thừa biết nàng đang ám chỉ ai, cũng

như thái hoàng thái hậu lúc trước đã từng thốt lời khuyên chàng nên

tránh xa nữ nhân đó ra. Hà Tử Lăng thì có vẻ động tâm, ngơ ngẩn nhìn

Dương Tiêu Phong một lúc, khe khẽ thở dài.

Trầm ngâm chốc lát, Dương Tiêu Phong bảo:

- Nàng ở bên cạnh Ngao Bái đã lâu, việc gì cũng dè dặt, cũng cẩn thận,

ta không muốn mất công nói với nàng nữa. Nàng hãy mau hộ chân khí, ta

sẽ đưa nàng về phủ tịnh dưỡng. Ta sẽ nhờ Nữ Thần Y chữa trị cho nàng,

nàng sẽ lành lại mau chóng. Ta hứa với nàng khi nàng bình phục rồi đời

này sẽ ở bên cạnh chiêu đãi nàng.

Hà Tử Lăng rất xúc động khi nghe bảo vậy, khóe mi khôn ngăn được đôi dòng lệ trào ra như suối.

- Chỉ e không thể ở bên hầu hạ ngài – Nàng khó nhọc nói - Tiểu nữ… phải đi rồi…

Hà Tử Lăng nói tới đây thanh âm run run không nói tiếp được nữa, hai mắt khép lại. Một chiêu thức của ân sư nàng đã cướp đi mạng sống của nàng, lúc còn chưa kịp bước qua ngưỡng cửa đôi mươi.

Dương Tiêu Phong gục xuống bên nàng, không chỉ buồn cho một người vợ mà

còn buồn cho một người tri âm, tự bảo lòng tri kỷ không dễ gì gặp được

trên đời, mà người con gái đó như một đám mạ đã xanh nhưng chưa kịp trổ

đòng đòng. Người có tư chất tốt, nếu không nói là thiện lương, song vì

sự hận thù làm che mờ đi cặp mắt, đã tự nguyện đánh đổi cả lứa tuổi xuân thì cho việc luyện tập đao kiếm. Giờ nàng lìa cõi đời thật sớm khi

chưa tận hưởng được hạnh phúc nên có. Đó phải chăng chính là mệnh trời

ư?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 90
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...