Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 111

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trải qua gần bảy ngày đăng trình trong vùng sơn dã, Dương Tiêu Phong và Nữ

Thần Y cuối cùng cũng sắp sửa ra được quan đạo dẫn đến Chiết Giang, một

tỉnh ven biển phía đông của Trung Nguyên. Hai người họ song bước đi bên nhau, chỉ cần qua khỏi một ngọn đồi nữa là tới hạ phố của Chiết Giang

tọa lạc bên bờ sông Tiền Đường.

Mấy ngày vừa rồi chỉ nhìn thấy rừng sâu núi thẳm, giờ chuẩn bị đặt chân

lên quan đạo người ngựa tấp nập, Nữ Thần Y cảm thấy như được quay trở

lại với nhân gian.

- Vương gia… - Đang đi, nàng hứng khởi quay sang Dương Tiêu Phong, định

nói với chàng cái gì đó, nhưng bỗng dưng bắt gặp ánh mắt dịu dàng say

đắm của chàng nhìn lại, nàng thốt nhiên ngừng gọi.

Thật lòng mà nói thì bất kỳ thiếu nữ nào khi trông thấy dung mạo tuấn tú đó, tâm tư của họ sẽ liền bị sự tuấn mỹ ấy hấp dẫn ngay, hơn nữa khí

chất đặc biệt kia, tuyệt đối không tìm được trên người nam nhân khác.

Mắt chàng đen và sáng, vô tình tỏa ra nhiều tia mê hoặc, khuôn mặt khôi

ngô pha chút cuồng dã, dũng cảm, còn có hơi u buồn, hơi thở trên người

chàng tản mát ra cũng lạnh như băng.

Nữ tử thần y không biết chàng trời sinh tính cách đã băng lãnh, nếu

chàng đã quyết định điều gì rồi thì không ai có thể thay đổi ý nghĩ của

chàng được. Vả lại chàng luôn thích đơn độc. Trước đây, ngoài trừ

Khang thân vương và… rượu ra thì chàng chẳng muốn nói chuyện với ai hết. Ngay cả khi sinh mạng chàng gặp chuyện, thì rượu vẫn là thứ yêu thích

nhất. Bất quá bây giờ chàng quyết định ngoài rượu ngon thì… nàng cũng có thể liệt vào một trong những thứ chàng hứng thú.

Hai người lên đến ngọn tiểu sơn tương đối bằng phẳng. Ở đó có con suối

nhỏ chảy len giữa khe đá, trốn dưới lùm cây rồi bất ngờ chảy vọt ra, hát róc rách bên một chòm hoa dại. Sát bên suối là hồ sen với những bông

hoa hồng trắng đan xen.

Hai người họ đi đường cũng thấm mệt, bèn dừng chân lại uống nước suối và thả cho ngựa đi lòng vòng gần đó gặm cỏ non.

- Hỗm rày đi đường thật vất vả - Nữ Thần Y đứng ngắm con suối chảy hiền

hòa, giọng mơ màng nói - Phải chi bây giờ được tắm mát một chút thì tốt

biết bao nhiêu.

Nữ Thần Y chép miệng bâng quơ, nhưng ngụ ý muốn đuổi khéo thì đã rõ. Ấy vậy mà Dương Tiêu Phong vờ không biết, vẫn cứ đứng im lìm cạnh nàng.

Lạ cái là khi chàng dùng đôi mắt sáng đó nhìn chằm chằm nàng không dời,

thì trong lòng Nữ Thần Y không khỏi thoáng qua một loại tâm tình kỳ lạ,

làm nàng không tự chủ được, cứ muốn ngắm đôi mắt to tràn đầy tình ý kia

thêm một chút nữa.

Thế là Nữ Thần Y hai má ửng hồng khẽ liếc chàng, khúc khích cười, nhỏ giọng nói:

- Nhìn cái gì? Đại sắc lang!

Tuy nàng nói rất nhỏ, mà Dương Tiêu Phong cũng nghe được, liền giả vờ phật lòng nói:

- Này, nàng ăn nói rõ ràng một chút nhé. Ta không phải sắc lang gì đó. Ta đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi mà!

Bờ môi đỏ hồng của Nữ Thần Y hơi dẩu ra, nói:

- Vậy ngài vì sao cứ đứng đó nhìn người ta cả buổi không chịu rời đi?

Khóe miệng nam nhân nở một nụ cười mê hoặc:

- Gặp nàng, nếu mà nam nhân nào đó muốn đi thì hắn nhất định không phải là bình thường rồi.

- Ai cho phép mà nhìn chứ! – Nữ Thần Y cũng cười ngọt ngào.

- Bổn vương gia cần nàng cho phép hay sao?

- Ngài…

Dương Tiêu Phong chẳng màng xê dịch, cố ý chần chừ thêm chút nữa để trêu nàng, sau đó mới dắt ngựa đi chỗ khác cho nàng tự nhiên tắm rửa.

Hai bên hồ trăm hoa khoe sắc, thanh tịnh đẹp đẽ, mùi thơm của hoa cỏ tỏa lan ra trong gió làm lòng người miên man thoải mái. Cho nên Nữ Thần Y

khoan tắm, nàng cao hứng cởi giày ra trước, và cũng không để ý tới y

phục có bị bẩn hay không, ngồi bên bờ đưa bàn tay nhỏ bé trắng nõn ra

hái vài đóa hoa dại nàng thích nhất, thả cho chúng trôi bập bềnh. Hoa

thơm ngát nổi lên trên mặt nước, phía trên cao là trời xanh mây trắng,

bóng mây ẩn hiện ở giữa hồ trông rất là mộng ảo.

Chợt có một làn gió thổi phớt qua làm chiếc khăn tay của nàng rơi xuống

hồ nước. Nữ Thần Y vội vớt lên, nhưng khổ nỗi khoảng cách nàng đưa tay

ra với chiếc khăn vẫn còn một đoạn ngắn. Nàng bèn thở dốc một hơi, lại

tiến thân thể lên thêm chút nữa, thật vất vả lắm đầu ngón tay mới chạm

được vào mảnh vải thì “ùm” một tiếng có vật nặng gì rơi xuống hồ nước

làm nàng giật mình.

Nữ Thần Y hoảng hồn ôm ngực, vội vàng lấy tay lau đi vệt nước trên mặt.

“Thứ gì rơi vào trong nước vậy ta?” Nàng thầm hỏi và định thần lại

nhìn, thấy có đầu người ở trong hồ nước chìm chìm nổi nổi, thoạt nhìn

dường như là đang chết chìm.

- Đại nhân! – Nữ Thần Y cuống quít hô lớn.

- Có chuyện gì? – Dương Tiêu Phong nghe gọi liền đáp lời.

- Mau đến đây đi!

Tai nghe rõ mồn một câu “yêu cầu” của Nữ Thần Y, Dương Tiêu Phong sửng

sốt nhủ lòng “lúc nãy rõ ràng làm ra vẻ xấu hổ đuổi ta đi, bây giờ không ngần ngại thúc giục ta đến, nữ nhân các cô thật là khó hiểu à...” Nghĩ

rồi cố tình trù trừ một lát để làm khổ nàng, chàng mới nói:

- Nàng đừng gọi ta là đại nhân nữa.

- Vương gia…- Nữ Thần Y mau lẹ thay đổi cách xưng hô - Đến đây mau đi! Có người sẽ chịu không nổi nữa rồi đó!

Sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, và càng không dám tin, Dương Tiêu Phong nghe

vậy thì trợn tròn mắt thấy quái lạ lắm. Chàng nghĩ sao nàng lại khác

hẳn với phong cách thùy mị dịu dàng đoan trang của thường ngày vậy nhỉ? Sáng nay sao nàng nói một câu trắng trợn như thế nhỉ? Nàng có phải là

đã bị kích thích quá cao độ không? Tiếp theo đó chàng lại nghĩ “nhưng

bổn vương gia đây nàng gọi tới là phải tới sao? Như vậy quá tiện nghi

cho nàng rồi! Ta đây tuyệt đối đâu phải là hạng người hạ lưu dâm đãng,

là kẻ háo sắc sao? Hơn nữa ta cũng phải biết chọn mặt gởi hàng chứ!”

- Cũng đừng gọi là vương gia – Tiếng chàng vang vọng.

Nữ Thần Y gấp gáp nhìn đầu người trong nước, phát hiện đối phương đã gần trôi sang bên kia bờ hồ.

Cứu người quan trọng hơn, nàng bây giờ thực tế là không nghĩ được nhiều như vậy.

- Thế phải gọi sao ạ? – Nữ Thần Y hạ mình hỏi.

- Gọi bằng tên.

- Ngài đừng nói đùa…

- Ta không biết nói đùa bao giờ!

Nữ Thần Y nóng ruột nhìn người mới vừa trượt chân rơi xuống nước sắp sửa bị chết chìm, không dám chần chừ một giây nào, đành phải bất chấp phép

tắc mà gọi…

Khi Dương Tiêu Phong tới thì thấy người đàn ông đó vùng vẫy một chỗ, bập bềnh giữa hồ. Ở cách nơi đó vài trăm bước chân có một đứa bé trai đang hớt hải vừa chạy vừa khóc kêu cha của nó.

Chiều hôm đó ở phủ tri huyện tỉnh Chiết Giang, trong một căn phòng nhỏ bên

giường có một đứa bé khoảng chừng tám tuổi lòng như lửa đốt, nó dùng ánh mắt quan tâm nhìn người trung niên nằm hôn mê bất tỉnh trên giường.

Đứa bé không ngừng hỏi Nữ Thần Y khi này đang bắt mạch để chẩn đoán

bệnh.

- Tỷ tỷ ơi – Giọng đứa bé nghèn nghẹn - Cha đệ thế nào rồi?

Nữ Thần Y thấy nó ròng ròng nước mắt, điệu bộ đáng yêu hệt như Hiểu Lạc năm xưa liền lên tiếng trấn an nó:

- Tiểu đệ đệ, đệ đừng lo, sức khỏe của cha đệ không có gì đáng ngại cả,

chẳng qua là bị kinh sợ và uống chút nước. Tỷ kê vài thang thuốc cho

ông ấy uống và nghỉ ngơi một chút là khỏe ngay thôi.

Nàng nói đoạn nhủ lòng cũng may là Hiểu Lạc bây giờ đi theo Cửu Dương,

nó cùng chàng ở Văn Uyên Các soạn tứ khố toàn thư chứ bằng không nếu nó

theo nàng, lại phải sống một cuộc đời lang bạt giang hồ nữa, nay đây mai đó sẽ không bao giờ được ổn định đâu…

Nằm ở trên giường, tai nghe một tràng âm thanh nhu mì truyền đến, người

trung niên vốn nằm ngủ yên tĩnh từ từ mở mắt ra. Hắn đối mặt với nữ tử

xinh đẹp như hoa cũng không khỏi bần thần.

- A! Cha tỉnh lại rồi! - Đứa bé chú ý động tĩnh trên giường, vui mừng hỏi cha nó - Cha à, cha đã khá hơn chưa?

- Cha… làm sao vậy?

- Cha bị té xuống nước, may là có vị ân công kia cứu cha lên – Đứa bé

nói, và nó giơ tay chỉ hướng Dương Tiêu Phong và quan tri huyện Chiết

Giang đang ngồi, hai người họ khi này đang ngồi cạnh bên một chiếc bàn

trà đặt ở giữa gian phòng.

- Ngươi tên là gì? – Quan tri huyện Chiết Giang ôn tồn hỏi bệnh nhân.

Người trung niên đó thấy có sự hiện diện của một người ăn vận đồ quan nên bước xuống giường cung kính làm lễ chào:

- Tham kiến đại nhân, thảo dân tên là Thẩm Bân.

Quan tri huyện Chiết Giang hỏi thăm vài câu, Thẩm Bân nói gia đình của

hắn hiện giờ chỉ còn mỗi mình hắn và đứa con trai này, còn tất cả gia

quyến thì bị bệnh dịch chết hết rồi.

Quan tri huyện chờ cho Thẩm Bân kể xong, quay sang nhìn Dương Tiêu Phong nói:

- Đúng là ở chỗ này hạn hán liên tục trong suốt nhiều năm qua, nay tự

dưng trời mưa không ngừng, lụt lội liên tục phá hủy rất nhiều ruộng

nương khiến cho cuộc sống người dân trở nên vô cùng cơ cực, nên mặc dù

triều đình đã giảm thuế tô, nhiều cuộc bạo loạn vẫn nổi dậy, đã nổ ra ở

nhiều nơi. Đây là điều làm cho hạ quan mất ăn mất ngủ nhiều tháng nay.

Dương Tiêu Phong nghe quan tri huyện nói vậy liền nghĩ tuy bây giờ tam

mệnh đại thần không còn nữa nhưng những gì họ làm vẫn còn nhiều hệ lụy.

Khi xưa bọn họ chỉ lo thu nhiều thuế tô, chẳng hoài mải mai đếm xỉa đến

cuộc sống của thường dân, phó mặc tất cả cho trời định đoạt. Thành ra

bạo loạn ngày càng bùng nổ dữ dội đến như vậy. Cho nên cũng không thể

trách được những kẻ dựng cờ khởi nghĩa, mưu đồ làm phản như bang hội Đại Minh Triều. Những đội quân nông dân tá điền man rợ như kiểu quân cướp

Khăn Vàng thời chiến quốc hoành hành khắp chốn. Cướp bóc, chặt tay, hãm

hiếp là chuyện hàng ngày chàng phải đọc trong các sớ khẩn do các tri phủ ào ào gởi lên…

Đang rối trí, không biết phải xử lý như thế nào, hồi lâu sau Dương Tiêu Phong mới nói:

- Lần này hoàng thượng phái ta tới đây giúp các người, ông cứ nói cho ta biết ông cần giúp đỡ như thế nào? Còn có thêm Nữ Thần Y ở đây, nàng ấy nhất định sẽ tìm ra cách chữa được trận đại dịch này.

- Đúng không? Vậy thật là tốt quá! - Quan tri huyện nghe nói thế vui mừng trong lòng, tâm trạng lo lắng cũng chìm xuống.

Dương Tiêu Phong dứt khoát gật đầu, chàng khẳng định rồi bảo Thẩm Bân

rằng hãy yên tâm cùng với con trai của hắn ở lại trong phủ tịnh dưỡng

cho tới khi nào sức khỏe được hồi phục.

Thẩm Bân vô cùng cảm thán, cúi đầu xá một cái và nói:

- Vị ân công này tuy bèo mây gặp gỡ lại xã thân tương cứu cha con chúng tôi, người như huynh tôi mới gặp lần đầu tiên.

Tri huyện lão gia bật cười, chỉ vào Dương Tiêu Phong nói:

- Ngươi có biết vị ân công này chính là ai không?

Dương Tiêu Phong khẽ lắc đầu ra hiệu đừng nói ra danh tánh của chàng.

Thẩm Bân thấy vậy thì đoán biết lai lịch của chàng không đơn giản, nhưng vậy mới đúng là người trong giang hồ chứ, một người nghĩa hiệp, song

đáng tiếc là con người như chàng trong thiên hạ bây giờ rất ít. Thẩm

Bân lại nhìn ân nhân của hắn, thầm đánh giá bề ngoài của người đó tuấn

tú, lại có phong độ của bậc trí thức, nhất cử nhất động đều đúng mực lễ

nghi, đứng cùng với nữ nhân kia có thể nói là trên trời một đôi, dưới

đất một đôi, hai người trông rất tương xứng.

---oo0oo---

Theo như lời của quan tri huyện Chiết Giang thì nạn ung dịch lan truyền

rất nhanh chóng, mới hôm qua lại có thêm mười ba người tử vong. Thị

trấn vì vậy mà trở thành hoang sơ, nhiều người đã rời bỏ sang tỉnh lị

khác để tiếp tục sinh sống, mà ngặt nỗi Hoàng Hà dâng nước lũ nên ở đâu

cũng khổ vậy thôi.

Tối hôm đó Dương Tiêu Phong cùng quan tri huyện và Nữ Thần Y cả ba người đi xem xét tình hình hiện tại của thị trấn. Sau hồi quan sát tỉ mỉ

thấy Chiết Giang tiêu điều quá đỗi, còn ở vùng lân cận thì lại có quá

nhiều dân tị nạn, đói rách quá họ đành phải ăn cả rễ cây, Dương Tiêu

Phong thở dài nói:

- Đủ rồi, chúng ta trở về phủ lên kế hoạch tiếp cứu đi.

---oo0oo---

- Không biết vương gia có kế sách gì ? – Quan tri huyện nôn nao hỏi.

Ông vốn là một vị quan thanh liêm, cần mẩn, thương dân như con.

Dương Tiêu Phong bảo ông ta sai thuộc hạ đi tập trung những người chưa

bị bệnh lại thành một khu, còn những người bị bệnh dịch thành một khu

riêng biệt gọi là “khu dân trại.” Và để xác định bệnh dịch trong từng

người một chàng cùng Nữ Thần Y đến khu dân trại. Ở đó nàng bắt mạch

chẩn bệnh cho từng bệnh nhân, những người nào có triệu chứng giống nhau

nàng khuyên họ nên ở chung một căn lều để tiện bề săn sóc và điều trị.

Dịch hạch chia ra mấy thể loại, là hạch nhiễm khuẩn huyết, phổi, màng

não, sưng hạch đơn độc, to cứng, và hạch mềm hoá mủ. Triệu chứng như là thấy ớn lạnh, đau cơ, đau bụng, buồn nôn, đau đầu và sốt cao.

Ở khu dân trại bệnh nhân đông như kiến cỏ. Cơn bạo bệnh làm họ mất hết ý chí sinh tồn. Ai nấy nằm im trên giường như một xác chết rồi, tâm

trạng hoang mang, khiến cho những người chưa bị bệnh cũng lo ngay ngáy

theo, nghĩ chắc rằng sức khỏe của họ cũng sẽ trở nên xấu đi.

Nữ Thần Y viết toa kê ba loại thuốc bắc. Thứ nhất là phượng vĩ thảo sắc thành một thang. Thứ hai là nấu chung một nồi cây bạc đầu, các cánh,

cam thảo. Thứ ba là dùng cỏ táu đèn tươi trộn với vỏ bí, sắc với cây xà môi lúc hãy còn tươi.

Bệnh nhân được Nữ Thần Y chăm sóc, chỉ trong vòng một tuần mà số người

lâm bệnh dịch chuyển sang giai đoạn toàn phát đã được giảm bớt.

Sinh hoạt ở khu dân trại được hơn một tháng Nữ Thần Y đánh giá thấy

Dương Tiêu Phong rất nhiệt tình, tuy thân phận chàng là một thân vương

mà cũng không ngần ngại đi giúp nàng sắc thuốc, phân phát thuốc cho bệnh nhân, rồi ân cần chăm sóc họ chẳng khác nào một lương y. Quan tri

huyện Chiết Giang cũng vậy, chỉ riêng điểm này cũng khiến nàng cảm thấy

cảm động.

Từ ngày khu dân trại được lập ra bầu không khí của Chiết Giang không còn mang vẻ ảm đạm chết chóc nữa, thay vào đó cuộc sống trở thành khá náo

nhiệt. Hằng ngày Nữ Thần Y, Dương Tiêu Phong và quan tri huyện cũng

không về phủ nghỉ ngơi, họ ở luôn trong trại cùng sinh hoạt với mọi

người. Tới mỗi bữa ăn là lửa được nhóm lên. Phụ nữ đảm việc nấu nướng, họ đào mấy cái hố nhỏ dưới đất để làm lò nướng, mùi thơm của gà nướng,

bắp nướng và khoai nướng tỏa ra khiến mọi người cảm thấy đói bụng hơn,

tinh thần lại tỉnh táo hẳn ra. Trên cỏ có trải vải bạt làm nơi ăn uống

ngoài trời.

Ngay kế đó bếp được dựng bằng những hòn đá lớn, bắc chảo lên xào đồ ăn,

mùi thơm bốc lên ngào ngạt. Có nhiều cô gái ngồi quanh phụ việc, lặt

rau, dọn chén đũa. Đàn ông thanh thiếu niên thì đảm nhiệm công vụ như

là chẻ củi. Ai cũng bận rộn nhưng vui vẻ lạ thường.

Quan tri huyện Chiết Giang ngồi xếp bằng ở trên vải bạt, hỏi nhỏ:

- Vương gia à, ở đây mùa màng thất thu, không có sơn trân hải vị gì, xào rau chiên cá thế này ngài ăn không quen thì sao?

Dương Tiêu Phong chưa kịp đáp, Nữ Thần Y nghe được đã lên tiếng:

- Vương gia không biết làm sao thì cũng đành phải chịu, những gì gom về được để nấu nướng thì chúng tôi đã gom hết cả rồi!

Dương Tiêu Phong dễ dãi nói:

- Không sao đâu, dù sao cũng có đồ ăn vào bụng là được rồi, món ăn

như vậy cũng tạm đủ rồi. Vả lại, để ta thay đổi khẩu vị cũng tốt chứ.

Lát hồi quan tri huyện bị mùi thơm của các món ăn thúc giục, càng cảm thấy đói bụng hơn, quay ra gọi:

- Này các bà các cô, sắp ăn được chưa? Các người đang làm gì mà

thơm quá vậy, báo hại con ma đói đang hành hạ lục phủ ngũ tạng của ta

đây này!

Một nữ nhân vận áo hồng tên là Yên Chi, có cặp chân mày kẽ ngang, gương mặt xinh xắn như trăng tròn quay lại cười hì hì:

- Tri huyện lão gia, chúng tôi đang nấu món này, nhưng không thể nói cho lão gia biết tên đâu!

Khi này trời đã quá trưa, ai nấy cũng đói bụng lắm rồi, chờ thật lâu mà

chưa được ăn lại còn nghe nàng bảo thế thì cảm thấy tò mò lắm.

Dương Tiêu Phong đương nhiên cũng đói, và để dằn cơn đói lại chàng đi

lấy nước uống, lúc đi ngang qua khu bếp không để ý có nhiều cô nương vừa nấu ăn vừa nhìn mình, mấy nàng thay phiên nhau chỉ trỏ rồi bưng tay lên che miệng cười khúc khích, có nàng còn xô đẩy nhau, ngả ngớn vào nhau

nữa.

Quan tri huyện ngó thấy “dân tình” vô phép vô tắc vậy vội cau mày mắng:

- Các cô đừng có lí lắc, đang nấu món gì đó, nói mau đi!

Hồng y nữ tử tên gọi Yên Chi kia bưng hai đĩa thức ăn lại đon đả nói:

- Đây là món “gà đi bộ” đặc biệt, hay còn gọi là “gà ăn trộm,” mời mọi người thưởng thức.

Dương Tiêu Phong đúng lúc đó quay trở về chỗ ngồi, nghe thế liền cười hỏi:

- Cái tên gọi thật chẳng thanh nhã chút nào, bộ con gà đi bộ này bị các cô ăn trộm về hay sao?

Chung quanh đấy nhiều cô nương đang chuyện trò rôm rả bỗng nhiên im bặt

hết, họ dường như bị hớp hồn, bị nụ cười tuấn mĩ của vị cung thân vương

kia mê hoặc. Chỉ riêng Nữ Thần Y là không trúng lá bùa yêu, chắc nàng

trông thấy tiếu dung chàng lâu ngày quá nên đâm ra quen rồi, nàng ngồi

cách đó một khoảng, diện mạo tỉnh bơ. Còn Yên Chi cô nương thì dĩ nhiên không ngoại lệ.

- Không phải đâu – Yên Chi sau một vài giây ngẩn ngơ cả tâm thần thì trả lời - Thật ra tên gọi “gà ăn trộm" này chỉ là dùng trong chốn dương

gian quê mùa thôi. Nướng một con thì gọi là “gà ăn trộm," chứ nếu nướng

một lượt hai con như vầy thì lại có tên gọi khác đấy, rất thanh nhã, và… có ý nghĩa.

Dương Tiêu Phong càng tò mò, tiếp tục cười hỏi:

- Vậy sao? Tên là gì?

Yên Chi đáp:

- Một cặp gà nướng như vậy có tên là món “tại thiên nguyện tác tỷ dực điểu," hoặc là “gà song đôi.”

Dương Tiêu Phong nghe qua biết câu này lấy trong bài Trường Hận Ca của

Bạch Cư Dị đời nhà Đường, mô tả mối tình đẹp của vua Đường Huyền Tông

Đường Minh Hoàng và nàng Dương Quý Phi. Trong bài Trường Hận Ca có hai

câu “tại thiên nguyện tác tỷ dực điểu, tại địa nguyện vi liên lý chi”

nghĩa là trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất xin làm cây liền

cành.

Yên Chi nói xong gắp thức ăn cho Dương Tiêu Phong, đến khi trong chén chàng đã chất thành một núi nhỏ.

- Huynh phải ăn hết đó, không được phụ tâm ý của người ta - Nàng cố ý nói, miệng cười duyên dáng.

Dương Tiêu Phong dĩ nhiên là hiểu tấm lòng nhi nữ chứ, khi nãy nàng nói

một câu đầy ngụ ý vậy, nhưng sao chàng chỉ cảm thấy thật sự là buồn

cười, bất quá cũng không có từ chối nàng, ngược lại còn ngoan ngoãn ăn

hết thức ăn nàng gắp cho.

Nữ Thần Y ngồi cách đó một khoảng trông thấy hết, trên gương mặt thanh

tú của mỹ nhân cặp chân mày ngài khẽ chau lại. Tuy nàng không phản ứng

gì nhiều nhưng trong bụng có rất không vui. Đừng coi thường nàng dáng

dấp gọn gàng thon thả và mảnh mai vậy, tính khí cũng không hẳn là ôn hòa đâu. Bất quá nàng thấy vương gia khi ở kinh thành thường ngày được cả

đám a hoàn đua nhau chăm sóc thì không sao, nàng có thể chấp nhận được. Còn bây giờ… tự dưng nàng thấy một vị cô nương tên là Yên Chi gì gì đó

không quen không biết mà cử chỉ thân mật quá đáng vậy, lại nữa dung nhan của cô ấy còn cực kỳ khả ái nữa thì đột nhiên cảm giác buồn trong lòng.

Dương Tiêu Phong không ngại ngồi sát bên Yên Chi. Hay nói đúng ra là chàng

để cho Yên Chi quấn quýt bên mình chàng, thái độ không tỏ vẻ khó chịu gì hết.

Nếu là nữ tử khác như vậy, chàng sẽ rất chán ghét, nhưng Yên Chi thì

ngược lại. Chắc có lẽ là bởi vì tính cách nàng thẳng thắn, khi chấm một người nào nàng đến tìm cách lấy lòng ngay chứ không như nữ tử khác suốt ngày cứ làm bộ làm tịch!

- Món này rất ngon, đây, ăn một miếng nữa đi huynh - Yến Chi gắp thức ăn đưa đến trước mặt chàng. Dương Tiêu Phong cũng chẳng hề câu nệ, tự

nhiên há miệng ăn hết.

- Ừ! Thật ngon - Dương Tiêu Phong dùng sức gật đầu, trên mặt tiếp tục lộ ra nụ cười mê hoặc làm cho tâm hồn Yên Chi rung động mạnh một cái.

Phía đằng kia Nữ Thần Y vội vàng xua đi hình tượng “nam nữ thân mật quá

đáng” này trong đầu. Mặt quay đi, khóe mắt của nàng rưng rưng như muốn

khóc, bộ dáng nữ tử bất lực thoạt nhìn thật đáng yêu.

- Yên Chi cô nương này thật là hạnh phúc à nha, tương lai sắp sửa có

được một người tướng công trông sáng giá và hoành tráng như vậy.

Bên cạnh Yên Chi có vài người phụ nữ cũng nịnh hót tiếp lời, hại Nữ Thần Y lập tức giận đỏ mặt. “Tướng công của ai chứ? Nói lung tung!” Trong

lòng nàng nhủ thầm.

Còn Yên Chi thì nghe người ta bảo thế lập tức cúi đầu thật thấp, cố gắng che đi sự xấu hổ giả tạo.

- Ừ! Huynh ấy thật tốt – Yên Chi làm bộ e thẹn mắc cỡ nói.

“Thật sao? Đáng ghét…” Nữ Thần Y lại nhủ bụng, chết thật, tim nàng sao lại đập gấp như vậy nhỉ?

Dương Tiêu Phong chưa phát hiện ra Nữ Thần Y đang bực mình chàng, gật gù khen ngợi:

- Món “gà song đôi” này quả là ngon!

Sau đó thấy Yên Chi lại đem món xào gì đó tới, khói bốc nghi ngút, mùi thơm xông lên nức mũi, chàng hỏi:

- Món xào gì mà có màu đỏ đỏ xanh xanh trông đẹp mắt quá vậy?

Yên Chi tươi cười đáp:

- Món này gọi là “song yến phục song yến.”

Dương Tiêu Phong nhìn món rau xào được tạo hình giống như một đôi chim thật, tấm tắc khen:

- Tên gọi hay lắm!

Chàng dùng đũa gắp thử một miếng, gật đầu:

- Tên gọi đã hay mà hương vị cũng rất ngon. Món này ăn thật lạ miệng.

Trái ngược với Dương Tiêu Phong, Nữ Thần Y biết câu song yến phục song

yến đó chính là câu thơ mở đầu của bài thơ Song Yến Ly của Lý Bạch, dịch nghĩa là nhởn nhơ cặp én bay đôi, nàng khẽ bĩu môi bảo thầm “cái gì đôi én chứ? Toàn là rau thôi hà!”

Còn quan tri huyện Chiết Giang thì mải mê nói:

- Chậc! Giữa chốn cây xanh mây biếc thanh tú như thế này mà có món

ăn chứa đựng ý thơ, mấy câu song yến phục song yến, song phi linh nhân

tiện, ngọc lâu châu các bất độc thê, kim song tú hộ trường tương kiến,

không phải là một đoạn thơ hay sao?

Mọi người vui vẻ cười ha hả. Dương Tiêu Phong ăn thêm một miếng rau xào Yên Chi gắp cho, gật đầu phụ họa:

- Ngon lắm! Quả thật là ngon tuyệt! Ta chưa từng được ăn món rau nào ngon như vậy. Hôm nay đã có tỷ dực điểu, lại có món song yến đỏ xanh,

đúng là ta có duyên với thiên nhiên thật.

Dương Tiêu Phong nói mà không hay biết Nữ Thần Y đã khẽ khàng bỏ chén đũa xuống đứng dậy bỏ đi rồi.

- Ăn đi huynh – Yên Chi vẫn không ngừng âu yếm chăm sóc Dương Tiêu

Phong, lo lắng tới từng miếng ăn miếng uống, và nói với chàng bằng giọng êm ái nhất, rồi cầm đôi đũa gắp thức ăn cho chàng liên tục, cứ như thế.

Mà Dương Tiêu Phong liếc mắt sang không thấy Nữ Thần Y đâu nữa, tuy vậy

cũng vô tâm ăn uống nhiệt tình. Thật không thể ngờ những món ăn Yên Chi chọn thật hợp khẩu vị, chàng đều thích…

- Ăn cá đi, có thể sáng mắt hơn – Yên Chi gắp một miếng cá to cho chàng, tiếp tục làm những động tác âu yếm nữa, chẳng hạn như rút khăn ra lau

mồ hôi trên mặt chàng rồi rót nước hay là lấy quạt quạt cho mát...

Tóm lại Yên Chi cô nương chăm sóc Dương Tiêu Phong chu đáo như một đôi

phu thê mới vừa cưới nhau về, song chủ yếu là để khẳng định chủ quyền

đấy thôi. Mà nàng thành công thật, bằng chứng là những thiếu nữ ngồi

gần đó không ai dám léng phéng bén mảng đến cưa cẩm chàng.

Bữa ăn trưa chấm dứt thì cơm và các món ăn cũng sạch trơn. Hôm nay mọi

người làm việc sốt sắng lại được ăn những món ăn nóng hổi, và nhờ khung

cảnh hữu tình và không khí thoải mái nên ăn rất ngon miệng.

Dương Tiêu Phong ngồi đó cạnh bên Yên Chi khoảng nửa khắc sau, không

thấy Nữ Thần Y trở lại thì đứng dậy rời chiếu bạt để đi tìm. Chàng bắt

gặp nàng chỗ giếng nước đang lui cui rửa một đống nồi niêu soong chảo,

trông hình ảnh này khiến chàng bất chợt nhớ lại bóng dáng nàng ở tân giả khố năm nào.

Dương Tiêu Phong tiến đến gần Nữ Thần Y quỳ xuống nói:

- Nàng có cần phụ giúp không?

Nữ Thần Y không màng trả lời, còn ngoảnh mặt đi, tay không ngừng lau lau chùi chùi tuy nhiên nàng lại không chú tâm mấy thành ra những cái nồi

niêu hãy còn dính rất nhiều dầu mỡ.

- Nàng đang giận ta sao? – Dương Tiêu Phong lờ mờ đoán ra nguyên do tại sao nàng có thái độ như vầy liền ái ngại hỏi.

- Ai mà thèm ganh tức chứ!

Nữ Thần Y buông một câu khó chịu xong mới cảm thấy thất thố, nhớ lại

chàng đâu có hỏi nàng câu đó đâu. Mà giọng nói của nàng vừa thốt ra

chứa đầy nỗi ai oán, tựa hồ như bị ủy khuất, bị dồn nén bấy lâu ngày nay mới được dịp thoát ra ngoài.

Cặp mắt Dương Tiêu Phong mở lớn, bụng cười thầm, chàng đương nhiên biết

vì lý do gì mà khiến cho hành động của nàng thái quá vậy. Trong lòng

chàng tức thì dâng lên một cảm giác ấm áp.

Ánh mắt Dương Tiêu Phong nhìn gương mặt xinh đẹp của Nữ Thần Y, từ từ

lướt đến đôi môi hồng nộn, trong mắt ngọn lửa lóe lên, dường như nàng

ngon miệng hơn so với những đồ ăn thức uống của Yên Chi dâng lên khi

nãy, mà chàng muốn từng miếng từng miếng đem nàng… ăn thịt.

- Nhìn nô tì sẽ no sao? Còn không mau trở về ăn đi, đến lúc bị những

người kia ăn sạch đồ ăn rồi thì đừng có than đó! - Nữ Thần Y hờn giận

nói, chủ yếu là để tránh cái cảm giác nóng rực hai bên má, nếu không cứ

để ánh mắt chàng nhìn chằm chằm nàng sẽ phát run đến chết.

Cơ mà Nữ Thần Y tuy ngoài miệng nói vậy thôi nhưng cũng chưa chịu dời đi sự chú ý của chàng, bằng chứng là nàng làm động tác điệu đàng quen

thuộc, tức là dịu dàng vén tóc qua một bên vai.

Phía bên cạnh Nữ Thần Y, Dương Tiêu Phong đợi cơn chấn động mạnh trong lòng qua đi mới nheo mắt hỏi:

- Nàng nói có thật không đó?

- Thật điều gì?

- Không có hờn ta chút nào sao?

- Không có! Một chút cũng không có! – Nữ Thần Y mím chặt môi khẳng định.

- Thật không? – Dương Tiêu Phong không tin.

Đến nước này, Nữ Thần Y thấy chàng cứ đeo theo nàng dai dẳng chất nghi hoài vậy, nàng cong môi lên tức tối nói:

- Lừa ngài ngài sẽ chết!

Lời vừa thốt ra của Nữ Thần Y làm Dương Tiêu Phong vừa bực mình vừa buồn cười.

Hai người ngồi im lặng bên nhau không nói gì nữa. Nữ Thần Y cầm chiếc

khăn thoăn thoắt kỳ cọ mớ nồi niêu, làm ra vẻ mấy cái đồ nung bằng đất

sét đó rất hấp dẫn đối với nàng.

Hồi lâu sau Dương Tiêu Phong nhìn lên trời, bâng quơ chép miệng:

- Bất quá hứa với nàng, mai này trở về kinh thành sẽ… cho thôi việc hết

những người hầu nữ, nói Lôi nhị thúc mướn toàn hầu nam là được rồi…

Nữ Thần Y tự nhiên cắt ngang lời chàng đang nói:

- Người ta nói đại trượng phu ưa năm thê bảy thiếp lắm...

Dương Tiêu Phong nghe nàng vơ đũa cả nắm vậy, phật lòng nói:

- Ể! Ta không phải vậy đâu nhé!

Nữ Thần Y hứ dài:

- Trên đời này có đàn ông nào mà không vậy đâu?

- Có chứ! - Dương Tiêu Phong hăm hở quả quyết - Là a mã của ta đó, ông tới khi qua đời chỉ biết có mỗi mình ngạch nương ta.

- Thật không?

- Thật chứ, nàng có thể đi hỏi Lôi nhị thúc ta.

- Không tin!

- Nàng…

Dương Tiêu Phong thấy Nữ Thần Y cứng cổ cố chấp quá, cảm giác vừa tức

giận vừa tức cười. Chàng tự nhủ trong binh doanh từ xưa tới nay không

bao giờ có ai dám nghi ngờ chàng đâu, liền cao giọng nói:

- Nàng đúng là một cô nương không biết trời cao đất rộng là gì, ở nơi

hoang vắng như vầy một mình, còn không biết… hạ mình dịu dàng với bổn

vương gia! Xem ra nếu như ta không trừng phạt nàng cho tốt, nàng căn

bản không thể là một nương tử nhu thuận khả ái được!

Dương Tiêu Phong lớn tiếng nói, xong lại bổ sung thêm một câu:

- Dĩ nhiên là nương tử của ta!

Nữ Thần Y nghe trang nam tử có vẻ gia trưởng này đang cố tình dùng danh

phận cao quý của y để chèn ép nàng, bèn quay sang mặt đối mặt với y, trề môi dài giọng:

- Nói gì? Ai thèm làm thê tử của ngài? Á! Buông nô tì ra!!!

Nữ Thần Y thốt lời khiêu khích chưa xong đã phải thét lên, bởi vì trong nháy mắt Dương Tiêu Phong dang tay ôm nàng.

- Ở giữa chốn thanh thiên bạch nhật ngài muốn làm gì thế?! – Chiếc khăn

trong tay nàng rơi xuống đất, Nữ Thần Y xô mạnh Dương Tiêu Phong ra,

đứng phắt dậy long mắt hỏi.

Dương Tiêu Phong cũng vụt đứng lên theo.

- Tự cổ chí kim chưa từng có nữ nhân nào dám mở miệng ngăn cản ta như

nàng. Bổn vương gia hôm nay không trừng phạt nàng, nàng chắc chắn sẽ

leo lên đầu ta giương oai!

Dương Tiêu Phong cau mày nói, thanh âm vang ra nghe rất oai nghiêm, và

chàng cũng tuyệt nhiên không để ý tới cái động tác vô phép tắc của kẻ nô tì trước mặt. Nữ tử thần y thân phận thấp bé, lại đang khinh khỉnh giơ tay chỉ mặt cảnh cáo chàng, hòa với tiếng thét của nàng thật là rất

trái tai gai mắt.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 111
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...