Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 113

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Thế nhưng bên ngoài tôi không có nhà a! Lão gia có đưa cho cô chía khóa nhà chuyển cho tôi không?”

Bát phu nhân lắc đầu: “Hai người có thể thuê a! Không đúng, không phải hai người, là đại thiếu gia, ý của lão gia, chị cả không cần đi ra ngoài ở, chị cả có thể trở về Hồng Kông bên kia ở.”

Đại phu nhân đau lòng con trai, đáng tiếc trên người bà tiền tài đều đã dùng hết: “Hiện tại tiền bạc của tôi rất ít, chuyện của Hoài Ninh, cô cũng biết đấy, cô cho tôi mượn ít tiền a!”

Bát phu nhân lúc bình thường bị bà ức hiếp không biết bao nhiêu lần, lúc này không bỏ đá xuống giếng cũng không tệ rồi: “Thật có lỗi, tôi vừa hết tiền, đi thong thả không tiễn.”

Bảo Châu vừa vặn nghe thấy được, nghĩ đến là người một nhà, bát phu nhân không có, cô có a! Như thế nào không đến hỏi cô?

Cô chạy tới hô to: “Con có! Con có!”

“Bảo Châu con…” Đại phu nhân muốn nói, kinh ngạc lại mang thêm vài phần hổ thẹn, ngày xưa bà làm khó dễ Bảo Châu không ít, đến lúc này, thật không nghĩ tới người sẽ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi lại là cô.

Bảo Châu rất nhanh gỡ xuống một bộ vòng tay vàng khảm ngọc đưa cho đại phu nhân: “Cầm cái này, nếu không đủ, trên lầu con còn có tiền, con đi lấy.”

“Không cần, đã đủ rồi! Đã đủ rồi! Bảo Châu cám ơn con!” Đại phu nhân nghĩ đến chính mình ngày xưa lúc cô kính trà, cũng chỉ cho cô một bộ vòng tay vàng nhỏ xíu, hôm nay Bảo Châu cho một bộ nặng trịch này, nhìn ngọc cũng là thượng thừa đấy, có lẽ rất đáng tiền.

Bảo Châu nở nụ cười: “Vậy là tốt rồi!”

Nói xong cô nghe thấy tiếng cục cưng khóc, bối rối hướng trên lầu chạy tới.

Nhìn bóng lưng cô rời đi, Lục Hoài Ninh đột nhiên cảm giác mình trước kia chướng mắt cô, đó là một chuyện rất ngu ngốc…

Khi Côn Sơn trở lại, đã muộn, nhìn qua hai cục cưng xong, dựa vào Bảo Châu nằm xuống, Bảo Châu cảm giác được sự hiện hữu của hắn, kéo qua cánh tay của hắn, cho mình đệm lên đem làm gối đầu ngủ.

Côn Sơn đem cô ôm vào trong ngực nói: “Thực xin lỗi, gần đây bận quá, đợi một thời gian nữa chúng ta xuất ngoại đi chơi.”

Bảo Châu mân mê cái miệng nhỏ nhắn: “Lần trước anh cũng nói như vậy.”

Côn Sơn nói: “Gần đây thật sự rất bận, qua năm sáu ngày phải về Vận Thành, đưa lương thực qua đó, hơn nữa chính phủ Vận Thành rất nể tình, nghe nói hắn muốn xây dựng bệnh viện và trường học miễn phí, liền phê chuẩn xuống, không lấy một xu. Trở về thuận tiện tham gia nghi thức khởi công.”

“Nghi thức khởi công?” Bảo Châu chưa từng nghe qua.

Côn Sơn nói: “Thuận tiện mang em trở về, xử lý xong sẽ trở lại, trong nhà cửa hàng và phòng ở lần này thật sự đều phải xử lý, ba ba cố ý về sau ở lại đây, ông cảm thấy chuyện của anh trai, không còn mặt mũi trở về.”

Bảo Châu cho tới nay đều là Côn Sơn ở đâu cô ở đó: “Được a!”

So với lúc Lục Hoài Ninh xám xịt rời đi, Lục Côn Sơn cách hơn mười ngày, mang theo Bảo Châu về, quả thực là lại một hồi vinh quang trở về, thời điểm phát lương thực, Côn Sơn mang theo Bảo Châu đứng ở một chỗ rất xa dùng kính viễn vọng nhìn xem, thấy mọi người đi nhận lương thực, đều là một bộ dạng rất vui vẻ bọn họ cũng vui vẻ theo.

Bệnh viện cùng trường học bên kia, lúc Côn Sơn mang theo Bảo Châu đi tham gia nghi thức khởi công, thị trưởng đã tới tham gia rồi, nghe nói là vì Diêm Tích Sơn nghe chuyện Lục Côn Sơn gần đây, rất là tán thưởng người trẻ tuổi này đã từng ở trong mắt hắn xem là khó thành công.

Mới ngắn ngủn hơn một năm, Lục Côn Sơn đi ra ngoài, cư nhiên dùng tốc độ cực nhanh làm giàu, sau đó lại còn không quên quê quán, tuy là lấy danh nghĩa của Lục lão gia trở về làm từ thiện, nhưng vẫn làm cho Diêm Tích Sơn bắt đầu chú ý người trẻ tuổi gần đây danh tiếng rất thịnh này, không chỉ là Diêm Tích Sơn, ở Thái Nguyên người nào đó lúc ở trên báo chí nhìn thấy tin tức của Lục Côn Sơn cùng Bảo Châu, đột nhiên minh bạch con của mình vì cái gì mỗi lần vừa nhắc tới Lục Côn Sơn, thì mặt mũi tràn đầy ưu thương, tình địch như thế, chỉ có thể trách con của ông xui xẻo?

Hội từ thiện ở tỉnh cũng phái người đến, nhờ Côn Sơn mang một bộ chữ do chính tay hội trưởng bọn họ viết về cho Lục lão gia, phía trên chỉ có một chữ: “Thiện.”

Lục lão gia cả đời bị người ta gọi là gian thương không nghĩ tới lúc về già lại nhận được một chữ “Thiện”, đối với Lục lão gia gần đây ưa thích học đòi văn vẻ mà nói, đây là một chữ thật tốt, từ nay về sau vô luận ông đi đến nơi nào, đều là nhà từ thiện, có ít người không hề gọi ông là ông chủ Lục, mà gọi là Lục đại thiện nhân.

Mà Côn Sơn cũng hưởng ánh sáng của ông già, khắp nơi được người xưng là nhà từ thiện.

Nhà từ thiện có rất nhiều chỗ tốt đấy, đương nhiên hắn cũng ở mấy tháng về sau mới phát hiện…

Côn Sơn giải quyết xong mọi chuyện, thuận tiện công khai biểu thị cửa hàng trong nhà có thể bán, muốn mua có thể tìm thư ký của hắn liên hệ, thư ký của hắn sẽ ở ở chỗ này một thời gian ngắn.

Mà hắn đem chuyện xử lý không sai biệt lắm về sau, mang theo Bảo Châu định rời đi, nhận được điện thoại từ Thái Nguyên gọi tới, là một vị Trương tiên sinh cũng làm từ thiện, nghe Côn Sơn làm từ thiện, nói là muốn mời hắn đi Thái Nguyên ăn một bữa cơm.

Côn Sơn vốn định do dự một chút, đi điều tra chi tiết rõ ràng về người nọ, kết quả Bảo Châu có chút đói bụng, lại do cô tiếp điện thoại, Bảo Châu mịt mờ lắc lư mà gật đầu nói: “Được! Chúng tôi đói bụng, cám ơn a!”

Côn Sơn không đi cũng chỉ có thể kiên trì đi, kết quả vừa đến nhà hàng nơi ước hẹn, hắn trợn tròn mắt, vị Trương tiên sinh tự xưng làm từ thiện kia đưa bọn họ đến một mái hiên, trong ghế lô ngồi hai người, một người đàn ông trung niên ngồi ở đó lộ ra bình thản thong dong cùng một vị phu nhân bộ dạng thùy mị, người đàn ông trung niên trên tay đeo ngọc ban chỉ, trong túi áo có một chiếc đồng hồ, lại chỉ mặc một bộ quần áo bình thường bằng bông, vị phu nhân có vẻ bí hiểm mặc một bộ sườn xám mạ vàng màu tím đen lộ ra đoan trang thích hợp, cách ăn mặc đều rất quý phái.

Trương tiên sinh thấy bọn họ ngạc nghiên, giải thích nói: “Hai vị này là cậu mợ của tôi, thật ra là cậu tôi muốn gặp hai vị, tôi còn có việc, cáo từ trước.”

Trương tiên sinh nói xong liền rời đi, Côn Sơn trong lòng khó chịu, không đợi hai người kia mở miệng, lôi kéo Bảo Châu định quay người đi, mở cửa ra lại bị ngoài cửa chẳng biết lúc nào nhiều ra hai gã gia đinh ngăn lại.

Côn Sơn vung tay chuẩn bị ra quyền, lại nghe người đàn ông trung niên kia nói một câu làm cho Côn Sơn quay đầu: “Tôi là cha của Thẩm Kỷ Lương.”

“Thẩm lão gia, ông có chuyện gì muốn nói với chúng tôi?”

“Mời ngồi, trước dùng cơm a! Tôi không có ác ý.” Người đàn ông nói.

Côn Sơn hiện tại muốn rời đi, về sau sợ lúc gặp mặt sẽ xấu hổ, tương lai có lẽ hắn sẽ có một ngày trở lại Sơn Tây, cần gì phải đắc tội với người trước mắt này, tương lai chịu khổ có thể là chính mình, có câu sơn ngoại hữu sơn người giỏi còn có người giỏi hơn, càng là người khiêm tốn nhã nhặn, khả năng càng là đại thần không thể đắc tội.

Đành phải kiên trì ngồi xuống, trong bữa tiệc người đàn ông trung niên hỏi tình hình gần đây của Thẩm Kỷ Lương, Côn Sơn có chút kinh ngạc: “Ngài không biết tình hình gần đây của hắn?”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 113
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...