Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 183

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Như vậy đối với cả hai đều tốt, sau khi đi Quảng Châu, nghe nói nô bộc trong nhà đều bị phân phát, hắn cũng không có nhớ tới sự hiện hữu của cô.

Lúc Côn Sơn đi vệ sinh ra, từ xa nghe thấy một trận roi quất, âm thanh rất nặng, người bị đánh có lẽ bị thương không nhẹ.

Trong sân hắn, không cho phép bất luận kẻ nào sử dụng bạo lực ngược đãi người khác, tên gia hỏa nào lớn mật thế?

Hắn đi lên phía trước một đoạn, xuyên qua bụi hoa nhìn sang. Chỉ thấy chủ gánh hát đang vung roi sắt quất lên người Diệp Dung Thanh: “Tiện chân, chạy đến hậu viện làm cái gì? Muốn lười không dễ dàng như vậy, nếu còn muốn ăn cơm thì đi hát kịch Ngọc Lan Hương.”

Diệp Dung Thanh bị đánh đến da tróc thịt bong, toàn thân đều bị thương, nhưng chỉ là nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, không có một tia phản kháng, cũng không có giải thích. Nước mắt tựa hồ sớm đã khóc khô, chỉ còn lại vẻ mặt mỏi mệt, cùng thân thể lung lay sắp đổ.

Ánh mắt đã chết lặng trong một giây tiếp xúc với Côn Sơn, phảng phất một lần nữa dấy lên hi vọng, cô đứng yên hồi lâu, cuối cùng từ trong cổ họng bài trừ đi ra ba chữ: “Nhị thiếu gia…”

Côn Sơn bước nhanh đi qua, một phen đoạt được roi trong tay bang chủ: “Ở trong sân của tôi đánh người, chính là phá quy củ của tôi. Trong sân của tôi há để ông giương oai?”

“Dạ, phải, phải. Tiểu nhân không dám, không đánh ả nữa là được.” Bang chủ liên tục đồng ý.

Côn Sơn nói: “Cô ấy cũng là người, giống như tôi và ông, thân thể da thịt đều là của cha mẹ, ông không phải cha mẹ cô ấy, không có tư cách đánh cô ấy, về sau nếu để cho tôi biết rõ ông lại đánh cô ấy, hoặc là bắt nạt người khác, coi chừng Lục Côn Sơn tôi không để cho ông mặt mũi.”

“Tiểu nhân biết sai, về sau sẽ không như vậy nữa!”

Côn Sơn phất phất tay, sau đó xoay người muốn đi, lại đột nhiên bị Diệp Dung Thanh ôm lấy ống quần, Côn Sơn lạnh lùng quát lớn: “Buông ra!”

“Nhị thiếu gia! Tôi biết trước kia là tôi sai, tôi có mắt không tròng, thiếu gia đại nhân đại lượng nghĩ tình chúng ta là thanh mai trúc mã, cứu tôi với! Tôi ở trong gánh hát một ngày cũng không chịu nổi.” Cô thật sự rất hối hận, từ khi cô cự tuyệt Lục Côn Sơn, giá trị lợi dụng của cô đã hết, đại phu nhân chẳng những không để cô gả cho đại thiếu gia làm thiếp, còn sai người đem cô bán vào gánh hát.

“Có thể.” Tích thủy chi ân, dùng suối tuôn tương báo, chuộc thân cho cô không thành vấn đề.

Côn Sơn nói xong xoay người rời đi, không có chút nào lưu luyến.

Trở lại yến tiệc, lão gia tử vẫn còn nghe hí kịch, Bảo Châu ngồi ở bên cạnh ngủ gà ngủ gật, nước miếng làm ướt cả khăn trải bàn, có thể là bởi vì nóng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực lên.

Côn Sơn nói với mọi người một câu “Mọi người tùy ý, Bảo Châu mệt rồi, con trước mang cô ấy về phòng.” Sau đó cẩn thận ôm Bảo Châu dậy, hắn sợ đi nhanh, gây ra âm thanh lớn, sẽ đánh thức Bảo Châu, bỏ dép lê ra, đi chân trần ôm cô về phòng, đặt ở trên giường mềm mại, đắp chăn lên cho cô, mở quạt điện xong, ở bên cạnh cô nằm xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô, vụng trộm ấn xuống một nụ hôn, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn Bảo Châu ngủ nhẹ giọng nói: “Những lời này có lẽ anh chưa từng nói với em, nhưng trong lòng anh sớm đã rõ ràng. Đó chính là, vợ à, anh yêu em!”

Diệp Dung Thanh được chuộc thân về sau, đi tới trước mặt Côn Sơn, rơi nước mắt đầy mặt đối với hắn nói: “Cảm ơn Nhị thiếu gia giúp tôi chuộc thân, Dung Thanh không có chỗ để đi, mong Nhị thiếu gia thu lưu tôi, tôi có thể không cần tiền công! Chỉ cần có chén cơm ăn là tốt rồi.”

Côn Sơn nhớ tình nghĩa ngày xưa giúp cô chuộc thân, cũng không có nghĩa là hắn sẽ ngốc đến nổi đem người rất có khả nằng làm cho Bảo Châu hiểu lầm giữ ở bên cạnh, khoát tay áo nói: “Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến, nhưng trong nhà đã đủ người.”

Bảo Châu nghe xong, cắn miếng chuối tiêu nói: “Không đúng! Côn Sơn, trước đó không lâu anh còn nói muốn thuê người mà.”

Côn Sơn đối với vợ của mình rất im lặng, nhất thời không phản bác được.

Còn có, hắn lúc nào nói muốn thuê người? Sao hắn không nhớ?

Diệp Dung Thanh lập tức nói: “Muốn thuê người, hãy nhận tôi đi, tôi lập tức có thể làm việc.”

Côn Sơn vừa định cự tuyệt, chợt nghe Bảo Châu một lời đáp ứng nói: “Được! Côn Sơn nói võ quán A Hổ cần thêm người, tôi lập tức gọi người dẫn cô đi qua.”

Sắc mặt Diệp Dung Thanh lập tức cứng đờ, một lát sau mới nói: “Tôi là một cô gái, bên trong võ quán đều là đàn ông có lẽ sẽ không tốt lắm đâu?”

Côn Sơn không biểu lộ gì, đó là cô tự mình lựa chọn.

Côn Sơn muốn chiếu cố chính là Bảo Châu, Côn Sơn giơ tay lột trái vải cho Bảo Châu, nhét vào trong miệng cô: “Ngọt không?”

“Rất ngọt!” Bảo Châu con mắt nhắm lại, làm ra vẻ rất hưởng thụ.

Diệp Dung Thanh nhìn ở trong mắt, khổ trong lòng, cô không nghĩ tới Nhị thiếu gia sẽ phát đạt như vậy, nếu như lúc trước không phải cô tuyệt tình, hiện tại cuộc sống của Thiếu phu nhân, hưởng thụ sủng ái của thiếu gia hẳn là cô.

Nhưng còn nhiều thời gian, cô muốn làm chính thê có lẽ không có khả năng nữa, nhưng làm thiếp cô cũng nguyện ý, Diệp Dung Thanh nói: “Nhị thiếu gia, tôi thật sự không còn chỗ để đi, thiếu gia có lòng tốt xin hãy cho tôi ở lại! Tôi van xin thiếu gia.”

Một bên Bát phu nhân thấy vậy nói: “Chị cả gần đây ở bên đại thiếu gia, chỉ có một nha hoàn chiếu cố làm sao đủ, cô trước kia được chị cả tuyển vào, cô đi qua đó có lẽ chị cả sẽ rất cao hứng, buổi chiều máy bay trở về Quảng Châu, cô đi theo qua đó đi!”

“Tôi…”

“Như thế nào chọn ba tuyển bốn, thật sự đến bước đường cùng, hay là muốn ở lại chỗ này câu dẫn đàn ông?” Côn Sơn là người chính trực, nhưng Lục lão gia vốn là thê thiếp thành đàn, nha đầu Diệp Dung Thanh kia hiện tại không giống ngày xưa nữa, chẳng những là ca kỹ ở Vận Thành, hơn nữa còn xinh đẹp hơn xưa rất nhiều, vạn nhất lão gia vừa ý thu phòng, vậy Bát phu nhân như bà phải làm sao?

Đương nhiên phải đề phòng chuyện chưa xảy ra, giao cho Lục Hoài Ninh và đại phu nhân có lẽ sẽ an toàn.

Diệp Dung Thanh nói: “Đó là lúc trước, chính đại phu nhân đã bán tôi vào gánh hát.”

“Lần này tôi nghĩ chị cả sẽ không dám, nếu chị cả đối với cô không tốt, đuổi cô đi, tôi sẽ ra mặt làm chủ cho cô.” Bát phu nhân nói.

Bát phu nhân đã nói như vậy rồi, cô cũng không thể kiên trì tiếp, đành phải miễn cưỡng đáp ứng: “Vâng, tôi đây nghe theo lời Bát phu nhân.”

Côn Sơn nghe vậy viết một tờ chi phiếu đưa tới: “Không cần miễn cưỡng, bây giờ cô là người tự do, cô muốn làm thì làm, không muốn làm có thể cầm số tiền này làm một chút buôn bán nhỏ, hoặc là tìm một nhà khá giả gả đi, cái này coi như là đồ cưới tôi tặng cô.”

Diệp Dung Thanh từ chối nói: “Tôi không thể nhận, thiếu gia đã giúp tôi quá nhiều rồi.”

“Cầm đi! Chuyện tôi có thể làm cho cô cũng chỉ bấy nhiêu thôi.” Nhiều hơn nữa cũng không có.

“Vâng.” Nghe ra trong giọng nói hắn vô tình, Diệp Dung Thanh rưng rưng nhận lấy: “Cám ơn thiếu gia.”

“Cô thu thập một chút, đi tìm Thẩm mẹ, kêu Thẩm mẹ đưa cô lên máy bay, không cần mua vé.” Người trong nhà hắn đi máy bay, luôn luôn không mua vé.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 183
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...