Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 167

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Côn Sơn nghe xong có chút bất đắc dĩ nói: “Không phải tôi làm. Mấy ngày trước hắn sai người làm nổ xe của tôi, nếu tôi sớm muốn làm, còn chờ tới bây giờ? Cám ơn ngài nói cho tôi biết những chuyện này, đêm nay tôi đi nội đường một chuyến, tôi muốn tất cả sẽ được phơi bày.”

“Tôi có thể không tin cậu sao? Cậu nói không phải cậu, tôi sẽ tin tưởng không phải cậu. Nhưng tên khốn nạn nào đã ám sát Thù đường chủ? Hành tung của Thù đường chủ chỉ có người trong nội đường biết rõ, tôi hoài nghi là người trong nội bộ, có phải là có người cố ý ám sát Thù đường chủ, muốn vu oan cho cậu không, sau đó ngư ông đắc lực?” Nếu như là thật sự, người này dụng tâm không thể không độc, kế hoạch cũng đủ cẩn thận chu đáo. Không phải Côn Sơn vậy chuyện này phức tạp rồi.

Côn Sơn nghe xong cũng hiểu được đau đầu: “Xem ra ta gần đây, có phiền toái.”

Buổi tối đến trong nội đường, Thù đường chủ ngồi trên xe lăn ánh mắt hắn nhìn Côn Sơn không còn hàm súc nữa, mà ánh mắt của hắn như muốn giết người, sắc mặt còn hơi tái nhợt, nhìn thấy Côn Sơn lộ ra kích động: “Nghịch tặc, mày còn dám tới đây!”

Côn Sơn đang uống trà, nghe hai chữ nghịch tặc, một miệng trà phun trên bàn, Thù đường chủ là xem kịch nhiều quá hay sao? Cả nghịch tặc cũng kêu được. Côn Sơn ổn định lại, thản nhiên nói: “Ngài nói tôi? Tôi vì cái gì không đến trong nội đường, nghe nói ngài bị phục kích, tôi tới thăm ngài một chút.”

“Mèo khóc chuột!” Thù đường chủ xì mũi coi thường.

Côn Sơn nói: “Nghe nói có một số anh em cho rằng là tôi làm, các người nghĩ như vậy tôi cũng không có biện pháp, nhưng mọi thứ phải có chứng cớ, Lục Côn Sơn tôi có thể thề với trời, chuyện này không phải tôi làm. Nguyện ý cho điều tra, tôi cây ngay không sợ chết đứng.”

Côn Sơn nói xong trong phòng họp một mảnh yên tĩnh.

Thù đường chủ lại nói: “Thề ai không làm được? Thề có tác dụng, còn cần cảnh sát làm gì?”

Côn Sơn ngẩng đầu nhìn hắn một cái nói: “Vậy ngài có thể thề mấy hôm trước phái người đi nổ xe của tôi không phải là ngài được không? Tôi dám thề, ngào dám sao?”

Sự tình đến hôm nay, nếu như đã là vũng nước đục, hắn đã có hiềm nghi , không ngại đem đầm nước quấy càng loạn, ngược lại đối với hắn có lợi.

“Mày nói bậy cái gì! Mày cho rằng tao phái người đi nổ xe của mày, cho nên mày sai người ám sát tao? Cái này là động cơ giết người của mày à? Chuyện cho tới bây giờ đã tra ra manh mối đi? Chính là hắn, hắn có động cơ giết tôi!” Đem đen nói thành trắng, Thù đường chủ có đầu lưỡi tốt thật.

Đối với Thù đường chủ nổi trận lôi đình, Côn Sơn lộ ra rất trấn định; “Có phải tôi làm hay không, ngài và tôi nói, đều không tính gì hết. Để cho người của Đường Khẩu đến điều tra a! Nếu tra ra là tôi, tôi mặc cho mọi người xử trí. Chuyện ngài cho người nổ xe tôi, cũng phải điều tra cho rõ a! Chiếc xe kia bây giờ đang ở trong kho hàng nhà tôi, mấy mảnh lựu đạn tôi còn giữ.”

Thù đường chủ nhất thời không thể quyết định vấn đề tra hay không tra này được, chuyện Lục Côn Sơn ám sát hắn không biết là thật hay giả, còn chuyện hắn làm, hắn đương nhiên biết rõ.

Quan điểm của Bồi đường và các chư vị đại gia mới trọng đại, phải tra, tra rõ!

Hai chuyện cùng một chỗ, ắt sẽ khiến cho anh em trong bang nghi kỵ bàng hoàng.

Côn Sơn tuyệt không bối rối, Thù đường chủ thì lại luống cuống.

Hắn suy nghĩ biện pháp, không để cho người của Đường Khẩu tới tra, hắn điện thoại tới Tổng đường, mời bạn tốt của hắn ra, nếu là bạn bè, vậy là dễ nói chuyện rồi, một bữa cơm xuống, hắn nói hết lời ngon ngọt, lại đút một khoản tiền cho đối phương: “Tôi muốn Lục Côn Sơn không trở mình được.”

Đối phương cầm tiền, tự nhiên hắn nói cái gì cũng tốt: “Ngài yên tâm, tôi sẽ đứng ở bên ngài, hai chúng ta cùng nhau liên thủ, cho dù hắn là địa phương rắn rít cũng không sợ.”

“Mặc kệ Lục Côn Sơn có phải là hung thủ hại tôi biến thành tên què hay không, dù sao tôi cũng sẽ không thể dễ dàng để hắn ở trước mắt tôi đi tới đi lui. Đả thương tôi hẳn là một cây súng ngắn tam thất thức, tôi đem tới một cây, ngày mai lúc gặp mặt hắn, nghĩ biện pháp đặt vào chỗ bí mật trong xe hắn, hoặc là trong nhà hắn, sau đó lại do cậu tìm ra, cái đó chính là chứng cớ!”

Vị điều tra viên kia gật đầu, thò tay tiếp nhận súng ngắn trong tay Thù đường chủ.

Ngày hôm sau, điều tra viên rất kiêu ngạo đối với Côn Sơn nói: “Lục phó đường chủ, hiện tại tôi muốn đi xem xét chiếc xe kia của ngài, xem có dấu vết gì để lại không.”

Sáng sớm Côn Sơn đang ở trong chăn cùng vợ vuốt ve an ủi, nhưng đối phương là điều tra viên, hắn bất mãn cũng không có biện pháp, vẻ mặt chưa thỏa mãn một bên nghe điện thoại, một bên ngồi dậy nói: “Vậy ngài tới đi! Địa chỉ nhà của tôi là lộ XX số XX.”

Nói xong Côn Sơn cúp điện thoại, quay đầu hôn trán Bảo Châu một cái, bắt đầu mặc quần áo.

Cư nhiên cúp điện thoại!

Cư nhiên không phái xe tới đón hắn!

Quá không lễ phép rồi!

Điều tra viên một bên oán niệm, một bên kêu một cỗ xe kéo, đi nhà Côn Sơn.

Một buổi sáng nghiêm chỉnh, Côn Sơn và hắn đi lang thang trong nhà, đi dạo có chút mệt mỏi, rốt cục nhịn không được nói: “Điều tra viên, ngài còn muốn xem cái gì?”

“Không có gì, tôi muốn uống trà.” Lòng hắn muốn Lục Côn Sơn đi pha trà a! Hắn sẽ thừa cơ hội thả chứng cứ phạm tội.

Côn Sơn gọi người rót trà, điều tra viên lại nói: “Nếu cậu có việc thì cứ đi làm, không cần phải quan tâm tôi.”

“Không có việc gì, hôm nay tôi đã xin nghỉ không cần đi đến cửa hàng.” Hắn ngẫu nhiên sẽ xin một hai ngày, mỹ kỳ danh viết nghỉ ngơi, nhưng thật ra là ở nhà với vợ.

“Vậy, nghe nói nhà của cậu có một con chim to , có thể ôm đến cho tôi xem một chút được không?” Dù sao chỉ cần Lục Côn Sơn đi là được.

Côn Sơn tuy bất mãn, nhưng vẫn cau mày nói chờ một chốc, đi lên lầu tìm Tiểu Hoàng, bình thường buổi sáng Tiểu Hoàng không phải ở trong sân ăn điểm tâm, thì chính là ở dưới giường Bảo Châu lười nhác.

Bảo Châu ngủ nướng bao lâu, Tiểu Hoàng sẽ nằm bấy lâu, bình thường lúc Côn Sơn mở cửa sổ ra, Tiểu Hoàng nếu cao hứng sẽ tự mình bay đến trong phòng, thu lại cảm giác buồn ngủ.

Thừa dịp Côn Sơn lên lầu, điều tra viên móc súng ngắn trong túi áo ra, đang định đặt dưới ghế sa lon, đột nhiên một con quái vật khổng lồ hướng phía hắn bay tới, điều tra viên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lúc mở mắt ra, một đôi mặt lợi hại không bình thường đang cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ.

Điều tra viên hướng chỗ ngồi bên cạnh dời đi, thấy trong đại sảnh chỉ có hắn và con chim to này, hắn không thích ánh mắt con chim này nhìn hắn, như là đang nhìn một miếng đồ ăn di động, cầm súng đối với chim to uy hiếp nói: “Nhìn cái gì? Lại nhìn, ông đây sẽ bắn mày!”

Kỳ thật hắn đã hiểu lầm, Tiểu Hoàng không phải muốn ăn hắn, mà là đang phẫn hận, vì cái gì!

Vì cái gì ông ngồi trên cái ghế dành riêng cho tôi?

Đã đoạt ghế của tôi, còn muốn đập chết tôi?

Tiểu Hoàng càng tức giận, đập cánh một cái bay qua, điều tra viên ngã nhào trên đất, thời điểm té xuống tay đụng phải bình trà sứ trên bàn, lập tức đinh đinh đang nát đầy đất.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 167
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...