Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 195

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Cũng may hắn cũng không yếu, nếu không làm sao giữ được vợ?

Côn Sơn thở dài về sau, tiếp tục lau tóc cho Bảo Châu.

Bảo Châu nhàn rỗi nhàm chán, cầm lược nhỏ chải lông cho Tiểu Hoàng, miệng lẩm bẩm: “Tiểu Hoàng nghe lời, Tiểu Hoàng nghe lời, Tiểu Hoàng cưng phải ngoan ngoãn ngồi, ngày mai cưới vợ cho cưng.”

Tiểu Hoàng rất phiền muộn, lời này Bảo Châu đã niệm thành thói quen, nhưng nó ngay cả bóng vợ cũng còn không có gặp.

Hai ngày sau, Bảo Châu đang ở trong sân chơi, Thẩm mẹ đột nhiên chạy tới: “Thiếu phu nhân đã xảy ra chuyện, thiếu gia đi cứu Diệp tiểu thư, Diệp tiểu thư vì đỡ cho thiếu đi một đao, hiện tại nằm ở trong bệnh viện. Thiếu phu nhân tôi và cô đi bệnh vệ thăm cô ta!”

Bảo Châu nghe xong, cảm thấy rất cảm kích Diệp Dung Thanh, nói câu chờ tôi một chút, trở về phòng tìm một cục vàng, Thẩm mẹ thấy nói: “Thiếu phu nhân, cô cầm cái này làm gì?”

“Cảm ơn cô ấy cứu Côn Sơn.”

“Cái này cũng quá nhiều đi nha? Vô cùng quý.” Thẩm mẹ cảm thấy Tiểu Tam vẫn không hài lòng đâu.

“Côn Sơn so với nó quan trọng hơn.” Vàng có thể so với Côn Sơn quan trọng hơn sao? Bảo Châu nói xong ôm cục vàng nặng trịch lên xe.

Trong một gian phòng bệnh của một bệnh viện nào đó ở Quảng Châu.

Diệp Dung Thanh nằm trên giường bệnh, mặt trắng như tờ giấy, run rẩy miệng miệng, kêu người đứng cạnh cửa sổ: “Nhị thiếu gia.”

“Cô đã tỉnh? Bác sĩ nói cô không có gì đáng ngại, dưỡng bệnh cho khỏe. Đại ca bên kia tôi sẽ giúp cô nói một tiếng.” Côn Sơn xoay người, nhìn co một cái nói.

“Cảm ơn nhị thiếu gia. Lần này nếu không có thiếu gia, tôi thật không biết sẽ ra sao.”

“Chuyện phải làm, nếu không phải Bảo Châu khiến cho chính mình đầy bơ, có lẽ cô cũng không bị bắt.” Côn Sơn thản nhiên nói.

“Nếu như không có cô ấy, anh cũng sẽ cứu em, em biết rõ. Nhị thiếu gia, anh còn yêu thích em đúng không?” ánh mắt cô mông lung ngồi dậy, bao hàm thâm tình nhìn về phía Côn Sơn, nếu như một tia tình nghĩa cũng không có, vậy làm gì phải mạo hiểm tới cứu cô?

“Cô nằm xuống nghỉ ngơi, đừng làm miệng vết thương vỡ ra.” Côn Sơn duỗi tay đè chặt vai của cô, để cô đừng lộn xộn, miệng vết thương một khi bị rách, sẽ chậm khỏi, lại là mùa hè, có thể sẽ thật phiền toái.

Diệp Dung Thanh nghe xong, chẳng những không có nằm xuống, ngược lại vươn tay ôm lấy eo Côn Sơn, mỉm cười nói: “Nhị thiếu gia, anh quả nhiên vẫn quan tâm em, em biết trước kia là em sai, anh ý chí sắt đá, trách em oán em, em sẵn sàng tiếp nhận. Nhưng em không quên được anh, em sẽ chờ anh, sẽ cố gắng làm anh lại thích em. Để cho em làm tiếp của anh a!”

“Buông tay.” Côn Sơn muốn lạnh lùng làm mất tay của cô, lại sợ đụng tới vết thương của cô, cho nên động tác rất nhẹ, Côn Sơn kéo nhẹ tay cô ra, còn chưa có thoát ra.

Đột nhiên cửa mở, Bảo Châu cầm vàng trong tay, nhìn thấy một màn kia, từ xa nhìn lại, phảng phất như hai người bọn họ là tay cầm tay, cục vàng trong tay đột nhiên trùng trùng điệp điệp rơi trên mặt đất.

Côn Sơn nghe thấy âm thay vừa quay đầu lại, nghĩ thầm tiêu rồi, Bảo Châu nhất định sẽ hiểu lầm!

Vừa đẩy tay Diệp Dung Thanh ra, vừa quay đầu nhìn về phía Bảo Châu: “Bảo Châu, em nghe anh giải thích!”

Bảo Châu không nhìn hắn, cúi đầu nhặt vàng lên đi tới bên giường Diệp Dung Thanh để xuống; “Cái này cho cô.”

“Thiếu phu nhân, cô đã hiểu lầm, tôi và Nhị thiếu gia không có gì…” Diệp Dung Thanh giả vờ giải thích, lại đồng thời mị nhãn như tơ nhìn qua Côn Sơn, lạt mềm buộc chặt.

Bảo Châu lại rất tin tưởng gật đầu: “Tôi biết rõ, tôi đi nha.”

“A!” Diệp Dung Thanh lập tức có một loại cảm giác một quyền đánh vào trên bông, rõ ràng biến khéo thành vụng!

Thấy Côn Sơn vẫn còn thất thần, Bảo Châu thò tay lôi kéo góc áo của hắn: “Côn Sơn, anh có muốn cùng về không?”

“Muốn!” Không cùng vợ trở về là tên ngốc, Côn Sơn kịp phản ứng, mừng rỡ như điên nắm tay Bảo Châu đi ra ngoài.

Lên xe Bảo Châu đối với chuyện vừa rồi chữ không đề cập tới, chỉ là tựa vào vai của hắn nghỉ ngơi.

Côn Sơn chuẩn bị một bụng lời nói, ngược lại không thể nào giải thích, nghẹn khó chịu, chủ động tìm Bảo Châu nói chuyện: “Vì sao em không hỏi? Mới vừa rồi là hiểu lầm.”

“Em biết rõ.”

“Vì sao?”

“Cô ấy nói.”

“Cô ta nói em sẽ tin?” Côn Sơn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“Em tin anh!” Côn Sơn sẽ không lừa gạt cô.

“Cảm ơn em đã tin anh, bất quá anh vẫn muốn giải thích với em, vừa rồi thật sự là hiểu lầm. Là như thế này…” Côn Sơn không sợ người khác làm phiền đem sự tình vừa rồi giải thích một lần với Bảo Châu, sau đó nói: “Em sẽ thông cảm cho anh đúng không?”

Không có nghe được Bảo Châu trả lời, hắn vừa quay đầu lại, người nào đó đã ghé vào trên vai của hắn ngủ, nước miếng làm ướt một mảnh.

Không dụng tâm nghe rành rành như thế, lại làm cho Côn Sơn thật cao hứng, một cô gái cả giải thích cũng không nghe, còn có thể ngủ ngon như vậy, điều này nói rõ cô ấy không quan tâm, hoặc là rất tin tưởng.

Côn Sơn tin tưởng là cái thứ hai.

Không có qua vài ngày, Bảo Châu cùng mấy vị phu nhân đi xem kịch, thời điểm ở rạp hát gặp Ôn tiểu thư, Bảo Châu không thích chị dâu này lắm, nhưng Ôn tiểu thư chạy ra đón chào, Bảo Châu vẫn cùng cô bắt chuyện: “Chị dâu.”

“Bảo Châu! Chị thật sự là bội phục em, lửa cháy đến nơi rồi, em như thế nào còn có tâm tư tới đây xem kịch?” Ôn tiểu thư cười chế nhạo.

“Không có! Lông mày tôi vẫn rất tốt!”

“Còn giả bộ hồ đồ với chị? Cái con hát kia cứu được Côn Sơn nhà em, ân cứu mạng, Côn Sơn nhà em lấy thân báo đáp cũng không đủ. Chị nghe nói Côn Sơn mấy ngày nay luôn chạy tới bệnh viện, em cũng phải cẩn thận, đừng không để ý, trong nhà thêm một tiểu thiếp sẽ giành chồng với em.” Ôn tiểu thư lớn lối nói, cô thật vất vả tìm được chuyện có thể làm cho Bảo Châu khổ sở, đương nhiên muốn lợi dụng một phen thật tốt.

“Sẽ không đâu.”

“Như thế nào sẽ không, chị nghe nói hôm qua Lục thiếu tự mình mang theo hoa tươi đấy. Một bó hoa hồng to!”

Bảo Châu đem đầu lắc như trống lúc lắc: “Không có khả năng. Chị dâu, chị thật đáng thương, còn trẻ như vậy đã bị tật lãng tai. Em giới thiệu cho chị một bác sĩ! Rất lợi hại a!”

“Không tin cũng được!” Ôn tiểu thư tự tìm mất mặt giẫm giày cao gót đi về hướng ngược lại Bảo Châu.

Sau khi Ôn tiểu thư rời đi, một đám phu nhân cũng không xem kịch nữa, các bà lôi kéo Bảo Châu đi bệnh viện: “Chúng ta cùng con đi xem một cái, nếu thật sự như cô ta nói, chúng ta sẽ làm chủ giúp con.”

“Con không đi.”

“Con không đi nếu hai người bọn họ thực sự cấu kết với nhau, về sau chỉ có con khóc. Bảo Châu a! Đàn ông có tiền sẽ có rất nhiều hồ ly tinh đi quấn quít. Con cũng phải cẩn thận đề phòng, đừng để hắn bị hồ ly tinh lôi kéo, đến lúc đó lại phải thu thập thì phiền toái. Ông nhà tôi có mấy con hồ ly tinh, đều là tại ông ấy có tiền nên bọn nó mới tìm tới.” Một vị phu nhân rất có kinh nghiệm nói ra.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 195
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...