Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 181

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Mộc Thường Khoan gật đầu: “Thả các người dễ dàng thôi, nhưng ngài trộm vũ khí của tôi thì tính làm sao?”

“Mày muốn thế nào?”

Mộc Thường Khoan nói: “Muốn mạng của ngài chắc chắn ngài sẽ không cho, nhưng ngài ba lần bốn lượt đến khiêu khích, không xuất ra chút thành ý, về sau tôi làm sao còn có thể lăn lộn trong quân doanh ? Tuy ngại cấp trên, tôi nhất định sẽ thả ngài, nhưng giam bao lâu, giam như thế nào, cái này thì rất khó nói.”

“Mày thả tao, tao sẽ đưa mày 3000 đồng.”

“Cái này có thể chấp nhận, nhưng tôi cảm thấy còn chưa đủ.” Bây giờ là lúc hắn chặt đẹp.

“Đám trang bị kia, ngài phải thừa nhận là ngài trộm đi, tôi sẽ tha cho ngài.” Hắn nói được thì làm được, cái này là học theo Lục Côn Sơn, hắn biết rõ chính mình bị làm hư.

Nhưng mấy ngày trước cấp trên phê bình hắn mất súng ống đạn dược, bây giờ là thời điểm hắn rửa sạch oan khuất.

“Nếu tao không đáp ứng thì sao?”

“Tôi đây có lẽ sẽ cho các người thêm mấy cái bếp lò a? Kỳ thật nếu sợ nóng tôi có thể gánh mánh vạc nước vào, nửa người dưới ngâm trong nước, nửa người trên tôi cho ngài thêm mấy cái bếp lò sưởi ấm. ” Mộc Thường Khoan hù dọa bọn họ nói, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, chỉ cần bọn họ nhận lỗi, chuyện này cứ tính như vậy, bởi vì trời rất nóng bị nướng một ngài, thật ra rất gây khó dễ người khác.

Lưu sư trưởng vốn muốn kiên trì một chút, bất đắc dĩ bọn thủ hạ của hắn, nhao nhao khuyên hắn đáp ứng, bởi vì bọn họ thật sự nóng đến sắp bất tỉnh rồi.

Lưu sư trưởng cũng đang cố gượng, hắn nghĩ mình cũng nhịn không được bao lâu, các anh em nói có đạo lý, phải đáp ứng thôi, tội gì khó xử chính mình, liền nghiến răng nghiến lợi đáp ứng.

Mộc Thường Khoan một bên gọi người đem bếp lò ra ngoài, một bên gọi người tháo trói cho bọn họ: “Không được nuốt lời, chuyện ngài bị tôi bắt, mọi người đều biết, nếu ngài còn muốn thể diện, tốt nhất chiếu theo người đáp ứng đi làm.”

Lưu sư trưởng trở lại về sau, ngại mặt mũi, rốt cuộc cũng làm theo.

Bị cấp trên phê một trận, quá hồ đồ rồi! Còn quân kỷ nữa không hả?

Bọn họ vốn luôn hài lòng biểu hiện của Lưu sư trưởng, cấp trên cố ý đề bạt một trong hai người là Lưu sư trưởng và Mộc Thường Khoan, năng lực của hai người không sai biệt lắm, nhưng chỗ dựa của Lưu sư trưởng rất cường đại, bọn họ vốn vừa ý Lưu sư trưởng, nhưng chuyện này ầm ỹ thành như vậy, hiện tại đã trở thành chuyện cười của phần đông sư bộ trong lúc trà dư tửu hậu (thời gian rãnh rỗi), ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa rất tệ hại.

Cho dù chỗ dựa của hắn có cường đại, không phạt hắn cũng đã là khai ân rồi, thăng chức?

Không có khả năng nữa!

Vì vậy một tờ điều lệnh xuống, Mộc sư trưởng trở thành Mộc lữ trưởng, Lưu sư trưởng tuy vẫn là Lưu sư trưởng, Mộc Thường Khoan nhảy lên trở thành lãnh đạo trực tiếp của hắn, lòng hắn nghĩ nhất định mình sẽ không có ngày tốt lành trôi qua, vì vậy cùng chỗ dựa của mình thương lượng, bị điều đến quân đội khác.

Vào ngày hắn rời đi, Mộc Thường Khoan đến tiễn hắn, vỗ vỗ vai của hắn nói: “Kỳ thật ngài suy nghĩ nhiều, tôi sẽ không ngược đãi thủ hạ, đến đó hãy làm cho thật tốt nhé!”

Lưu sư trưởng nửa tin nửa ngờ cúi đầu, xám xịt rời đi.

Mộc Thường Khoan rất cảm ơn Bảo Châu, cho nên đám súng ống đạn dược phế thải kia đã được đặt ở trong kho hàng của hắn làm kỷ niệm, hơn nữa mặt khác dùng tiền của mình một lần nữa mua vũ khí mới.

Côn Sơn bởi vậy lại có thêm một số doanh thu.

Nhưng hắn không quên làm từ thiện, hắn thủy chung cảm thấy mua bán súng ống đạn dược không phải chuyện tốt, cho nên một bên bán súng ống đạn dược, một bên làm việc thiện để đền bù tội lỗi của mình, ví dụ như ăn chay cùng phóng sinh.

Bảo Châu rất ủng hộ Côn Sơn, thường xuyên cùng Côn Sơn đi đem động vật thả về rừng rậm hoặc là sông suối.

Lúc Côn Sơn ăn chay, Bảo Châu cũng sẽ ăn chay theo.

Lục lão gia thấy hai người bọn họ ân ái như vậy, rất yên tâm, trái lại. Trước kia làm cho ông rất yên tâm là Lục Hoài Ninh, gần đây lại làm ông thật lo lắng, đứa nhỏ Lục Hoài Ninh này dường như không còn đơn thuần thiện lương như trước nữa, có đôi khi vì một chuyện, thậm chí có thể không từ thủ đoạn.

Ngược lại với Côn Sơn, tựa hồ càng ngày càng thành thục nội liễm, ổn trọng thiện lương.

Côn Sơn có đôi khi sẽ mang Bảo Châu đi Hồng Kông ở mấy ngày, ngày hôm đó Côn Sơn mang theo Bảo Châu đến võ quán A Hổ mới mở.

Côn Sơn cùng A Hổ đi ra phía sau võ đường nói chuyện, Tiểu Hoàng ở trên kệ ăn trộm nho, Bảo Châu an vị ở trên ghế đá dưới cây nho hái nho ăn, có rất nhiều nho, không cần đứng lên, Bảo Châu muốn ăn thò tay tháo xuống một chùm, hướng trên quần áo chà sát, rồi ném vào trong miệng. Trước kia cô ở nông thôn lỗ mãng quen rồi, chính là ăn nho như vậy.

Bảo Châu hái a hái, ăn a ăn, đang ăn rất cao hứng, đột nhiên có một người đàn ông cao lớn thô kệch mang theo một đám người đi vào trong sân, phát hiện bốn phía không người, chỉ có Bảo Châu đang ngồi ăn nho, mang theo một đám người hướng cô đi tới, còn không đợi Bảo Châu nói chuyện, người nọ chỉ vào mũi của cô nói: “Trần A Hổ đâu? Gọi hắn ra, ông đây muốn so tài với hắn!”

“So cái gì?” Bảo Châu không chút hoang mang ngắt một trái nho trong chùm nho trong tay cô, hướng trên quần áo cọ xát, rồi cho vào trong miệng, ăn rất trọng yếu, ăn trước nói sau.

“Đương nhiên là tỷ võ! Như thế nào hắn không dám ra, nếu không ra, tôi sẽ bắt cô đi! Tôi xem hắn có ra hay không!” Người nọ nói xong thô lỗ đoạt lấy chùm nho trong tay Bảo Châu, ném mạnh xuống đất, đáng thương trái nho rơi lả tả trên đất, người nọ lại còn không buông tha, giơ chân lên giẫm nát, giẫm đến nhão nhoẹt mới thôi. Mấy người hắn mang đến cũng học theo, tháo nho quăng xuống đất rồi giẫm lên.

Bảo Châu tức giận: “Các người lãng phí đồ ăn!”

“Tao lãng phí thì thế nào? Mày làm gì được tao? Nếu không gọi Trần A Hổ đi ra cùng tao tỷ võ, tao sẽ châm lửa đốt nhà này!”

Bảo Châu thở phì phì cau mày, sau đó dùng ngón tay huýt sáo: “Tiểu Hoàng, lên!”

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, con chim cực lớn từ trên kệ nho bay xuống, đối với người đàn ông trước mặt Bảo Châu vỗ cánh một cái, người nọ bay ra 2m.

Mấy phút đồng hồ sau…

Lúc Côn Sơn và A Hổ trở lại trong sân, chỉ thấy Bảo Châu cùng Tiểu Hoàng vẫn như lúc trước người ngồi dưới kệ nho, chim ở trên kệ nho, đang ăn hăng hái, bộ dáng rất nhàn nhã.

Chỉ là trên mặt đất nhiều hơn một đám người xa lạ tràn đầy vết thương.

Côn Sơn lập tức đi qua cẩn thận kiểm tra trên người Bảo Châu có bị thương không, xác định cô bình yên vô sự về sau, Côn Sơn mới hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

“Bọn họ thật vô dụng, đều đánh không thắng Tiểu Hoàng.”

A Hổ rất im lặng: “Cô xem ai cũng như chồng cô có thể một mình nâng Tiểu Hoàng lên sao?”

Nói xong hắn đối với Côn Sơn nói: “Những người này ở một võ quán gần đây, từ khi em mở võ quán, bọn họ ba ngày hai bữa đến em luận võ, tập võ chỉ dùng để phòng thân, không phải là công cụ để tranh cường háo thắng, em đã tránh họ mấy lần, không nghĩ tới lần này bọn họ đụng phải Tiểu Hoàng.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 181
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...